Đừng Nhặt Loạn Hoàng Đế Ở Ven Đường

Chương 27




“Làm sao có thể. Chú cho vào đâu có nhiều, chỉ vừa đủ thôi... Được rồi, có nói cháu cũng không hiểu, chỉ cần cháu nghe lời, cho cháu uống gì thì cháu uống cái đó là được! Như vậy mới có thể bù lại lượng máu đã mất!” Chú Lê lên mặt dạy dỗ giống mấy bà dì. Tôi gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng vâng, chú nói thế nào thì chính là thế ấy.”

Chú Lễ nhận lấy cái bát không trong tay tôi, sau đó đột nhiên nhìn tôi rồi nói: “Ơ này, nhìn tướng cháu đúng là có sao Hồng Loan đang chiếu thật! Cháu chờ đó, chú bói cho cháu một quẻ...”

Thật ra trước đó chú Lê đã tính cho tôi rồi, chú nói tôi lục thân duyên cạn, cô tịch cả đời, mệnh ngũ tệ tam khuyết chắc chắn sẽ không xuất hiện tình huống2sao Hồng Loan này được... Nhưng hôm nay chú ấy thấy mặt tôi dường như hơi có thay đổi, xem ra số mạng con người cũng chưa chắc không đổi cả một đời.

Thật ra trước nay tôi vẫn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện muốn thành gia lập nghiệp, bởi vì tôi thật sự sợ liên lụy con gái nhà người ta, cho nên dù gặp được cô gái có điều kiện tốt, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ tới phương diện kia. Nhưng không biết bây giờ tại làm sao tôi lại động lòng với con bé Ngô An Ni chết tiệt kia, rồi còn bắt đầu hâm mộ Bạch Kiện... Thậm chí buổi tối lúc tôi ngủ không yên, suy nghĩ lung tung, tôi còn nghĩ nếu thực sự có một ngày như thế, tôi sẽ mua thêm một căn hộ nhỏ, sau đó sang tên căn nhà hiện6tại cho Đinh Nhất.

Lúc này thấy chú Lê lắc mạnh mai rùa trong tay, sau đó đổ tất cả đồng tiền bên trong ra... Nhưng sau đó chú ấy xem quẻ rồi nhìn mặt tôi thật lâu mà không nói gì, tôi thấy vậy, trong lòng nóng nảy hỏi: “Sao thế ạ? Quẻ của cháu có điểm gì không tốt à?” Chú Lê vô cùng nghi hoặc, nói: “Quẻ của cháu so với trước đây không có thay đổi gì nhiều, cũng không thấy có sao Hồng Loan chiếu, không những thế, thời gian tới chỉ sợ cháu có kiếp nạn, mà còn là kiếp nạn sinh tử...” Tôi thấy vẻ mặt nghiêm túc của chú Lê tuyệt đối không giống như đang đùa giỡn, thế là tôi khẩn trương nói: “Không thể nào, chẳng phải vừa rồi chú nói là mặt cháu hình như có dấu hiệu sao Hồng Loan3chiếu sao? Tại sao nhanh vậy mà đã thay đổi rồi, chú tính toán có đúng không vậy?” Chú Lễ cầm cái quạt gấp nâng cằm tối lên, cẩn thận quan sát gương mặt tôi... Một lát sau lại thấy chú ấy lắc đầu, nói: “Quái lạ?! Nhìn cháu sắc mặt hồng hào, ánh mắt có hoa đào, mặt hàm ý xuân, vừa nhìn là biết đang phải lòng ai đó. Những căn cứ vào quẻ bói thì cháu là người phạm có tinh sát, lại là mệnh đồng tử, bát tự thuần âm, định trước là cung phu thê ảm đạm, nhân duyên nông cạn...”

Tôi thực sự không muốn nghe chú Lê nói thêm nữa, bèn vội vàng ngắt lời chú ấy: “Được rồi, được rồi, cháu biết rồi, ý chí chính là cháu thuộc mệnh Thiên Sát Cô Tinh!”

Thế mà lão thầy bói này lại gật đầu nói với9tôi: “Cháu biết thì tốt... Mệnh cách của cháu chính là như thế. Còn vì sao gương mặt cháu lại có biến hóa, thì e là chỉ có thể hỏi trong lòng cháu có phải gần đây cháu đã phải lòng với ai không? Đừng trách chú đây không nhắc nhở cháu! Cung vợ chồng của cháu ảm đạm, nhân duyên cạn, không có nghĩa là không gặp ai cả, nhưng có gặp thì cuối cùng cũng không có kết quả tốt đâu... Nếu đã như vậy thì thà đừng lãng phí thời gian qua lại từ đầu.”

Mặc dù chú Lê nói đúng trọng tâm, nhưng trong lòng tôi vẫn thấy hơi không cam lòng, dù gì tôi cũng là một thằng đàn ông bình thường, thỉnh thoảng gặp những cặp đôi đi trên đường... trong lòng cũng thấy hơi hâm mộ. Nói thật, nếu như bảo trong lòng tôi không4có chút mong muốn nào thì là giả.

Trước đó tôi luôn nghĩ số mệnh tôi không tốt, cho nên không thể gieo họa cho người khác được, thật ra đó đều là lừa gạt mình thôi, bởi vì tôi căn bản chưa từng gặp được người có thể làm tôi động tâm... Mặc dù bây giờ tôi đối với Ngô An Ni cũng không đến mức không phải cô ấy thì không lập gia đình, nhưng đúng là tôi có cảm giác thích cô ấy.

Cái ý nghĩ này giống như một đốm lửa nhỏ vậy, luôn âm ỉ thiêu đốt trái tim chưa từng nói chuyện yêu đương kia của tôi, cảm giác này đúng là không dễ chịu chút nào...

Chú Lê thấy tôi có vẻ mặt cô đơn thì an ủi tôi: “Thật ra đàn ông con trai trí ở bốn phương, mặc dù người như chúng ta sẽ không có được hạnh phúc giống như những người bình thường khác, nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ có đơn đáng thương cả đời... Cháu còn trẻ, ngày tháng sau này còn dài, cháu còn rất nhiều thời gian để đi thể nghiệm nhiều thứ tốt đẹp khác ngoài tình yêu.”

Tôi nghe cũng cảm thấy chú Lê nói có lý, nhìn chú ấy thì biết, cả đời không có phụ nữ, sống một mình không phải rất thoải mái tự tại đây sao! Thật ra tôi cũng chưa có gì với Ngô An Ni, dù sao chúng tôi cũng mới gặp mặt có hai lần, mà lần nào cô ấy cũng đều trưng mặt lạnh với tôi, thế thì có thể có gì được chứ?! Được rồi... Xoắn xuýt cái loại chuyện này thì còn chẳng bằng đi kiếm thêm ít tiền, nhanh chóng hướng đến cuộc sống “phóng túng” xa hoa lãng phí mới là con đường đúng đắn!!

Chú Lê biết chuyện này tôi phải tự mình nghĩ thông mới được, vì vậy chú ấy không nói gì nữa mà quay vào trong nhà trong, cầm ra một tập tài liệu đưa cho tôi: “Có việc này, chú đã xem qua, không có khó khăn gì nhưng cũng khá béo bở...”

Tôi có hứng thú ngay, vội nhận tập tài liệu và nói: “Tìm xác ạ?” Chú Lê lắc đầu: “Không phải, cũng chưa thể nói có khó khăn hay không, ngày mai chúng ta qua đó xem thử, hẳn là có thể giải quyết được...” Tôi nghe xong vội mở ra xem, thì ra là một tòa cao ốc mới mở bán gần đây xảy ra chút vấn đề, trong công ty có mười lăm cô nhân viên môi giới nhà đất thì có tám người liên tiếp bị thương, dẫn đến việc vào ngày tòa cao ốc mở bán thì chẳng còn mấy nhân viên nữa.” Tám người này không phải bị thương cùng một lúc, các cô gái này đều bị thương bởi những tình huống không ai ngờ tới, mức độ bị thương của tám người này cũng không giống nhau, có người bị thương nhẹ, nghỉ ngơi ba đến năm ngày là không sao... Nhưng cũng có người đã bị tàn phế, tình huống vô cùng nghiêm trọng. Nếu chỉ có một vài cô nhân viên bị tai nạn thì có thể coi là chuyện trùng hợp, đúng là bình thường! Nhưng nếu các nhân viên của cùng một tòa nhà liên tiếp bị thương thì đúng là không giải thích được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.