Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Chương 4




Trong truyền thuyết, có một số vị thượng cổ thần có năng lực nguyền rủa rất mạnh! Tục truyền rằng, khi bọn họ mắng một người, nội dung lời chửi mắng đó có thể trở thành sự thật......

Minh vương là thượng cổ chư thần? Đáp án là đúng rồi! Mà Minh vương đang làm gì? Tất nhiên đang nguyền rủa Cao Lôi Hoa!

Mà Cao Lôi Hoa bây giờ, giống như rất đau xót, trúng thưởng?!

- Lôi, làm sao vậy?

Tĩnh Tâm có phần nghi hoặc nhìn Cao Lôi Hoa. Nàng ôm Cao Lôi Hoa nên cũng cảm giác được Cao Lôi Hoa trong nháy mắt cứng ngắc một chút. Tuy rằng thời gian cứng ngắc rất ngắn, nhưng Tĩnh Tâm vẫn cảm giác được.

- Cái kia, Tĩnh Tâm.

Cao Lôi Hoa miễn cưỡng cười vui:

- Hôm nay, chúng ta không động phòng, được không?

- Sao? Không động phòng?

Đầu tiên Tĩnh Tâm sửng sốt, sau đó nhìn theo ánh mắt Cao Lôi Hoa xuống dưới.

Sau khi nhìn thấy chỗ Cao Lôi Hoa đang nhìn, Tĩnh Tâm có chút đăm chiêu rồi gật đầu. Chỉ là Cao Lôi Hoa không có phát hiện ra một tia giảo hoạt trong mắt Tĩnh Tâm:

- Ok, được rồi. Nghe anh.

- Ôi.

Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng ôm lấy Tĩnh Tâm. Nhìn Tĩnh Tâm đung đưa trong lòng mà lòng thầm nhớ lại, nhớ lại lần đầu tiên thân mật cùng với Tĩnh Tâm, nhớ lại hình ảnh Tĩnh Tâm lúc ở trên giường… Ôm Tĩnh Tâm mềm mại như không có xương… Một cỗ dục hỏa từ dưới bụng Cao Lôi Hoa dâng lên.

Nhưng mà hôm nay Cao Lôi Hoa không dám làm gì Tĩnh Tâm. Bởi vì, hôm nay là kỳ kinh nguyệt của Tĩnh Tâm.

- Lôi.

Tĩnh Tâm cố tình không hiểu ý Cao Lôi Hoa, bàn tay mềm mại khẽ vuốt lồng ngực Cao Lôi Hoa.

Lúc tay Tĩnh Tâm vuốt ve ngực mình, như có một tia điện từ bàn tay Tĩnh Tâm truyền tới. Cảm giác đê mê từ da thịt làm choáng váng đầu óc Cao Lôi Hoa.

- Đáng chết, còn không dựng xuống.

Cao Lôi Hoa cắn chặt răng. Trong cơ thể, Cao Lôi Hoa lén lút vận hành lôi thần lực. Cố gắng kìm hãm thằng tiểu đệ không nghe lời này một chút.

Nhưng, hiển nhiên sếp Cao đánh giá quá cao định lực của mình. Nếu là nữ nhân khác quyến rũ thì với Lôi thần lực, Cao Lôi Hoa có thể trở thành Liễu Hạ Huệ. Nhưng đối với Tĩnh Tâm, Cao Lôi Hoa không có chút sức chống cự.

- Tĩnh Tâm. Ừm! Ừm! Ngươi, có thể hay không, hà, đừng nhúc nhích, nằm yên được không?

Cao đại ca thở hổn hển nhìn Tĩnh Tâm.

- Vì sao vậy?

Đôi mắt xanh lam của Tĩnh Tâm tràn đầy vẻ tươi cười. Không biết vì sao, lúc này Cao Lôi Hoa có cảm giác đôi mắt này là của một con hồ ly.

- Hà. Tĩnh Tâm. Hà. Hôm nay ngươi…

- Lôi! Thực sự không thích hợp?

Tĩnh Tâm ôm cổ Cao Lôi Hoa:

- Hôm nay, ngươi thực sự không muốn động phòng sao?

- Muốn, muốn!

Cao Lôi Hoa hung hăng gật đầu:

- Nhưng tối nay không thích hợp. Ngoan ngoãn nằm yên. Đừng làm vậy nữa.

Cao Lôi Hoa ôm chặt Tĩnh Tâm. Cố không cho Tĩnh Tâm có không gian hoạt động.

- À, thật tốt nha.

Tĩnh Tâm sảng khoái đáp ứng:

- Vậy, chúng ta ngủ vậy.

- Hà, hà. Ôi.

Cao Lôi Hoa thống khổ kêu. Ôm một người yêu kiều xinh đẹp như thế này mà không làm gì, thật sự thống khổ mà.

- Lôi.

Trầm mặc xong, đột nhiên Tĩnh Tâm ngẩng đầu lên nói:

- Anh thật sự không muốn sao?

- Không làm, không làm.

Cao Lôi Hoa nhắm hai mắt lại, đồng thời siết chặt Tĩnh Tâm thêm.

- À, vậy được rồi, em ngủ luôn đây.

Đột nhiên Tĩnh Tâm lộ ra vẻ tinh nghịch:

- Ngày mai, Lôi, em sẽ nói cho anh biết một chuyện. Lúc đó anh đừng có mà hồi hận nha. Hì hì.

- Chuyện ngày mai, để mai tính. Ha!

Cao Lôi Hoa thở mạnh. Bà nó~ ôm thân thể mềm mại của Tĩnh Tâm làm trong lòng Cao Lôi Hoa như có muôn vàn con kiến đang đi đi lại lại, khó chịu quá đi!

Không biết là bao lâu, đợi đến khi tiên nữ có vẻ thở đều, Cao Lôi Hoa nhẹ nhàng bò ra khỏi giường. Sau đó lại gần cửa sổ, nhìn ra ngoài. Lúc này đã nửa đêm, biển lạnh như băng làm dục vọng Cao Lôi Hoa thoáng giảm bớt. Nhưng chỉ là giảm chút thôi.

- Con mẹ nó, như vậy mà cũng không xuống được.

Cao Lôi Hoa cúi đầu nhìn tiểu Lôi Hoa đang lấy tư thế mười hai giờ oai phong lẫm liệt.

- Xinh đẹp đúng là tra tấn mà.

Cao Lôi Hoa nhìn tiểu Lôi Hoa cười khổ không thôi. Thằng nhóc này đang tỏ vẻ bất mãn ghê gớm.

- Lôi.

Đột nhiên, một cánh tay mềm mại ôm lấy Cao Lôi Hoa từ phía sau.

Phật, từ 11 giờ lại đi lên 12 giờ rồi.

- Trời ạ, Lôi. Nhìn anh khó chịu chưa kìa. Thôi, để em cho anh xem vật này. Vốn định buổi sáng cho anh xem.

Giọng nói tuyệt vời của Tĩnh Tâm nhẹ nhàng vang lên phía sau Cao Lôi Hoa.

- Vật gì?

Cao Lôi Hoa hỏi.

- Anh, quay đầu, không quay đầu, sao xem.

Giọng nói của Tĩnh Tâm mang theo ý cười.

- Cái gì, cái gì vậy?

Cao Lôi Hoa cứng ngắc quay đầu. Máu mũi đã chảy xuống dưới. Còn vì sao ở đáy biển mà vẫn chảy xuống được thì đương nhiên chỗ ở của bộ tộc Hải Hoàng tất nhiên không giống nơi đáy biển bình thường rồi.

Còn nguyên nhân chảy máu mũi, phải hỏi Tĩnh Tâm đi. Trời ơi, bộ đồ ngủ mỏng, làn da như muốn lộ ra… … Tận lực khống chế máu mũi mới được… Tư thế của Tĩnh Tâm rất gợi tình, bàn tay mềm mãi đưa xuống thắt lưng.

Cởi bỏ dây lưng xong. Tĩnh Tâm chậm rãi thả nó xuống. Sau đó, bàn tay mềm mại của nàng đưa xuống chỗ mà bao nhiêu người thèm khát.

Dưới tiếng hít thở cao trào. Bàn tay Tĩnh Tâm đưa vào chỗ thần bí đó tràn đầy dụ hoặc.

Lần này khống chế không nổi rồi. 12 giờ muốn cao hơn nửa, máu mũi phun ra.

Nhưng sự dụ hoặc còn chưa dừng ở đây! Lúc đã cảm thấy cao trào thì một quả trân châu màu đỏ từ chỗ đó của Tĩnh Tâm rơi xuống phát ra tiếng kêu leng keng.

- Sex toy?

Ý nghĩ dâm đãng này hiện lên trong đầu Cao Lôi Hoa, trời ơi, như thế này làm sao chịu nổi, Cao Lôi Hoa ngã vật xuống đất......

- Hà. Cái này là cái cho anh xem nè.

Tĩnh Tâm cúi xuống nhặt quả trân châu màu đỏ lên.

- Cái này, là cái gì?

Lăn quay trên đất, Cao Lôi Hoa yếu ớt hỏi.

- Xem đây.

Ngón tay Tĩnh Tâm khẽ miết lên quả trân trâu. Sau đó một chuyện làm Cao Lôi Hoa khiếp sợ xảy ra.

Một giọt chất lỏng màu hồng hồng như máu từ bên trong hạt châu chảy ra.

- Hiểu rồi chứ!

Tĩnh Tâm đá mắt. Nhẹ nhàng hỏi Cao Lôi Hoa.

Cao Lôi Hoa chỉ cảm thấy đến mình từ địa ngục được lên thiên đàng.

- Ngao ô~~

Cao Lôi Hoa hưng phấn gầm lên, lấy ánh mắt đáng sợ như loài sói dữ nhìn vào con cừu......

Kích tình, rốt cục vào nửa đêm, trăng lên. Chuyện mong muốn mãi đã xuất hiện......

Giống như bị dục vọng tra tấn lâu lắm rồi, lần này lão Cao bền bỉ không ngừng. Nói cho các chú thanh niên biết, các chú một đêm ba bốn cô, ba bốn phát. Lão Cao một đêm một cô, một phát nguyên đêm… …

Gần sáng mới kết thúc. Nếu không phải sợ Tĩnh Tâm chịu không nổi. Có lẽ chiến hỏa còn kéo dài......

Cao Lôi Hoa nằm ở trên giường, Tĩnh Tâm thì vô lực nằm trên người Cao Lôi Hoa.

Nhớ đến tình cảnh động phòng hôm nay, Cao Lôi Hoa không khỏi cảm thấy nước mắt ngưng tròng, bùi ngùi cảm động. Lần động phòng này thật không dễ tý nào! Đặc biệt là do cái hạt châu màu đỏ tà dị đó!

- Tĩnh Tâm, cái quả trân trâu đỏ đó là ý gì vậy?

Cao Lôi Hoa oán hận nói, đồng thời thầm nghĩ trong lòng: Loại vật tà ác này nhất định phải đem đi hủy diệt mới được.

- Đó là mẹ cho em.

Tĩnh Tâm nhẹ giọng nói:

- Vì để đối phó với gã Thái Dương thần kia, không cùng hắn…

Như sét đánh. Ngay sau đó Cao Lôi Hoa hôn Tĩnh Tâm liền:

- Không cần phải nói, anh biết rồi.

Hôn xong, Cao Lôi Hoa than nhẹ, đồng thời cũng cảm động vì có người mẹ tâm lý như vậy.

- Cảm ơn ông trời, may mà anh đã trở về!

Tĩnh Tâm nhắm mắt lại nhẹ giọng nói:

- Nếu không, em thực sự, không biết làm sao mới tốt......

Quá mệt mỏi, giọng nói càng lúc càng nhỏ, hai mắt nhắm lại, Tĩnh Tâm đã ngủ say.

Mấy tháng Cao Lôi Hoa mất tích này, Tĩnh Tâm ăn không ngon ngủ không yên. Từ trạng thái thân thể đến tâm lý đều dưới mức bình thường.

Mà đại chiến cùng Cao Lôi Hoa từ nửa đêm đến sáng, không mệt mỏi mới lạ.

- Buổi chiều tốt lành, Tĩnh Tâm.

Sau khi ngủ dậy, mở mắt ra thì đã thấy Cao Lôi Hoa mỉm cười ngồi bên người.

- Chiều tốt.

Tĩnh Tâm ngồi dậy trên giường. Sau đó lại sát tai Cao Lôi Hoa nói:

- Lão công.

- Ha ha.

Hạnh phúc tràn đầy lại dâng cao lần nữa......

- Hôm nay, chúng ta về đại lục đi.

Cao Lôi Hoa vui vẻ nói với Tĩnh Tâm:

- Song hỷ lâm môn. Hôm nay ta chuẩn bị mang Saga đi gặp mẹ ruột.

- A? Anh tìm được mẹ của Saga?

Tĩnh Tâm kinh ngạc hỏi.

- Ừ, nói đúng ra thì mẹ Saga tìm được ta.

Cao Lôi Hoa cười nói:

- Chuẩn bị một chút đi, cả nhà ta đều đi gặp nàng, nàng không có tiện đi ra.

- Vâng. Không thành vấn đề.

Tĩnh Tâm có phần vui vẻ nói, nàng nuôi nhiều đứa nhỏ như vậy, tâm nguyện lớn nhất chính là tìm ra cha mẹ ruột của chúng. Tuy khi bọn nhỏ rời xa nàng, khả năng sẽ có phần khó chịu.

- Đúng rồi, mẹ Saga từng nói. Ba của Saga họ Vân, cũng có tóc đen, mắt đen.

Cao Lôi Hoa thuận miệng nói.

- Họ Vân, tóc đen, mắt đen?

Tĩnh Tâm đột nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.