Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu

Chương 18




- Mẫu thần, vừa rồi ta nghe tin có người xâm nhập cấm địa, ta liền chạy vội đến đây. Mẹ ở đây không có xảy ra việc gì chứ?

Giọng nói ngoài cửa lại vang lên.

- Mẹ không sao.

Sinh Mệnh nữ thần nói rất ôn nhu:

- Con vào đây đi s.

- Vâng thưa mẹ.

Gã lên tiếng, sau đó cánh của bé nhỏ bị một đôi bàn tay lực lưỡng mở ra. Sau đó là một gã đàn ông cường tráng bước vào. Gã đàn ông cường tráng này chính là vua của các vị thần: Quang Minh thần s.

Khi gã bước chân vào nhà, Cao Lôi Hoa mới nhìn rõ tướng mạo của vị vua này.

Thân hình cao lớn, nhìn như những gã đàn ông phương Tây trên Trái Đất. Nếu tính về chủng tộc thì s có lẽ là người da trắng, mái tóc vàng ngắn, bộ râu đầy gợi cảm.Cảm giác đầu tiên mà người ta nhận xét về hắn là một gã cộc cằn du côn chứ không phải mẫu người trí tuệ. Nhưng Cao Lôi Hoa sẽ không ngu ngốc đến mức nghĩ vua của các vị thần là người không có đầu óc. Hắn không có đầu óc, làm sao làm vua được.

- Ủa?

Quang Minh thần s vừa đẩy cửa vào thì thấy ngay Cao Lôi Hoa cạnh Sinh Mệnh nữ thần. Ánh mắt gã sáng lên, gã nhìn Cao Lôi Hoa, thầm nghĩ xem ra cái tên tóc bạc này là người xâm nhập cấm địa rồi. Chỉ có điều làm Quang Minh thần s kinh ngạc là tại sao tên này xâm nhập vào cấm địa mà vẫn bình yên vô sự đứng cạnh mẫu thân.

Mà bên cạnh, cơ hồ là lúc nghe thấy giọng nói của Quang Minh thần s ở ngoài cửa thì Cầu Cầu bên người Cao Lôi Hoa lập tức trốn ra sau lưng Cao Lôi Hoa liền. Thân hình nhỏ nhắn của nàng được Cao Lôi Hoa che kín. Tuy Cao Lôi Hoa cảm thấy có điểm kỳ quái nhưng vẫn để cho Cầu Cầu núp sau lưng mình.

- Mẫu thần, xin hỏi vị này là?

Thần s chỉ Cao Lôi Hoa hỏi.

- Ha ha.

Tay Sinh Mệnh nữ thần tự nhiên đặt lên đầu Cao Lôi Hoa sau đó xoa xoa như người lớn xoa đầu trẻ em:

- Hắn gọi là Cao Lôi Hoa. Vừa rồi mẹ muốn nhận hắn làm con nuôi, nhưng hắn không đồng ý nên , cho nên mẹ muốn nhận hắn làm cháu nuôi.

- …

Cao Lôi Hoa cắn chặt răng. Sinh Mệnh nữ thần nói làm cho Cao Lôi Hoa tóc đã bạc còn muốn bạc hơn, chỉ là tình thế bây giờ không thể nóng giận, không thể nóng giận.

- A, thì ra là thế. Như vậy tùy mẹ, miễn sao mẹ cảm thấy vui là được.

Quang Minh thần s đối với chuyện này tựa hồ cũng bất đắc dĩ, ánh mắt lướt qua Cao Lôi Hoa tỏ vẻ cảm thông, sau đó gã quay sang nói với Sinh Mệnh nữ thần:

- Đúng rồi mẫu thần. Hôm nay ta mang một thằng nhóc đến. Ta muốn nó nhận lời chúc phúc từ mẹ.

Nói xong, Quang Minh thần s vỗ vỗ tay.

Sau đó, một gã thanh niên trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào. Gã thanh niên này tóc xanh dài, khuôn mặt nhọn, vừa vào nhà, gã cúi người hành lễ với Sinh Mệnh nữ thần:

- Người được Phong thần đề cử. Gia Phượng xin ra mắt mẫu thần. Nguyện xin mẫu thần ban phúc cho ta.

- Thằng nhóc này là người được Phong Thần đề cử.

Quang Minh thần s cười ha hả, giới thiệu gã thanh niên với Sinh Mệnh nữ thần:

- Mấy ngày trước, không hiểu vì sao tiền nhiệm Phong Thần lại bất hạnh qua đời. Mà thằng nhóc này được thần cách của Phong Thần đề cử. Bởi vì sợ nó lúc nhận thiên kiếp gặp nguy hiểm nên ta mới đưa nó đến gặp mẹ, để nó nhận lời chúc phúc của mẹ. Có lời chúc phúc của mẹ, lúc đối mặt với thiên kiếp thì khả năng sống sót của nó sẽ cao hơn một chút.

- Nguyện mẫu thần chúc phúc cho ta, nguyện cùng tồn tại cùng mẫu thần.

Gia Phượng nói.

- Nhận thần cách Phong Thần? Thần cách Phong Thần còn có thể kế thừa?

Ở cạnh, Cao Lôi Hoa nói thầm một tiếng, hắn nhớ rất rõ mấy ngày trước ở dưới đáy biển, Phong Thần bị hắn giết chết. Cao Lôi Hoa nhớ rõ rành mạch. Cả người Phong Thần đều tan biến vào trong biển cả, hóa thành phong nguyên tố tinh thuần nhất, ngay cả thần cách được xưng là bất diệt cũng không lưu lại. Nếu không lưu lại, sao có thể truyền thừa cơ chứ? Thần cách đó ở đâu ra?

- Ha ha, cháu là người mới lên thần giới phải không Cao Lôi Hoa.

Tai Quang Minh thần s như tai thỏ, Cao Lôi Hoa nói nhỏ mà cũng bị gã nghe không sót một từ. Nghe Cao Lôi Hoa nói, gã xoay người cười, giải thích cho Cao Lôi Hoa,

Khốn khiếp! Ngươi dám ăn tiện nghi của lão tử?! Trong lòng Cao Lôi Hoa oán hận nghĩ, đồng thời khóe mắt hắn hung tợn nhìn Sinh Mệnh nữ thần. Nếu không phải mụ Sinh Mệnh nữ thần này, hắn sao lại là cháu của gã s cơ chứ?

Chẳng qua, mấy lời này lão Cao chỉ nuốt trong bụng thôi. Nghĩ đi nghĩ lại, lão Cao đành ngẩng mặt lên nhìn Quang Minh thần s nói:

- A, ta, ta đây là lần đầu tiên lên trên thần giới!

- Cái này khó trách.

Sếp Quang Minh này cười ha hả nói:

- Kỳ thật loại chuyện kế thừa thần cách này chỉ cần là người thần giới đều biết. Giờ để ta giải thích cho cháu một chút vậy.

- Từ lúc thế giới được tạo đến nay. Chuyện mà thần bị giết chết cũng có xảy ra. Đó là việc không thể chối cãi. Bởi vì xã hội mà, phải tồn tại mẫu thuẫn, do đó giữa thần và thần đều có một ít mâu thuẫn, hoặc là một ít vị thần khi tiến cấp thì dẫn phát thiên kiếp, nói chung có nhiều lý do để một vị thần bị chết.

s nói tiếp:

- Lúc đó, ta cùng phụ thần lúc sáng tạo ra thế giới này cũng nghĩ đến việc này sẽ xảy ra, dù sao bị chết là chuyện không thể tránh. Cho nên, lúc ấy phụ thần rất anh minh, người sáng tạo ra rất nhiều thần phó, cũng là thí thần giả cấp tám, được coi như là con cháu của các vị thần thượng cổ ban đầu. Nếu một vị thần nào đó bị chết, thì sẽ có ngay người kế thừa mình ngay, người đó được chọn ra từ một trong các thần phó cùng hệ để trở thành thần tân nhiệm. Cái đó gọi là kế thừa thần cách.

- Ồ.

Cao Lôi Hoa gật đầu. Khó trách Sáng Thế thần cũng không cấm các thần đánh lẫn nhau, cũng không sợ thế giới này thần càng ngày càng ít, hóa ra còn có một chiêu này.

- Thế. Việc kế thừa thần cách đó. Có nhất thiết cần thần cách không?

Cao Lôi Hoa lại hỏi, phải biết rằng Phong Thần chết ngay cả thần cách cũng không có, vậy vị kế thừa Phong Thần phải làm sao? Cao Lôi Hoa dùng cách khác để hỏi xem vị thần đó có cần đến thần cách không? Thần cách bị mất phải làm sao?

- Ha ha, cháu hỏi rất hay! Nếu nói theo lý thuyết thì kế thừa tốt nhất nên có thần cách của thần vừa bị chết.

Quang Minh thần s gật gù ra vẻ am hiểu:

- Nhưng dù thần cách được xưng là bất diệt. Trên thực tế cũng không hẳn. Theo ta được biết thì thần cách vẫn bị phá hủy, ăn mòn, thậm chí còn bị biến mất luôn. Việc này đã cấp cho những người kế thừa một cái nan đề!

- Vậy người được đề cử đó phải làm sao?

Cao Lôi Hoa phối hợp hỏi.

- Loại tình huống này ta cùng phụ thần lúc ấy cũng nghĩ đến. Cho nên phụ thần vì thế đã sáng tạo riêng một chỗ gọi là ‘pháp tắc chi cảnh’.

Quang Minh thần s giải thích:

- Giống như bây giờ, thần cách của tiền nhiệm Phong Thần không biết vì sao tiêu thất hoàn toàn. Cho nên muốn kế thừa thần cách thì thằng nhóc này phải phí rất nhiều công sức đây.

Nói tới đây, ánh mắt Quang Minh thần s chuyển sang Gia Phượng, người được đề cử làm Phong Thần tân nhiệm:

- Đối mặt với tình huống thần cách của vị thần tiền nhiệm bị biến mất, chúng ta sẽ đưa nó đến vùng đất có phép tắc của Phong Thần, đó là Phong cảnh. Mà Phong cảnh là một thế giới được hình thành từ phong nguyên tố. Pháp tắc của Phong nguyên tố được ẩn chứa trong thế giới đó. Ở đó, thằng nhóc này sẽ phải tự mình lĩnh ngộ ra sự huyền bí của phong nguyên tố, lần mò ra pháp tắc của phong hệ. Mà tại Phong cảnh, việc lĩnh ngộ phong hệ rất dễ dàng, hơn nữa phụ thần còn đưa ra các hướng dẫn tại đó nữa. Cho nên, gặp phải tình huống này. Chúng ta sẽ cho một người kế thừa ở trong đó mười tháng. Nếu trong mười tháng không lĩnh ngộ được thần cách thì sẽ thay một vị thí thần giả khác, cứ như thế cho đến khi có người lĩnh ngộ được thì thôi.

- Thì ra là thế.

Cao Lôi Hoa âm thầm gật đầu.

- Cho nên, ta muốn bà chúc phúc cho nó, để nó có cơ hội trở thành Phong Thần cao hơn. Quan trọng nhất là, thành thần nhờ lĩnh ngộ pháp tắc phải trải qua khảo nghiệm của thiên kiếp. Cho nên ta mới mang thằng nhóc này đến đây.

s nhìn Cao Lôi Hoa nói, sau đó quay sang Sinh Mệnh nữ thần:

- Mẫu thần, xin mẹ chúc phúc cho thằng nhóc đáng yêu này đi, để nó có thể lên đường bình an.

- A. Đáng tiếc.

Sinh Mệnh nữ thần đột nhiên cười trừ. Sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

- Ơ? Mẫu thần, chẳng lẽ mẹ không muốn chúc phúc cho thằng nhóc này sao?

s có phần ngạc nhiên nhìn mẹ. Bình thường mẫu thần cũng không cự tuyệt chúc phúc cho mấy đứa nhỏ, vì sao hôm nay mẹ lại không chúc phúc chứ?

- A, s nè, không phải mẹ không muốn, mà giờ mẹ không chúc phúc được.

Sinh Mệnh nữ thần bất đắc dĩ nói.

- Vì sao vậy mẹ?

s hỏi.

- s, con cũng biết đó, mỗi năm mẹ chỉ có thể chúc phúc được một lần.

Sinh Mệnh nữ thần ôn nhu giải thích nói.

- Vâng, ta biết, nhưng ta nhớ mấy năm nay mẹ chưa hề chúc phúc cho vị thần nào mà. Sao giờ?

s nghi hoặc.

- Ai. Có thể nói hai đứa đến muộn chút xíu à!

Sinh Mệnh nữ thần vuốt ve mái tóc Cao Lôi Hoa:

- Mới vừa rồi thôi, chỉ mấy phút trước, mẹ mới chúc phúc cho đứa cháu ngoan này.

Lúc này, lúc Sinh Mệnh nữ thần nói đã chúc phúc cho Cao Lôi Hoa, lập tức Cao Lôi Hoa cảm thấy ánh mắt âm độc như lợi kiếm chỉ về phía mình. Cao Lôi Hoa ngẩng đầu nhìn lại liền phát hiện ra gã Gia Phượng, người bị Cao Lôi Hoa cướp mất phần chúc phúc của Sinh Mệnh nữ thần.

Oán giận, đúng vậy, trong đôi mắt đó chất đầy sự căm tức, ai oán dành cho Cao Lôi Hoa.......

- Hic. Ngượng quá.

Cao Lôi Hoa ngượng ngùng gãi đầu nói với s. Đồng thời thừa dịp gãi đầu đẩy cái tay mềm mại kia ra khỏi đầu mình.

- Không có việc gì. Chỉ là ta không nghĩ đến có vụ này thôi. Là ta đến muộn hà hà.

s vẫn cười nói như thường.

- Ôi, vẫn ngại quá.

Cao Lôi Hoa đẩy được bàn tay trên đầu mình ra nói với s:

- Nếu nói về việc độ thiên kiếp thì ta có một chút tâm đắc, nếu cần, ta có lẽ giúp được chút xíu.

- Được rồi, nếu độ thiên kiếp, khi cần, ta sẽ gọi cháu.

s cười, kỳ thật có hắn ở đây, thiên kiếp cũng không phải vấn đề lớn lao gì.

- Vậy mẹ à, con còn có việc, không quấy rầy mẹ nghỉ ngơi nữa.

s hành lễ, sau đó gã mang Gia Phượng đi ra ngoài. Dù sao cũng là vua của các vị thần, ai có thời gian rãnh ngồi tán phét cơ chứ.

- Ôi~~

Đợi cho s đi rồi, Cầu Cầu mới đi ra.

- May không bị lão già nhìn thấy.

Cầu Cầu thở phào nói một tiếng.

Cao Lôi Hoa nghe thấy có tiếng nói thì biết ngay ý thức của Cao Lôi Hoa đã bị Quang Minh nữ thần thay thế.

- Cô hình như muốn trốn s thì phải?

- Hì hì, thế thì sao nào. Ta mà sợ cái lão bất tử này sao......

Quang Minh nữ thần đắc ý cười nói.

Đúng lúc Quang Minh nữ thần đang đắc ý cười thì cửa phòng lại mở toan ra một lần nữa, s đi vào nói:

- Đúng rồi, nha đầu, con có phải hay không muốn theo lão bất tử ta về nhà.

Thực hiển nhiên, Quang Minh thần s ngay từ đầu đã sớm phát hiện ra cô nàng Quang Minh nữ thần này rồi.

Đối với việc này thì Cao Lôi Hoa cũng không ngạc nhiên gì, nếu không phát hiện được, thì lão đó cũng không phải vị vua của chúng thần, Quang Minh thần s.

- Hic!

Thấy Quang Minh thần s đã đi còn quay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quang Minh nữ thần lập tức nhăn nhó như khỉ ăn ớt.

- Sao, không muốn cùng lão bất tử ta đi về à? Hà hà!

s tỏ vẻ đắc ý nhìn cô nàng.

- Giờ ta không về cũng lão đâu. Giờ ta có việc phải làm!

Quang Minh nữ thần nói với s.

- Con cho lý do đi, nếu hợp lý, ta không miễn cưỡng ép về!

s nheo mắt lại nhìn Quang Minh nữ thần.

- À, cái này, cái này.

Bất ngờ nên Quang Minh nữ thần suy nghĩ rất lâu. Đột nhiên nàng chợt nảy ra một ý tưởng liền ôm vai bá cổ Cao Lôi Hoa:

- Người ta, giờ muốn ở cùng với anh ấy một chỗ, ảnh đi đâu con theo đó.

- ....

Đổ mồ hôi trộm. Cao Lôi Hoa muốn lấy tay Quang Minh nữ thần ra nhưng cô nàng này ôm chặt quá, không sao lấy ra nổi.

- Như vậy cũng tốt, cháu nè, cháu mới lên thần giới, cuộc sống chưa quen thuộc cho lắm, như vậy đi, ngày mai đến nhà của ta làm khách đi, nhớ rõ là phải mang theo con bé này đó.

s dặn dò Cao Lôi Hoa.

Ngoài phòng, Gia Phượng, người được đề cử thừa kế Phong Thần ánh mắt càng lúc càng nhỏ lại, như một lưỡi dao sắc bén khi nghe được câu chuyện. Vừa bị cướp mất cơ hội chúc phúc, vừa bị... Hừm, Cao Lôi Hoa, ngày mai sẽ biết...

Đời người là vậy, người vì một việc nhỏ mà cũng thù hận, đó được gọi là gì nhỉ, à... Tiểu nhân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.