Đừng Nói Lời Tạm Biệt

Chương 25: U linh thất




Phong Vân Ngạo cầm lấy tài liệu trong tay, từ từ đảo qua, thân thể dần dần lạnh lùng, khóe miệng lại giương lên một nụ cười lạnh, Tư Đồ gia!

Phong Vân Ngạo nhìn trang đầu tiên trong tài liệu nói về tin tức Tư Đồ thái hậu của Sở Vân quốc, ánh mắt thâm thúy, khóe miệng giương lên nụ cười nhẹ. cười nhẹ. Thời gian năm để cho nàng hiểu rõ thế cục của Sở Vân quốc là thiên hạ của Tư Đồ gia mà không phải là thiên hạ của hoàng gia!

Nhìn những tin tức này vẫn làm cho nàng kinh hãy. Tư Ồ Dương, thừa tướng Sở Vân quốc, 44 tuổi, quyền cao chức trọng, quyền thế trong triều rất cao, nhân mạch rất rộng. Trên cơ bản, tất cả sự tình trong triều đình đều phải trải qua cho phép của hắn mới có thể thi hành. Mà thái hậu Tư Đồ Ninh, 42 tuổi, nắm giữ quyền lực hậu cung, còn có một lực lượng bí mật không muốn người khác biết. Hoàng thượng Lãnh Doanh, 35 tuổi, không hề có thực quyền, hoặc có thể nói là yếu đuối vô năng. Ngay cả người mình yêu cũng bảo vệ không được, nhìn nàng chết đi, thậm chí là hoàng tử được sủng ái cũng trong vòng một đêm trở nên si khờ, cũng là Ngốc Vương khủng bố hiện tại. Những sự việc này đều phát sinh vào 15 năm trước, Phong Vân Ngạo nhíu mày, một hài tử 3 tuổi trong một đêm trở nên si khờ? Thật sự có khả năng sao? Nếu hắn không thật sự ngu ngốc, có phải đã chết hay không? Trong mắt Phong Vân Ngạo tràn đầy nghi hoặc, cực kỳ chú ý tới cái Ngốc Vương này. Vương gia ngu ngốc trong 15 năm qua vẫn được sủng ái, hoàng thượng yếu đuối lại có thể bảo vệ hắn bình yên vô sự? Có lẽ không phải đơn giản như vậy.

Phong Vân Ngạo sửa sang lại tin tức trong đầu, quyền thế của Tư Đồ gia quá lớn, trước kia là do nàng xem nhẹ, xem ra toàn bộ phải bắt đầu lại từ đầu. Phải tuyệt đối bí mật, mà chuyện này thật sự không đơn giản, trong này dường như là còn có cái gì.....

"Chủ tử? Có phải là có chuyện gì hay không?" Vân Linh không còn vẻ cười đùa, trong trẻo mà lạnh lùng nhìn một bàn tay của Phong Vân Ngạo gõ gõ cửa sổ.

"Không có gì." Phong Vân Ngạo vừa muốn nói gì, thoáng nhìn thấy bóng người ngoài cửa viện, khóe miệng nhếch lên. Xem ra, tuồng kịch ban ngày đã đến lúc thu hoạch thành quả, một tát này của nàng cũng không phải nhận không nha. Trong mắt lóe lên tia lãnh ý, mang theo dày đặc sát khí, dù là Vân Linh vẫn luôn đi theo bên người nàng cũng không khỏi đông cứng một trận, xem ra chủ tử nhà mình lại nhìn tới thứ gì đó rồi. Chỉ là lần này Vân Linh không đoán đúng, không phải là đồ vật, mà là muốn chứng minh một chuyện, nếu không có vài thứ đúng là rất khó đi làm.

"Chủ tử, quản gia tới." Vân Linh nhướng mày, không có ra ngoài xem, chỉ nghe cước bộ biết là có người tới.

Vân Linh nhìn nhìn quản gia đã tiến vào, ánh mắt chớp lóe, lui ra ngoài, không nói gì thêm, chỉ là trên mặt tràn đầy vẻ không hờn giận.

Phong Vân Ngạo giống như không thấy đượco lão quản gia đã tới, nhìn ngoài cửa sổ trái lại tự nói: “Sao rất nhiều, nhưng mà vĩnh viễn không vượt qua mặt trăng, đó là bởi vì ánh sáng phát ra đều dựa vào mặt trăng phát quang, khoảng cách đối với chúng ta quá mức xa xôi.” Thật là mạc danh kỳ diệu mà nói, lại làm cho thân thể quản gia đông cứng lại, ánh mắt cứng ngắt, hiện lên một tia hàn ý, trong nháy mắt lại che giấu mất.

"Thiếu Tướng quân nói, thỉnh tiểu thư đến thư phòng một chuyến.” Trên mặt vẫn mang theo nụ cười hiền lành, trong mắt tràn đầy quan tâm đối với Phong Vân Ngạo. Phong Vân Ngạo vốn không nhìn ông ta, vẫn như cũ nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời màu tím giống như tiên cảnh mộng ảo, sinh động nhảy múa.

Nụ cười trên mặt lão quản gia Vương Phúc sắp cứng ngắt, Phong Vân Ngạo đột nhiên đứng dậy xoay người, mở miệng nói: “Đin thôi, Vương bá bá ở phía trước dẫn đường đi.” Trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, đối với Vương Phúc gật đầu một cái.

Ánh mắt Vương Phúc chớp lóe, rất nhanh xẹt qua, nhưng mà không thoát được cặp mắt của Phong Vân Ngạo. Đơn giản lúc Vương Phúc xoay người nháy mắt xem nhẹ tà khí trong mắt Phong Vân Ngạo, cũng khiến ông ta xem nhẹ nàng, đánh giá cao bản thân.

Phong Vân Ngạo đi theo Vương Phúc biến mất tại cửa, Vân Linh nấp ngoài cửa đột nhiên hiện thân, dưới ánh đèn sắc mặt tràn đầy khủng bố cùng sát khí. Bên ngoài cực kỳ tôn kính, nhưng trong lòng tất cả đều khinh thường cùng xem thường chủ tử. Một lão già mà có thể tùy ý tiến vào khuê phòng tiểu thư, đây là việc nên làm? Trong mắt mọi người, chỉ là muốn trêu đùa chủ tử đi.

Khóe miệng Vân Linh treo lên nụ cười gian trá, biến mất trong bóng đêm.....

"Tiểu thư mời vào trong!" Vương Phúc dừng bước trước cửa thư phòng, hơi nghiêng người qua một bên nói.

Phong Vân Ngạo không nói gì, thẳng tiến vào thư phòng, đẩy cửa ra, người ngồi trước bàn sách cầm cái kia tên là bút lông gì gì đó, làm bộ như thâm trầm, khoa tay múa chân. Kỳ thật Phong Vân Ngạo thật sự có chút không biết nói gì, tuy nàng cầm kỳ thư họa đều không thông, nhưng đáng tiếc nàng vẫn phân biệt được cái gì là bút lông, cái kia chỉ có ba cọng lông cũng được gọi là bút lông sao? Mặt khác, trên bàn kia là cái gì? Nếu cặp mắt Phong Vân Ngạo không nhìn lầm mà nói, đó chính là bức màn phòng ngủ của ông ta. Khóe miệng Phong Vân Ngạo co rút, không nói thêm gì, ngồi xuống một bên, nhìn người đang “Vẽ tranh”, bởi vì nàng biết đi quấy nhiễu ông là cực kỳ xấu hổ.

"Phong Vân Nhã là chuyện gì xảy ra?" Phong Chiến Quân để cây bút trong tay xuống, thời điểm nhìn đến mặt Phong Vân Ngạo, hai tay hơi thả lỏng, giống như nhẹ nhàng thở ra, giọng điệu lại càng thêm băng lãnh. Ông nhìn chằm chằm Phong Vân Ngạo, giống như ngay sau đó muốn đâm thủng nàng.

Ánh mắt Phong Vân Ngạo chợt lóe, tâm tình lập tức tốt lên, khóe miệng nở nụ cười, mở miệng nói: “Phong Vân Nhã? Ta mới 11 tuổi, nhỏ như vậy thì có thể làm gì? Ngay cả chữ cũng không biết viết nha. A, cái trên bàn kia là bút ba lông sao? Vân Ngạo đều không biết.” Ánh mắt muốn bao nhiêu ủy khuất có bao nhiêu ủy khuất, đáng tiếc, người lạnh lùng như ông ta, thật xin lỗi đã nhận thấy khóe miệng trêu chọc của nàng.

Phong Chiến Quân nhướng mày, sắc mặt quẫn 囧, trong nháy mắt càng thêm băng lãnh, "Chỉ cần ngươi không đuổi Lão sư đi, tùy tiện ngươi.” Nói xong xoay người, nhìn bút lông vừa mới dùng, ánh mắt chớp lóe, thân thể không dấu vết cứng đờ. (Kẹo: Aiz, bút ba lông? Tội Phong tỷ nghĩ ra từ này, ông già PCQ kia chắc tức muốn ói máu quá)

Phong Vân Ngạo bẹp bẹp miệng, không thể không nói tuồng diễn này rất thành công, bất quá ánh mắt lạnh lùng, nàng không thích bị người khác xem mình diễn trò.

"Đi ra ngoài đi, về sau chú ý!" Phong Chiến Quân lạnh lẽo nói.

Phong Vân Ngạo không nói nữa, yên lặng rời khỏi thư phòng, đi tại trên đường nhỏ hẹp. Trong bóng đêm, không ai nhìn đến vẻ mặt của nàng, vừa mới đó là động tác yên tâm, bàn tay nhỏ không dấu vết sờ sờ mặt. Dấu tay này tuy nói cực kỳ làm nàng tức giận, nhưng cũng là giúp đỡ. Nhưng mà không thể buông tha cho Phong Vân Nhã, thiế của nàng như thế nào có thể không đòi lại đây.

Nếu là trước đây còn hoài nghi, lần này nàng xác định, mẹ nàng không có chết, hơn nữa cũng là bị Phong Chiến Quân giấu đi, hoặc là nói, Phong Chiến Quân có gì đó không thể nói ra, hoặc là bị uy hiếp. Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, vừa rồi trong phòng vẫn còn một người, tuy nội lực của nàng không phải rất cao nhưng nếu so về ẩn nấp, nàng xưng đệ nhị không ai dám nhận đệ nhất!

Lúc này trong Tư Đồ phủ ——

"Thừa tướng đại nhân, không có tìm thấy lệnh bài, một phần cũng không phát hiện.” Thượng thư Loan im lặng, trên mặt mang theo mồ hôi lạnh, cúi đầu báo cáo với thừa tướng Tư Đồ Dương âm trầm trước mắt.

"Chưa thấy?" Tư Đồ dương chỉ là có chút kinh ngạc, nhưng không có tức giận. Mày kiếm, mắt ưng, vừa nhìn là biết người thông minh lanh lợi, nhìn thượng thư đang khẩn trương, khóe miệng nhếch lên nói: “Không có gì, tiếp tục theo dõi, ngươi trước tiên lui xuống.” Im lặng phất tay bảo Loan lui xuống.

"Ra ngoài." Bên trong phòng chỉ còn lại một mình Tư Đồ Dương, nói vọng vào trong gian phòng trống trơn, “Nói với nàng, sự tình có chút không thích hợp, căn bản không có tung tích của lệnh bài!"

Bóng đen chợt lóe, bên trong gian phòng lại khôi phục an tĩnh.

Trong bóng đêm mang theo chút đỏ ửng, giống như còn đang nổi lên cái gì.

"Linh, ngươi nói xem không phải mọi người ai cũng sé đi tắm rửa?” Phong Vân Ngạo ngồi trên giường nhìn Vân Linh bưng nước ấm vào cho nàng, hồi lâu nhả ra một câu.

"Ách" Vân Linh dừng lại, "Chủ tử, tâm tình người rất tốt?” Ý tứ giống như ngươi cực kỳ nhàm chán. Đáng tiếc nàng không có can đảm.

"È hèm, có phải hay không trước khi đi ngủ đều tắm rửa?” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, dường như nghĩ đến cái gì, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên biến mất ở trong phòng, lưu lại Vân Linh một mình lờ mờ đứng ở kia.......

Trong đêm tối, Phong Vân Ngạo theo trí nhớ đi tới giữa một cai sân viện, nhìn thấy ánh sáng lóe ra trong phòng, trực tiếp vươn hai tay đẩy, theo cửa sổ nhảy vào, nhất thời cứng ngắt tại chỗ, một màn nhìn thấy làm cho người ta phun máu.... ...

Phong Chiến Quân đứng trước giường, thân thể trần như nhộng, trong phòng không có bất kỳ miếng nước nào. Một bàn tay đặt trên bắp đùi, cúi đầu nhìn hạ thể vểnh cao, nghe được tiếng động, quay người, vì thế biến thành một màn mắt to trừng mắt nhỏ.

Phong Vân Ngạo nháy mắt mấy cái, trong mắt lóe lên kinh ngạc, không đợi Phong Chiến Quân hồi hồn, một người nào đó là sắc nữ ẩn hình mở miệng nói: “Thì ra là có ham mê này, ngươi tiếp tục đi, ta chỉ là đến xem ngươi đang tắm uyên ương hay vẫn thủ thân như ngọc mà thôi.” Ánh mắt lóe sáng, khóe miệng nhếch lên, hai tay duỗi ra, ý bảo ngươi cứ tiếp tục. (Kẹo: Haha....chết cười với Phong tỷ, bắt gặp người ta đang tự an ủi còn có thể thản nhiên mặt không đỏ, tim không đập nhanh, còn thuận miệng nói đến kiểm tra, rồi kêu tiếp tục. Tiểu nữ bái phục bái phục)

P/s: Mong chờ Lãnh ca lên sàn, chờ đến dài thành cổ hươu luôn mà không thấy bóng dáng ca đâu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.