Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Chương 27: Võ lâm tam đầu lệnh




Yến hội này chỉ buổi tối mới có thể chân chính bắt đầu, Thanh Hương mới có thể chân chính xuất động, nhưng mà bây giờ mới chỉ là buổi sáng mà trong lâu đã ngồi đầy người.

Ánh mắt Minh vương lập lòe bất định, thâm trầm lạnh lùng, làm cho người ta không dám tiếp cận. Lúc này, hai vị chiến tướng của Minh vực đang ngồi trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ, chỉ có một cái giường, đáng tiếc đã bị người nào đó nằm lên, vì thế nam tử mặt than lãnh khốc không nói lời nào cứ như vậy nhìn chằm chằm. Vẻ mặt xinh đẹp của Tao Bao Nam đầy hắc tuyến, được rồi, ta cúi đầu xem như không thấy ngươi.

Lam Ma nhàm chán gõ gõ cái bàn, nhàm chán đâm đâm Minh vương, nhàm chán trêu chọc lãnh khốc nam, cuộc sống này thật nhàm chán hết sức!

"Này, Hàn Hàn, chúng ta đến sớm như vậy làm chi? Buổi tối mới bắt đầu mà, thật là nhàm chán!" Rốt cuộc Lam Ma nhịn không được hô lên.

Minh vương vẫn như cũ nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, mở miệng nói: "Có thể đi trở về!"

"Oa oa, ta mới không cần!" Trong nháy mắt Lam Ma nhảy lên cao ba trượng. Trở về? Mới không muốn. Ông già kia hẳn sẽ hạ xuân dược cho hắn, tiếp theo là nhét nữ nhân cho hắn, nghĩ tới da đầu hắn liền run lên. Trở về cái rắm!

"Yến hội này cũng không tệ, ngay cả Lãnh vương cũng tới đây.” Đôi mắt Minh vương chớp lóe, mang theo một phần lãnh huyết, nhìn Lam Ma nói: “Người ở Bắc Các lâu đã điều tra được chưa?”

Trong nháy mắt Lam Ma trở nên nghiêm túc, lắc đầu, vẻ mặt nghi hoặc nói: “Đã xuất động tất cả các thế lực để tra tìm, nhưng một chút tin tức cũng không có, người ở Bắc Các lâu không biết là kẻ nào.” Lam Ma không dấu vết nhìn về phía Bắc, thấy cực kỳ đáng tiếc, tới cùng sẽ là ai đây?!

"Bên phía Tây Các lâu, nếu như ta đoán không sai hẳn là ngọc diện Độc thần, Dạ. Chủ tử cảm giác yến hội lần này không đơn giản?” Trên giường, Tao Bao Nam xinh đẹp cúi đầu trấn định nói.

"Ngọc diện Độc thần!" Trước cửa sổ Minh vương giống như không có nghe thấy nam tử xinh đẹp nói cái gì, thì thầm, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn chằm chằm tiểu tử đang uống rượu kia.

Phong Vân Ngạo uống rượu, cặp mắt chớp lóe, liếc mắt, không chút nào để ý, đối với cửa sổ nhấc bình rượu trong tay, tiếp tục uống. Kết quả, khóe miệng của một vị hắc y nam tử trên lầu 4 co rút, nhìn cửa lâu đóng chặt, nói: “Chỉ là một bình rượu.” Nói xong, ánh mắt mang theo khinh thường nhìn tiểu tử áo trắng đang cầm bình rượu kia, đi đến tiến vào.

Phong Vân Ngạo chép miệng một cái, nhìn lướt qua bóng đen biến mất trên lầu. Lá gan càng lúc càng lớn rồi!

Bách Hương Lâu từ từ bị vây chật kín, ngoài đường cái La Thành cũng dần dần có tiếng động, từ từ tiến vào trạng thái hằng ngày, nhưng duy nhất không giống nhau là đường phố Thiên Nhiên trong lành ngày thường, nay biến thành địa phương cực kỳ náo nhiệt, lại càng có tiếng tranh cãi không ngớt.

Đối diện Bách Hương Lâu, Thiên Nhiên cư, lấy trà làm vui. Mỗi ngày tiếng đàn trong Bách Hương Lâu vang lên không ngừng, bởi vậy trong này uống trà là hưởng thụ tuyệt vời nhất, giờ khắc này cũng đầy kín hết người.

Trên ghế lô lầu 4, bóng người lay động, âm thanh yếu ớt vang lên, "Đã tìm được chưa?"

"Tư Đồ gia truyền đến tin tức, là thị thiếp đã chết của phủ tướng quân, tên là Nguyệt Nhiễm.”

Trong phòng có chút mờ mờ, cửa sổ mở ra một khe hở, một nử tử ngồi trước cửa sổ, xuyên thấu qua khe hở nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài phố. Nữ tử liếc mắt nhìn qua ba chữ ‘Bách Hương Lâu’ to đùng, phía sau lưng hắc y nhân cúi đầu cung kính đứng ở nơi đó.

"Tư Đồ gia?" Truyền ra một tiếng cười nhạo, đột nhiên nữ tử đóng cửa sổ, đứng lên, chợt lóe tới gần hắc y nhân, tản ra khí thế làm người ta sợ hãi, “Có liên quan đến nàng ta?” Mặc dù không chỉ ra bất kỳ kẻ nào nhưng hắc y nhân lại biết là ai.

"Dạ.” Cúi đầu, sau một lúc lâu hồi đáp.

"Ha ha. . . . . . Xem ra, tuồng diễn này cũng không tệ lắm.” Dưới ánh sáng yếu ớt chiếu rõ diện mạo của nữ tử. Gương mặt thanh tú làm cho người ta có cảm giác mềm mại, thương tiếc. Lông mi thon dài hơi hơi chớp động, con ngươi mọng nước lóe ra tia sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt giương lên nụ cười châm chọc. Nhưng lại không có bất kỳ cảm giác không khỏe nào, ngược lại càng tăng thêm vài phần đáng thương.

Hắc y nhân vẫn như cũ không nói gì, chi là nhìn kỹ lại sẽ phát hiện hai tay hắn ta đang nắm chặt đến nổi gân xanh hiện rõ phía trên, nhưng lại không có ai phát hiện.

“Kẻ tiện nhân kia đã chết, trái lại ngươi lại không có bất kỳ thương tâm nào?” Ánh mắt mang theo ý cười đắc ý cùng khinh thường, nhìn hắc y nhân đang cúi đầu, không buông tha bất kỳ động tác nào.

"Tiểu chủ nói đùa, thuộc hạ chỉ là hộ vệ của tiểu chủ, không hơn.” Giọng điệu băng lãnh, vẻ mặt thê lương che giấu sau sợi tóc.

"Ngẩng đầu lên.” Nữ tử tiến lại gần, một tay nâng cằm nam tử lên, làm cho hắn ta nhìn thẳng nàng. Một tay hoàng qua cổ, nhấc chân lên hôn. Hắc y nhân đang nắm chặt quả đấm đột nhiên buông ra, ôm lấy eo nữ tử, hay tay từ từ tự do di chuyển trên thân thể nóng bỏng của nữ tử..... (Kẹo đóan cha hắc y nhân này chính là người đứng nấp sau cửa sổ nhìn lén Nguyệt Nhiễm với đôi mắt thê lương, thật là chịu không nổi, edit đoạn này mà thấy ghê tởm, đúng là nam nhân chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới, ngựa đực!)

"Ân a....” Ánh mắt nữ tử có hcút mê ly, lại vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mắt hắc y nhân, miệng tách ra, “Tiếp tục, ân a.....Ân” nhìn hắc y nhân tạm thời dừng lại mở miệng nói.

Hắc y nhân nhìn nữ nhân trước mặt, trong mắt nháy mắt rời rạc, lại khôi phục vẻ mặt băng lãnh, tay từ từ luồn vào y phục của nữ tử mà vuốt ve. Nghe tiếng rên rỉ trong miệng nữ tử, rốt cuộc mở miệng nói: “Yêu tinh”

Nữ tử phát ra tiếng cười duyên, trong mắt hiện lên tia đắc ý, tự cởi bỏ y phục của mình, xía lõa đứng trước mặt hắc y nhân, mang theo dáng vẻ quyến rũ, trong âm thanh mang theo giọng điệu ra lệnh “Ân a.....Bại hoại, đừng nhúc nhích....” Hai tay từ từ luồn vài y bào của nam tử, một tay di chuyển về phía trên, tay còn lại đi xuống phía dưới. Nam tử kêu đau một tiếng, nữ tử đắc ý cười, động tác trên tay lại không chút do dự. Trong mắt nam tử từ từ mang theo dục hỏa, không có nghe theo nữ tử mà làm. Hai tay ôm lấy nàng ta, mở miệng nói: “Đốt lửa liền chính ngươi tới dập.” Âm thanh mang theo vài phần khàn khàn, quăng nữ tử đến trên giường, nhanh chóng cởi bỏ quần áo, đè lên trên......

Thời gian từ từ trôi đi…...

Bách Hương Lâu, Đông Các lâu——

"Tả Phong, mời thủ khôi Thanh Hương đến đây.” Minh vương nhìn chằm chằm bên Tây Các lâu, âm thanh băng lãnh lại mang theo một loại mị hoặc đột nhiên vang lên, làm cho mấy người đang buồn ngủ giật mình tỉnh lại, đồng thời nhìn về phía người nào đó đang tản tản ra vô hạn hấp dẫn.

"Khụ khụ khụ. . . . . . Thật mê người!" Lam Ma liếc mắt một cái, đầu óc hỗn loạn, không cẩn thận nói ra lời trong lòng, đổi lấy ánh nhìn của Minh vương, nhất thời thanh tỉnh “Tả Phong, còn chưa đi!” Chuyển hướng nói với người đang ngồi trên giường.

Tả Phong đáp lại một tiếng, trực tiếp đứng dậy ra ngoài.

"Người hoài nghi Thanh Hương có vấn đề?” Lam Ma nhìn Minh vương mang theo mị hoặc mê người ngồi trước cửa sổ, cau mày hỏi.

"Nếu là người của nàng, Bách Hương Lâu này vẫn là không cần tồn tại.” Âm thanh hấp dẫn mang theo hận ý thị huyết khinh người làm cho trong lòng Lam Ma cả kinh. Thì ra loại oán hận này không có nhạt đi, càng ngày càng thâm.

"Hàn, bọn hắn sẽ không càn rỡ được bao lâu đâu, chuyện năm đó sẽ phải đòi lại công đạo.” Lam Ma không biết nói gì, thở dài một hơi, trong mắt hiện lên một tia thị huyết, đứng dậy, đi đến bên cạnh Minh vương, vỗ bờ vai của hắn nói.

Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, nhìn lướt qua Minh vương vẫn như cũ ngồi trước cửa sổ nhìn mình. Mới vừa rồi trong nháy mắt nàng có một cảm giác hít thở không thông, rụt đầu sau vỏ bình rượu, trong lòng suy tính. Lại lần nữa nâng mắt vừa lúc thấy lầu, Thanh Hương đang đi theo sau lưng một nam tử xinh đẹp, nàng đoán đây là Tả Phong, một trong hai vị đại hộ pháp của Minh vương. Diện mạo xinh đẹp yêu mị, trong chớp mắt có thể đoạt mạng người, không người nào thấy rõ vũ khí hắn sử dụng.

Phong Vân Ngạo nhăn mày, nhìn Vân Trạch nấp trong góc lầu tản ra lãnh ý khiếp người, nhìn chằm chằm Minh vương phía trước cửa sổ, ánh mắt chớp lóe, bỏ xuống bình rượu, đứng đậy. Thân hình chợt lóe, trước mắt bao người nàng từ từ vận khinh công ohi thân đến trước cửa sổ Đông Các lâu, nhìn Minh vương đang ngồi trước cửa sổ, khẽ vươn tay “Câu dẫn tại hạ lâu như vậy, chẳng lẽ Minh vương không thỉnh tại hạ vào ngồi xuống? Hoặc là nói, Minh vương muốn mời tại đi đến địa phương không có ai?” Trong mắt tràn đầy đùa cợt, càng mang theo một phần lạnh nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.