Đừng Nói Hoàng Đế Vô Tình

Chương 10




Quảng trường Quang Vinh im ắng, nửa ngày sau mới phát ra tiếng hoan hô kinh thiên động địa.

1’29s!

Thần Linh ơi!

Tất cả học viên đều điên cuồng, một khắc cuối cùng, miễu sát học viện Zeus.

Học viện Chiến Thần tiến vào trận chung kết!

Vì tiết kiệm một giây cuối cùng, thời điểm công kích mục tiêu, đồng thời với tia laser thì đao Titan đã bay ra ngoài. Khoảng cách hơn ba mươi mét, trúng mục tiêu.

Tất cả mọi người sợ ngây người. Jamal cùng Adonis hai mặt nhìn nhau, đây là tình huống gì?

- Khụ khụ, lão bạn già, ngươi cũng không có suy nghĩ, có học viên vĩ đại như vậy, lại cất giấu, không đến cuối cùng cũng không chịu lấy ra nữa!

Jamal cười nói, ánh mắt đều lóe ra tia sáng xanh rờn , mụ nội nó lại là cùng một người, lại là người Địa Cầu, học viên như vậy là bảo bối a!

Bi thảm nhất là Adonis, thời khắc cuối cùng, học viện Zeus dã tâm bừng bừng lại bị đào thải.

Các đội viên đều muốn ăn sạch tên mập mạp kia.

Mập mạp ôm óc, bất lực ngồi trên ghế. Chuyện này tại sao lại như thế, hắn chỉ là thích biểu diễn nhưng kết quả thì thôi rồi.

Đám mỹ nữ An Mỹ đều nhảy dựng lên:

- Vương Tranh, làm quá tốt!

- Mỹ Mỹ, Mỹ Mỹ, em kéo lỗ tai của anh, nhẹ một chút.

Nghiêm Tiểu Tô bất lực nói.

Bất quá rất nhanh An Mỹ liền ôm đại gia Tô rồi khuyến mãi thêm một nụ hôn nồng nhiệt, mặt mày Nghiêm bạn học lập tức hớn hở.

- Rất tốt, hai người các người rất đáng tin cậy!

Đám người Mã Khiếu sôi trào, toàn bộ nhảy dựng lên, hung hăng vung nắm tay, giờ khắc này nội tâm có chỗ nào đó như là bị kích hoạt rồi.

Không có người nào trời sinh nguyện ý bị dẫm đạp!

Vấn đề lớn nhất là của Học viện Chiến Thần thiếu một lãnh tụ!

Thiếu một người có lực lãnh đạo!

Mã Khiếu không được, tính cách của rất hiền hoà, thiếu đi dã tâm, Marthas càng không được, chí của hắn không ở nơi này, học viện Chiến Thần thành bại cũng không có quan hệ tới hắn.

Giờ khắc này, toàn bộ quảng trường đều vang vọng tiếng hoan hô.

Nhưng mà chỉ chúc mừng một lát, bởi vì còn không kết thúc, vòng thi đấu quan trọng nhất sắp diễn ra.

Một trận cuối cùng, hai đội xuất sắc sẽ phái ra một đại biểu, tiến hành đối chiến robot.

Bên Apollo khẳng định là Kan Burnett, trước mắt hắn vẫn duy trì chiến tích toàn thắng trong phạm vi thi đấu giữa các trường Đại Học thuộc liên bang Địa Cầu.

Mà học viện Chiến Thần thì sao?

Bên Apollo cũng không cần phải rối rắm, Kan Burnett chính là vị vua được lựa chọn cho trận chung kết, nhưng phía học viện Chiến Thần lại có chút vấn đề.

Trong lúc đặc huấn, robot đối chiến, Mã Khiếu cùng Marthas biểu hiện tốt nhất, dù sao Mã Khiếu cũng có nhiều năm huấn luyện cùng kinh nghiệm chiến đấu như vậy, mà Marthas lại có thực lực mạnh mẽ, nhưng hiện tại lại đột nhiên hiện ra Vương Tranh.

Một loạt những động tác làm hoa mắt kia có thể dùng ở trong chiến đấu hay không?

- Hay là để cho Marthas lên đi, có vẻ an toàn nhất!

- Ta ủng hộ Marthas, Mã Khiếu không được, khẳng định sẽ bị Kan Burnett hành chết.

- Vì sao không để Vương Tranh thử xem, vừa rồi hắn đã ngăn cơn sóng dữ a!

- Ái chà, chạy trốn nhanh không có nghĩa là có thể đánh a, để Marthas lên đi.

Các học viên cũng đang nghị luận, bất tri bất giác toàn bộ quảng trường đã full ngồi , hơn nữa kín hết chỗ ngồi a.

Nằm mơ đều không nghĩ tới giây phút cuối cùng lại có thể nghịch tập, thành công đi vào trận đấu cuối cùng, rất nhiều học viên vội vàng từ bên ngoài trở về.

Trong đó không ít là từ bên trong hệ Tinh Chiến rời khỏi, nội tâm bị ăn hành, bọn họ phải đi vào trong CT để tìm lại cảm giác tồn tại.

Trác Mục cũng rất rối rắm:

- Vương Tranh, trước kia ngươi từng thực chiến chưa?

- Không có, lúc thực tập cũng chỉ loay hoay qua mà thôi.

Kỳ thật khi thực tập ở OMG, cũng bước đi vài bước mà thôi.

Marthas đột nhiên đứng lên:

- Huấn luyện viên, thời điểm cuối cùng là Vương Tranh ngăn cơn sóng dữ, động tác của hắn tương đối tấn mãnh, ta cảm thấy hắn có thể hoàn thành một trận chiến cuối cùng này.

Marthas chủ động thoái nhượng, cũng giúp mọi người làm ra quyết định. Vương Tranh tất nhiên là không sao cả.

Kỳ thật đây cũng là ý tưởng của Trác Mục, Marthas quả thật vĩ đại, nhưng là quá tự do ở ngoài chiến cuộc, thắng thua cũng không ảnh hưởng gì đối với hắn.

- Vậy thì Vương Tranh lên, Vương Tranh, cơ hội có một trận chiến cuối cùng là do ngươi mang đến, tự mình nắm chắc, vô luận thắng thua, chỉ cần đánh ra phong cách của học viện Chiến Thần chúng ta là tốt rồi.

Trác Mục hung hăng vỗ vỗ bả vai Vương Tranh, cũng có chút kích động.

Kan Burnett đã chuẩn bị tốt.

Khi Vương Tranh đi ra từ trong đội ngũ tuyển thủ, toàn trường vang lên tiếng hoan hô cuồng nhiệt, kỳ thật yêu cầu của mọi người không cao, cổ vũ không thành vấn đề, nhưng chủ yếu cấp cho gà nhà một chút hy vọng.

Thất bại không đáng sợ. Đáng sợ là nhát gan.

Học viện Zeus thì đang tức giận bất bình, mập mạp trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, nhưng là Lear cũng đã bình tĩnh trở lại, chỉ là quan sát trận đấu trong sân.

Tiến vào khoang điều khiển, Vương Tranh nhẹ nhàng vuốt ve, cửa sổ kết nối, hết thảy bên ngoài đều có thể thấy được, tính sáng tạo của hệ thống xúc cảm làm cho nhân loại thông qua robot đem phát huy lực đến mức tận cùng.

Rốt cục hắn cũng có cơ hội chiến đấu.

- Vương Tranh đừng khẩn trương, tay phải của Kan Burnett rất lợi hại, nhưng ngươi nhất định phải chú ý tay trái của hắn, hắn thuận tay trái, lực lượng rất hung mãnh.

Giọng nói của Trác Mục vang lên. Ở thời khắc cuối cùng hắn cũng muốn kết thúc trách nhiệm của một huấn luyện viên, tuy rằng hắn cũng không biết có dùng được hay không.

Vương Tranh cũng không thèm để ý, thế giới bên ngoài đã biến mất. Hắn chỉ biết giờ khắc này, rốt cục hắn cũng trở thành chiến sĩ cơ động chân chính đứng ở trên chiến trường.

Ở trong tiếng hoan hô vang vọng rung trời, trận đấu bắt đầu.

Đao Titan ra khỏi vỏ, trong nháy mắt một cỗ chiến khí tràn ngập toàn trường, mọi người lập tức hưng phấn.

Nhân loại, loại sinh mệnh thể kỳ quái này, kỳ thật chiến đấu cũng bản năng được chôn sâu ở trong gien.

Hai robot nổ vang nhằm về phía đối phương.

“Ầm”

Robot va chạm, phát sinh chấn động kịch liệt, đây cũng hoàn toàn bất đồng với ở trong CT, ở trong CT chấn động là chấn động, thân thể lại không có cảm giác, mà hiện tại va chạm như vậy, rõ ràng cơ thể trở nên căng cứng, có tác động nhất định lên thân thể.

Vừa ra tay, Kan Burnett liền cảm giác được đối phương không có thói quen chịu áp lực, kỹ thuật giảm bớt lực rất kém.

Đao Titan dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang chói mắt, một đao lại một đao chém về phía Vương Tranh. Tại lúc này Kan Burnett biểu hiện nắm chắc đại cục cùng chi tiết, một đao đã có thể nắm được tình huống của đối thủ, hoàn toàn có thể bày ra ra thực lực của bản thân.

Đây là một cơ hội để cho toàn thế giới nhìn xem, để trải đường cho con đường quan nghiệp sau này của hắn.

Robot WE của Kan Burnett ở trên sân phóng ra, Kan Burnett đã hoàn toàn lĩnh ngộ, phương thức công kích của robot chiến đấu, mà Vương Tranh điều khiển WE hoàn toàn chỉ có phòng thủ, có chút chật vật, nhưng còn chưa tan tác.

Toàn trường không ngừng có âm thanh hô "cố lên".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.