Đừng Nói Nhiều, Tới Theo Đuổi Em Đi!

Chương 87: Không Được Giành Hoa Cưới Của Tôi!




“...” Cục đá nhỏ mới là xấu nhất. Tiểu Thần Long cũng có chút tức giận.

Bị người mắng, không thể cãi lại, vậy đánh trả đi.

Vì thế, Tiểu Thần Long luôn luôn ngoan ngoãn của chúng ta duỗi cái móng vuốt nhỏ cường tráng ra, trực tiếp đập vào cục đá kia, khiến nó văng đi một đoạn rất xa. 

“Vèo!”

Cục đá nhỏ còn đang lải nhải mắng người vô cùng hả hê đã bị Tiểu Thần Long đá văng xa thành một đường vòng cung.

Còn chuyện nó bay đến chỗ nào... Ai mà biết được? 

Phía xa xa truyền đến tiếng Tiểu Thiên Thiên lải nhải chửi rủa.

Nhưng bởi vì cách Tiểu Thần Long rất xa, cho nên nó cũng không nghe rõ cho lắm.

Vì thế, Tiểu Thần Long dứt khoát không quan tâm nữa. 

Lúc này, Tô Lạc dùng trạng thái linh hồn đi vào trong không gian.

“Này, Tiểu Thiên Thiên đâu rồi?” Tô Lạc nhìn xung quanh, nhìn một lúc mà vẫn không thấy cục đá kia.

Nhớ rõ lúc trước nàng để nó ở chỗ này mà, không lẽ nàng nhớ lầm rồi? 

Tiểu Thần Long có chút chột dạ mà rụt cổ lại, đôi mắt đen nhánh trong sáng thuẩn khiết yên lặng nhìn Tô Lạc.

“Làm sao vậy?” Tô Lạc ngồi đối diện nó, duỗi tay vuốt cái đầu nhỏ của nó.

Tiểu Thần Long băn khoăn suy nghĩ, cuối cùng giơ hai cái mỏng nhỏ lấy cái ly đưa cho Tô Lạc.  

“Cho ta?” Tô Lạc chỉ vào cái mũi của mình.

“Ừm!” Tiểu Thần Long nghiêm túc gật đầu.

Tô Lạc cầm cái ly, tỉ mỉ nghiên cứu nó, cũng không phát hiện có chỗ kỳ lạ nào. 

“Không phải ngấm ra một ly thiên linh thủy hạ phẩm sao? Chúng ta đâu thiếu thiên linh thủy? Sao lại xem như bảo bối giữ chặt không bỏ vậy?” Tô Lạc nghi hoặc đánh giá cái ly.

Móng vuốt nhỏ của Tiểu Thần Long đoạt lấy cái ly trong tay Tô Lạc, ném thẳng xuống đất.

“A, ta nói này Tiểu Thần Long, tính nết xấu xí này là học từ ai...” Tô Lạc còn chưa nói xong đã thấy cái ly bạch ngọc vỡ vụn, trong đó có một tờ giấy vàng ố bay về phía nàng. 

“Đây là...” Một tay Tô Lạc cầm tờ giấy vàng ố kia, nhưng chỉ mới nhìn một cái, nàng đã dừng lại.

Lúc này, bàn tay đang cầm tờ giấy của nàng hơi run rẩy.

“Đây, đây là một trong những tấm bản đồ của Thần Mộ Bát Hoang.” Đôi mắt Tô Lạc tràn đầy khiếp sợ, quả thật khó có thể tin được. 

Đây lại là tấm bản đồ của Thần Mộ Bát Hoang.

Tô Lạc nhất thời sững người đứng ở đó, trong lòng tràn đầy vui mừng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Từ trên gác tối trong không gian, Tô Lạc lấy ra một tấm bản đồ khác. 

Hai tờ bản đồ này giống như có sức hấp dẫn vô hình, hai tấm bay lên không trung, bỗng nhiên quấn lấy nhau, bay vòng, cuối cùng kết hợp lại làm một.

Hai tấm giấy này sau khi kết hợp lại làm một bay vào trong tay Tô Lạc.

“Ngươi vật nhỏ này, chẳng lẽ đã sớm biết trong cái ly có tấm bản đồ nên cố tình giấu đi?” Ánh mắt Tô Lạc phức tạp nhìn Tiểu Thần Long. 

Tiểu Thần Long ngượng ngùng chạy đến trong lòng Tô Lạc, uốn éo cái mông nhỏ, vẻ mặt vô cùng ngượng ngùng.

“Khó trách ngươi chết cũng không buông bỏ cái ly, thì ra là do ngươi có con mắt tinh đời, hì hì.” Tâm trạng Tô Lạc vô cùng hào hứng xoa xoa cái đầu nhỏ của nó.

Cái ly bạch ngọc này ở Dao Trì Lý gia biết bao nhiêu năm, sau này mới bị nha đầu Tử Nghiên trộm đi. 

Đáng tiếc, thật đáng tiếc là bọn họ vẫn không biết, thật ra cái ly này cũng không quý giá lắm, quan trọng nhất là trong cái ly này có cất giấu bản đồ Thần Mộ Bát Hoang!

Bản đồ Thần Mộ Bát Hoang chính là báu vật vô giá, thiên linh thủy không thể nào đặt ngang hàng với nó được.

Đại Lục Bát Hoang chính là tồn tại siêu nhiên vô tận trong lịch sử. Nghe nói người từ trong đó đi ra, dù có là người bình thường nhất đi nữa, tung ra một chiêu cũng đủ để hủy diệt một quốc gia bất kỳ trên khối đại lục này. 

Đúng vậy, không sai, một người bình thường nhất cũng có thể làm được.

Có thể thấy, Đại Lục Bát Hoang là sự tồn tại thần kỳ đến mức nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.