Đừng Nói Hoàng Đế Vô Tình

Chương 20




Đô thành Ngộ Xảo tháng bảy hoa thơm, hai bên bờ cỏ cây xanh mát trải dài khắp mặt đất, liễu rũ bóng nghiêng mình soi xuống lòng hồ nhật nguyệt, vài chiếc thuyền hoa nhàn nhã lướt nước trôi.

Tầng tầng hoa đăng treo rực đỏ phố phường, lớp lớp người qua lại nhộn nhịp đông vui. Nam thanh nữ tú dập dờn như hoa bướm, trên khuôn mặt ai cũng rạng rỡ ý cười.

Hôm nay sẽ diễn ra đêm Thất Tịch được mong đợi nhất trong năm. Ở ngã tư đường, một cái bàn được bày ra với hai cái ghế đẩu. Ngồi bên trong là thầy coi bói đang vuốt hai hàng ria mép vểnh lên, hầu hết gương mặt bị che đi bởi hai tròng kính đen sì sì. Đứng bên cạnh là một thư đồng với ngoại hình tương tự, cầm theo manh trúc gắn mảnh vải trắng đề mấy dòng chữ đủ để chọi lỗ đầu.

Có thể chường mặt ra mà treo cái biển này, ngoài hai nhân vật chính của chúng ta còn có thể là ai vào đây. Vâng, họ chính là Sở Hoài Thu và Đồng Mẫn Mẫn.

Trước đã từng nói qua, Sở Hoài Thu học việc không thạo, học phép không thông, chưa học được thuật hoá đá thành vàng, phải còng lưng ra mà đi cày miếng cơm manh áo. Là một trong những ma tu nhọ nhất trong giới ma tu, có số phận hẩm hiu thường xuyên phải chịu cảnh làm bia đỡ đạn, vv và vv.. Nói tóm lại, tiếp thu bài học diệt rết lần trước ở thôn Yên Cố, cả lần bị yêu nhện bắt treo trên trần nhà. Hai thầy trò nhận ra núi rừng quả là nơi cất giữ hiểm hoạ vô biên, vì vậy nên lần này cạch mặt đường núi mà đi đường sông, cũng chọn một nghề tương đối nhẹ nhàng.. Xem bói!

Xem tình duyên, xem công danh sự nghiệp, xem bất cứ thứ gì có thể xem, miễn là được trả tiền đầy đủ. Này thì, con chó nhà bà sẽ đẻ một vàng hai trắng ba đen thui. Kia thì, tốt nhất là hôm nay nay ông đừng về nhà, bà vợ chằn tinh của ông đã tìm được tình nhân ông lén nuôi rồi. Sau thì, cô muốn lấy chồng á, ứ ừ, đợi kiếp sau đi nhé. Ăn ngay một bạt tai vào mặt.

Không đánh, không đấm, không chạy nhảy. Không làm những chuyện nguy hiểm đến tính mạng, chỉ ngồi một chỗ khua môi múa mép tự khắc có người đến dâng miếng ăn cho. Tuy vẫn không thoát khỏi cái danh là Giang Hồ lừa đảo, nhưng thế thì sao chứ, miễn không làm hại đến ai là được rồi. (Cái cớ bao biện muôn đời được tin dùng ^^)

Tiễn bước vị khách cuối cùng xong, Sở Hoài Thu thở ra một hơi ngả người về phía sau, dùng tay quạt quạt cho mát. Mệt chết đi được! Là ai nói nghề coi bói dễ làm? Y phải thường xuyên vận động cái lưỡi không xương, lắt léo làm sao cho vừa hợp thời hợp chuyện, đó là chưa kể y phải hao tốn biết bao nhiêu tài nguyên nước miếng, nói đến miệng đắng lưỡi khô mới được trả cho vài đồng.

Làm nghề này coi vậy mà nguy hiểm, tính mạng thường xuyên bị đe dọa bởi đại đa số khách hàng. Nói đúng, nói hay, nói nghe êm tai thì không sao. Nói mà không vừa lòng phải ý, nói xấu một chút là bị hành hung ngay tại chỗ. Hây a ~ Phải làm thì mới biết, mỗi nghề một cái khổ!!

Sở Hoài Thu ngừng than vãn, quay sang nhìn Đồng Mẫn Mẫn đang hì hụi đếm tiền kế bên, mắt sáng như sao, tay nhanh nhẹn đếm đồng nào ra đồng nấy.

Y thở dài. Tiểu quỷ này trừ phóng hỏa giết người ra, cái gì cũng dám làm, tật xấu nào cũng phạm phải. Vừa háo sắc lại vừa mê chơi, vừa tham ăn lại ưa ngủ ngày. Rõ ràng là sói nhưng so với heo lại càng muốn giống hơn, đặc biệt là cái nếp sống chây lười biếng nhác đó. Ghê gớm nhất phải kể đến cái miệng của nó, gì cũng nói được, chém gió thành văn.

Đồng Mẫn Mẫn nào để tâm đến cái nhìn bới móc của Sở Hoài Thu, cong miệng cười toe toét, nói.

"Sư phụ, hôm nay chúng ta kiếm được bộn tiền nha!" Nàng ôm tay Sở Hoài Thu, kéo y đứng dậy, hào phóng vỗ ngực:"Đi nào. Cả ngày hôm nay người đã vất vả nhiều rồi, chúng ta hãy đến tửu lâu nổi tiếng nhất của thành này xơi một bữa ra trò rồi đi tiếp. Có chừng này tiền làm lộ phí, không lo sẽ bị chết đói như lần trước."

Sở Hoài Thu trợn mắt:"Ngươi giỏi quá ha! Sư phụ thì vất vả kiếm tiền, trong khi ngươi thì tiêu xài phung phí như thế!" Chợt nghĩ ra gì đó, sắc mặt Sở Hoài Thu hơi trầm xuống, nhưng rất nhanh đã được thay bằng nụ cười che giấu.

"Mẫn Mẫn, vi sư có ý này. Thay vì đi tửu lâu dùng bữa cơm nhạt nhẽo, sao chúng ta không ghé vào Di Hồng viện kế bên? Này nhé, chẳng những được phục vụ thức ăn ngon, mà còn được thỏa mãn các nhu cầu khác. Thái độ đón tiếp thì khỏi phải bàn, vô cùng ăn cần chu đáo, muốn loại hình nào thì có ngay loại hình đó. Con thấy sao?" Sở Hoài Thu cười lưu manh, thúc thúc khuỷ tay vào người nàng.

Đồng Mẫn Mẫn trừng to mắt há hốc mồm, kinh ngạc đến đơ cả hàm.

Chuyện gì vừa xảy ra với Thanh-niên-gương-mẫu điển hình thời cổ đại vậy nè? Chẳng lẽ sự kiện chơi S-M với yêu nhền nhện đã để lại di chứng tâm lý cho y sao? Sư phụ, người tính vào đó tìm lạc thú khi bị đánh hả? (Chưa chi đã nhận diện anh là M ^^~)

Không thể tin được, lại có một ngày Sở Hoài Thu cùng nàng bàn bạc chuyện dắt dê đi dạo. Đồng Mẫn Mẫn đột nhiên có loại xúc động muốn khóc không thôi. Sư phụ, người trưởng thành rồi!!

Bởi vì thân hình nhỏ bé nên nàng không thể trực tiếp quàng vai bá cổ với Sở Hoài Thu, nhưng quàng eo ôm hông thì dư sức.

Đồng Mẫn Mẫn cười nắc nẻ:"Được được. Hôm nay nhất định phải chơi cho tới bến, nhất định không say không về."

Sở Hoài Thu cặp nách nàng, cười lớn:"Không hổ là đồ đệ cưng của ta, phải vậy mới được chứ!"

Hai thầy trò tí ta tí tởn, chân bước chân sáo tung tăng mà đi, mục tiêu là Di Hồng viện thẳng tiến.

"Á ha ha hahhh..!!! Rất tốt, rất tốt. Tỷ tỷ, tỷ thua rồi, phải đưa mông chịu phạt nha!" Nói rồi đưa tay vỗ một cái vào mông thiếu nữ áo hồng. Nàng ta "Ah!" một tiếng, ngượng ngừng che mông lại. Đám nữ nhân quanh đó đều cười rộ lên.

Hai gò má Đồng Mẫn Mẫn ửng đỏ, con ngươi màu bạc trong trẻo ngày thường vì men rượu mà phủ mờ hơi sương, trái ôm phải ấp cười đến điên long đảo phượng.

Hình dáng hiện tại của nàng trong mắt người khác, sau khi được Sở Hoài Thu phù phép là một thiếu niên mười lăm tuổi, vậy cho nên mới có thể đường hoàng đỉnh đạc mà bước chân vào nơi cấm nhi đồng này. Ha ha, vào rồi mới biết, nơi này đúng là thiên đường trần thế nha!

Ba bốn cái mỹ nhân mềm mại tựa vào ngồi sát rạt Đồng Mẫn Mẫn, cùng nàng chơi trò "Oẳn tù tì - Cởi áo hay bị dê." Lẽ dĩ nhiên người thắng sẽ có quyền ra lệnh cho người thua, còn người thua đương nhiên là phải phục tùng dù có muốn hay là không, đã tham gia vào thì phải chấp nhận có chơi có chịu.

Phù, hú hồn! Cũng may là nàng đầu thai vào thân nữ nhân mà không phải thân nam nhi, nếu không thì trên thế giới này lại có thêm một tên dê cụ sát gái rồi!

Không biết là Đồng Mẫn Mẫn quá may mắn hay nàng là cao thủ giấu mặt, mà từ đầu buổi đến cuối buổi vẫn chưa thua bàn nào. Tỷ muội Di Hồng viện thì còn cái này thiếu cái kia, riêng Sở Hoài Thu thì chỉ còn độc nhất mỗi cái quần đùi. (Số anh trời định là nhọ cả đời, chẳng những không có bống hồng nào kề cận mà suốt ngày còn phải lo trinh tiết gặp nguy ^^)

"Không chơi, không chơi nữa." Sở Hoài Thu giở tính cáu bẳn, ngả người ra sau nốc rượu.

Đồng Mẫn Mẫn thấy Sở Hoài Thu uống cũng khá nhiều, so với hai ông mặt trời bé con trên má nàng, thì h phải gọi là "Hoàng hôn trên thung lũng cầu vồng". Cả cơ thể cứ như phát sốt mà ửng đỏ xung huyết, ý thức thanh tỉnh cũng mờ mịt mông lung.

Thấy thời cơ thích hợp, mắt Đồng Mẫn Mẫn liền loé lên, làm như lơ đãng hỏi.

"Sư phụ đang có chuyện phiền não gì à? Nãy giờ thấy người im ắng quá!"

Sở Hoài Thu nhíu mày, không kiên nhẫn nói:"Ta thì có chuyện gì chứ, con đừng suy nghĩ lung tung."

Đồng Mẫn Mẫn "Xìi" dài một hơi:"Làm như con không biết vậy. Nói sư phụ nghe, chuyện đó chả là gì hết, so với hạt gạo còn muốn nhỏ hơn."

Sở Hoài Thu tức giận, quát:"Mạng sống của ta mà lại không bằng một hạt gạo ư? Con có biết lần độ kiếp này quan trọng ra sao không? Nếu thành công, ta có thể một bước vững vàng tiến vào ma đạo, ngược lại, nếu như thất bại, đừng nghĩ đến thân xác vẹn toàn, ngay cả hồn phách cũng bị đánh ra tro." Nhìn ánh mắt chợt loé của Đồng Mẫn Mẫn, Sở Hoài Thu hận không thể tự cho mình một tát. Sập hố rồi!!

Đây cũng là lí do cho sự phóng túng của Sở Hoài Thu ngày hôm nay, y nghĩ mình có thể sẽ chết, nên muốn một lần thử làm những việc mà mình chưa bao giờ làm, vậy thì khi chết đi mới không có hối tiếc. Vốn định giữ bí mật chuyện này, sợ nói ra sẽ khiến Đồng Mẫn Mẫn vì y mà lo lắng không yên, nhưng tiểu quỷ tinh ranh này há có thể để y sống dễ dàng như thế.

"Ra là vậy sao." Vậy là đã có câu trả lời hợp lí cho mấy ngày nay rồi.

Gần đây cứ thấy Sở Hoài Thu kì quái sao sao ấy, tâm trạng cứ lên xuống thất thường, nàng còn tưởng đâu là y đã đến giai đoạn đầu của thời kì tiền mãn kinh nữa chứ.

"Sư phụ đừng lo lắng. Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn. Rồi sẽ có cách thôi mà."

Sở Hoài Thu trúng kế dẫn binh của nàng lỡ lời nói ra tất cả, cũng không thèm quan tâm nữa, càu nhàu nhấp rượu:"Không dễ như con nói đâu, trừ khi là có được vẩy rồng của Thần Long."

"Vẩy rồng của Thần Long?" Nàng cao giọng hỏi, Sở Hoài Thu gật đầu lặp lại.

"Phải, vẩy rồng của Thần Long." Y nói:"Chỉ cần có được nó trong tay, khi thiên kiếp giáng xuống, tự khắc nó sẽ hút hết thiên lôi vào trong, bảo hộ cho ta có thể bình an vượt qua cửa ải sinh tử lần này." Không nói thì thôi, nói đến lại khiến y phiền lòng:"Nhưng, Thần Long kia chỉ là truyền thuyết được giới tu đạo lưu truyền, ai biết nó có thật hay không chứ. Vả lại, tìm được rồi thì sao? Nói cho cùng chúng ta vẫn là ma đạo, cùng tiên đạo vốn không thể dung hoà. Muốn có được vẩy rồng của Thần Long kia, còn khó hơn là lên trời."

Sở Hoài Thu nói xong thì im lặng, nhưng Đồng Mẫn Mẫn có cảm giác như y vừa thở dài một tiếng. Đồng Mẫn Mẫn nghiêng người, đối với các nữ nhân bên cạnh thì thầm vào tai. Chỉ thấy các nàng nhẹ gật đầu, mỉm cười đứng lên đi tới chỗ Sở Hoài Thu, ngã vào lòng y phục rượu.

Rất nhanh, không khí ảm đạm bao trùm căn phòng liền biến mất, thay vào đó là tiếng cười thanh thuý của nữ nhân. Sở Hoài Thu hoà vào cuộc vui nên không nhận ra, Đồng Mẫn Mẫn đã biến mất từ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.