Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 196




Bên kia, Lục Hương Lãnh thấy nàng thoải mái cầm lấy bát ngọc, dường như hơi ngẩn ra rồi mới mỉm cười gật đầu một cái.

Bản thân Kiến Sầu không khát, nàng chỉ vỗ đầu con chồn nhỏ ra hiệu cho nó xuống.

Con chồn nhỏ nghiêng nghiêng đầu, hiểu ý Kiến Sầu nhảy từ trên vai nàng xuống đất, đứng trên tảng đá trắng ngẩng đầu nhìn Kiến Sầu.

Kiến Sầu cầm bát ngọc, cúi người múc nước dưới đầm rồi ngồi xuống đặt bát xuống trước mặt con chồn nhỏ, cười nói: "Bây giờ tốt rồi, mau uống nước đi. Uống xong chúng ta tiếp tục lên đường".

Con chồn mừng rỡ đi mấy vòng quanh chiếc bát ngọc, kêu lên hu hu, còn vẫy vẫy đuôi.

Ánh mắt nó sáng lấp lánh nhìn chiếc bát ngọc.

Đây là...

Kiến Sầu lập tức có một dự cảm chẳng lành.

Bản tính của con chồn này...

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, nàng còn chưa kịp phản ứng gì, con chồn nhỏ đã thè lưỡi ra kiếm chiếc bát ngọc.

"..."

Tất cả đều yên lặng.

Phùng Ly Bạch Nguyệt cốc đưa bát cho Kiến Sầu, quay về bên cạnh Lục Hương Lãnh, vừa quay lại liền nhìn thấy cảnh này, lập tức kinh ngạc há hốc miệng.

Vì sao con chồn này không liếm nước trong bát mà lại liếm cái bát?

Cho dù kiến thức uyên bác nhưng lúc này Lục Hương Lãnh cũng không khỏi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn con chồn của Kiến Sầu.

Con chồn này dường như không tầm thường.

Kiến Sầu thì yên lặng một hồi lâu rồi chậm rãi đưa tay lên bóp trán.

Đau đầu!

Thích nhặt rác, thích sưu tầm, nhìn thấy thứ tốt là không nhịn được liếm...

Nàng lại nghĩ, con chồn nhỏ này còn thích liếm mình, bởi vì mình cũng là "thứ tốt" sao?

Không không không không, ta không phải thứ.

"Thôi, không được liếm nữa, uống nước đi!"

Kiến Sầu đã chìm trong tư duy kì quái, cuối cùng vẫn không nhịn được, khẽ dùng chân đá con chồn một cái, nghiêm túc nhìn nó.

"Hu hu..."

Con chồn kêu một tiếng nghẹn ngào, có chút tủi thân.

Nhưng dưới ánh mắt cương quyết của Kiến Sầu, nó cũng không dám làm mất mặt Kiến Sầu trước mặt nhiều người như vậy, chỉ có thể vội vàng cúi đầu uống hết nước trong bát.

Trong quá trình này, ánh mắt Lục Hương Lãnh vẫn nhìn con chồn nhỏ.

Thấy nó đã uống hết nước, Kiến Sầu thầm nghĩ cuối cùng cũng xong, đang định đưa tay cầm chiếc bát, không ngờ lại có hai cái chân nhanh hơn nàng.

Soạt!

Bóng xám lóe lên.

Lúc Kiến Sầu nhìn lại, chiếc bát ngọc đã bị con chồn nhỏ dùng hai chân trước ôm chặt trong lòng.

Trời ạ!

Có cần nhanh như vậy không?

Kiến Sầu khiếp sợ nhìn con chồn.

"Hu hu hu..."

Chiếc bát thật đẹp, nhất định là thứ tốt, ta thích!

Con chồn nhỏ tội nghiệp nhìn Kiến Sầu, mong Kiến Sầu thương xót cho mình lấy chiếc bát ngọc này.

Mất mặt, mất mặt, quá mất mặt!

Kiến Sầu chỉ hận không thể tóm con chồn nhỏ lên ném đi. Một cái bát người ta tiện tay lấy ra mà mày cũng coi như báu vật thế à?

Nàng đang định đưa tay giật lại chiếc bát ngọc từ trong chân nó, không ngờ lại có tiếng cười dịu dàng vang lên bên cạnh.

"Con chồn của đạo hữu dường như rất có linh tính".

Lục Hương Lãnh nói nhã nhặn, lại không nhịn được ho mấy tiếng. Có một làn khí đen mơ hồ hiện lên trong mạch máu, lại bị nàng cau mày đưa tay đè xuống.

Ánh mắt Lục Hương Lãnh vẫn nhìn con chồn nhỏ, dường như rất tò mò.

Người ta đang nói, mình lại không tiện cướp lại chiếc bát của con chồn nữa.

Kiến Sầu thở dài, chán nản lắc đầu, đứng lên nói: "Linh tính? Làm gì có linh tính! Ta thấy nó chỉ có xấu tính thôi, không bao giờ chịu nghe lời, thấy cái gì lạ là yêu thích không chịu buông tay. Tóm lại chỉ là một con chồn rất tầm thường".

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng Kiến Sầu đương nhiên không nghĩ như vậy.

Có điều con chồn nhỏ không hề biết Kiến Sầu đang nghĩ gì, nghe thấy Kiến Sầu lại dám nói mình tầm thường, nó , ôm chiếc bát ngọc kêu ngao ngao, giương nanh múa vuốt rất kiêu ngạo.

Các nữ tu sĩ Bạch Nguyệt cốc nghỉ chân bên kia đều ngây ra nhìn.

Con chồn nhỏ xù lông giương nanh múa vuốt, rõ ràng là đòn sát thủ đối với tâm hồn các nữ tu sĩ, lập tức có người không chuyển được mắt đi nữa, càng nhìn càng cảm thấy con chồn này đáng yêu.

Ngay cả ánh mắt Lục Hương Lãnh cũng trở nên nhu hòa.

"Đạo hữu quá khiêm tốn, ta đã tu hành được hơn mười năm rồi, từng thấy không ít thứ, loại linh thú tinh quái như thế này càng đếm không hết. Nhưng linh thú thông nhân tính như con chồn nhỏ của đạo hữu lại là hiếm thấy, thậm chí không thể nào phán đoán được nó nông sâu ra sao. Nếu chỉ nhìn qua thì ai cũng cảm thấy nó chỉ là một con chồn bình thường".

"Sao?"

Nghe Lục Hương Lãnh nói như vậy, hình như mình cũng nên xem trọng con chồn hơn một chút.

Kiến Sầu không nhịn được vươn tay ra xách cổ con chồn nhỏ giơ lên, nhìn trái nhìn phải, lắc đầu nói: "Càng ngày càng béo... Mấy ngày nay tao bế quan, mày lại càng ngày càng nhàn hạ. Sư phụ nói rất hay, vừa đủ một nồi..."

"Ngao hu hu hu hu!"

Lại nữa rồi!

Lại bắt đầu bắt nạt chồn rồi!

Con chồn nhỏ tức giận đạp chân giữa không trung, dường như muốn đá Kiến Sầu, có điều hai cái chân ngắn của nó có đá thế nào cũng không tới người Kiến Sầu.

Vì sao chỉ dùng hai chân?

Bởi vì...

Hai chân trước còn phải ôm chiếc bát!

Ngay cả muốn đá chủ nhân cũng không nỡ buông tay, đúng là làm cho Kiến Sầu không còn gì để nói.

Nàng giơ tay đập cho nó một cái bắt nó dừng lại rồi mới đặt lên vai mình, quay sang nhìn Lục Hương Lãnh, nói: "Con chồn thích chiếc bát này, sợ là tại hạ cũng không lấy lại được, đành phải dày mặt xin đạo hữu tặng cho. Sau này nếu có cơ hội gặp lại, tại hạ sẽ trả lại cho đạo hữu".

"Chỉ là một chiếc bát ngọc tầm thường, đạo hữu không cần để ý". Thấy Kiến Sầu đã chuẩn bị đi, Lục Hương Lãnh không khỏi nhìn về phía đông: "Chúng ta từ phía tây đến, trên đường không gặp đạo hữu, chắc hẳn đạo hữu đến từ phái đông, không biết đang định đi đâu?"

"Về phía tây, đến Phi Thiên trấn tạm nghỉ rồi lại tiếp tục đi về hướng tây".

Kiến Sầu chỉ nói hướng đi đại khái chứ không nói rõ điểm đến của mình.

Lục Hương Lãnh đương nhiên có thể nghe ra ý nàng, dù sao mọi người cũng chỉ tình cờ gặp nhau, không nói quá rõ ràng cũng là bình thường.

Suy nghĩ đến tình hình Phi Thiên trấn gần đây, Lục Hương Lãnh mở miệng nói: "Lúc trước bọn ta từ Thải Dược Phong về Phi Thiên trấn có ghe nói trong trấn gần đây có không ít tu sĩ chết, không biết là người nào lén lút ra tay, nay đã có một số người ở Phi Thiên trấn hoảng sợ. Các tu sĩ bị chết đa số là dưới Kim Đan kì, nếu đạo hữu định dừng lại ở Phi Thiên trấn thì phải rất cẩn thận".

"Thải Dược Phong?"

Kiến Sầu lại chỉ chú ý tới cái tên này.

Đây chẳng phải là điểm đến của mình sao?

Lục Hương Lãnh đương nhiên không ngờ Kiến Sầu lại chú ý đến chi tiết không quan trọng này, nàng hơi nhíu mày, lại vẫn trả lời: "Sở dĩ Thải Dược Phong có tên là Thải Dược Phong là vì núi tuy nhỏ nhưng lại có khí hậu đa dạng, cho nên có thể sinh trưởng rất nhiều linh thảo tiên hoa khác nhau, rất thần kì. Thậm chí dưới vách núi còn có động Hắc Phong, mấy năm gần đây hấp dẫn không ít tu sĩ Thập Cửu Châu đến thám hiểm. Tại hạ thông hiểu một chút dược lí, biết luyện chế mấy loại đan dược cho nên mới đến Thải Dược Phong".

"Hắc Phong Động ở Thải Dược Phong bây giờ vẫn còn chứ?"

Không ngờ lại nghe thấy chuyện mình quan tâm, Kiến Sầu cũng không vội đi nữa.

Đã gặp Lục Hương Lãnh thì tội gì không nhân cơ hội này hỏi thăm một chút.

Lục Hương Lãnh cũng đã hiểu ra, trên gương mặt trắng xanh lộ ra nụ cười: "Thì ra đạo hữu cần đến Thải Dược Phong".

Có điều...

Quả thật là một tu sĩ mới tu luyện không lâu hoặc đã bế quan quá lâu.

"Hắc Phong Động ở Thải Dược Phong chính là một nơi kì quái mà các tu sĩ Tả Tam Thiên Trung Vực thích đến. Nghe nói thời gian trước có người nhặt được một pháp bảo trong động. Mấy năm nay cũng không biết tại sao lại có tin trong Hắc Phong Động có kho báu, không ít tu sĩ đến tìm kiếm nhưng đều tay không mà về. Đạo hữu cũng đến vì việc này à?"

"Một nửa".

Đây là lời nói thật.

Kiến Sầu đến Hắc Phong Động lại không phải vì cái gọi là kho báu hư vô mờ mịt đó.

Tin tức nghe được từ chỗ Lục Hương Lãnh lại không giống những gì nàng được biết từ chỗ Phù Đạo sơn nhân.

Hắc Phong Động ở Thải Dược Phong không ngờ lại đã trở nên nổi tiếng, chắc hẳn trong đó vẫn còn có gió đen. Phù Đạo sơn nhân ba trăm năm không ở Thập Cửu Châu, gần đây lại chỉ ngồi trong Nhai Sơn gặm đùi gà, cho nên tình hình bên ngoài thế nào, có lẽ lão cũng không rõ lắm.

Lúc đầu Kiến Sầu còn lo lắng trong Hắc Phong Động không có gió đen, nàng phải tay không mà về.

Bây giờ nghe Lục Hương Lãnh nói vậy, nàng cũng yên tâm hơn nhiều.

Lục Hương Lãnh lại phát hiện trên người Kiến Sầu có một vẻ thần bí.

Thứ nhất, biết rất ít về thế giới bên ngoài, nhưng lại ung dung bình tĩnh, không hề bối rối hay căng thẳng vì mình không biết. Khí độ này thật không phải là người nào cũng có.

Thứ hai, dù kiến thức nông cạn đến mấy cũng không đến mức chưa từng nghe nói đến Bạch Nguyệt cốc trong nhóm Thượng Ngũ. Vậy àm sau khi nghe mình tự giới thiệu, phản ứng của Kiến Sầu lại rất bình thản, dường như không hề cảm thấy Bạch Nguyệt cốc có gì đặc biệt hơn người.

Việc này chỉ có hai khả năng: Một là tu vi của đối phương cao hơn mình, không cần để ý đến mình, nhưng rõ ràng Kiến Sầu chỉ có tu vi trúc cơ hậu kì, cho nên chỉ còn lại khả năng thứ hai, đó chính là Kiến Sầu xuất thân từ một môn phái ít nhất không thua kém Bạch Nguyệt cốc.

Liệt kê các môn phái không thấp hơn Bạch Nguyệt cốc ở Tả Tam Thiên Trung Vực, tổng cộng cũng không có nhiều, hơn nữa trong đó có mấy môn phái cơ bản không thu nữ tu sĩ.

Cho nên chỉ suy nghĩ một lát, Lục Hương Lãnh đã biết được Kiến Sầu có thể xuất thân từ những môn phái nào.

Nhưng mà...

Cũng chỉ đến thế mà thôi.

Suy nghĩ của Lục Hương Lãnh xoay chuyển cực nhanh trong lòng.

Kiến Sầu còn không phát hiện gì, cũng không cảm thấy thái độ của mình có vấn đề gì. Nàng vuốt lông con chồn nhỏ trên vai, lại nhớ tới những lời Lục Hương Lãnh nhắc nhở mình trước đó, đột nhiên hỏi: "Phi Thiên trấn cũng là chỗ tu sĩ tụ tập, người đó chỉ giết tu sĩ Kim Đan kì trở xuống, chắc hẳn tu vi cũng không cao lắm. Vậy mà lại không có ai làm gì được sao?"

"Nói ra thật xấu hổ". Lục Hương Lãnh lại ho mấy tiếng, cười khổ nói: "Phi Thiên trấn cách Bạch Nguyệt cốc khá gần, vốn nên do người của Bạch Nguyệt cốc ta tra tìm hung thủ. Chỉ tiếc là người đầu tiên chết ở Phi Thiên trấn chính là nữ tu sĩ của Bạch Nguyệt cốc ta, nếu lần này ta không trúng độc bọ cạp đất thì đã đứng ra điều tra việc này. Chỉ tiếc bây giờ tâm có thừa mà sức không đủ".

Thì ra là thế.

Xem ra các môn phái trong giới tu hành cũng có phạm vi thế lực, những nơi trong phạm vi của Bạch Nguyệt cốc đều sẽ được môn phái này bảo vệ.

Kiến Sầu lại hiểu thêm một vài thứ.

Lục Hương Lãnh thấy Kiến Sầu buông mắt suy tư, chỉ cho rằng nàng đang lo lắng về tình hình sau khi đến Phi Thiên trấn, liền nói: "Mặc dù Phi Thiên trấn hiên nay nguy hiểm nhưng đạo hữu cũng không cần lo lắng. Không lâu trước việc này đã được Bạch Nguyệt cốc ta báo lên Nhai Sơn. Nhai Sơn cách Phi Thiên trấn cũng chỉ có trăm dặm, không bao lâu sẽ tới nơi. Chắc là hung thủ đó có độc ác đến mấy cũng không dám chống lại Nhai Sơn".

Lúc nhắc tới Nhai Sơn, ánh mắt Lục Hương Lãnh mang theo một sự kính trọng tự nhiên, nghe không ra nửa phần lỗ mãng.

Còn Kiến Sầu đột nhiên nghe thấy tên Nhai Sơn, trong lòng lại có một cảm giác rất khó tả.

Có lẽ trong mắt tất cả mọi người, Nhai Sơn là một môn phái rất đáng tin.

Chỉ nhắc tới một cái tên, Kiến Sầu đã có thể phát hiện dưới hai chữ này ẩn giấu bao nhiêu vinh quang.

Kiến Sầu khẽ buông mắt, chắp tay một cái: "Bất kể Phi Thiên trấn thế nào, tại hạ vẫn phải đi chuyến này, đa tạ Lục đạo hữu chỉ bảo. Sau này nếu còn gặp nhau, tại hạ sẽ trả lại ân tình tặng bát hôm nay. Cáo từ!"

Thấy Kiến Sầu đã phải đi, Lục Hương Lãnh hơi ngẩn ra: "Nhưng tại hạ còn không biết đạo hữu họ gì tên chi, ở môn phái nào..."

Các nữ tu sĩ Bạch Nguyệt cốc phía sau nghe thấy lời này đều không nhịn được đưa mắt nhìn nhau.

Lục sư tỷ có bao giờ để ý đến một người qua đường như thế này?

Kiến Sầu phất tay, Lý Ngoại Kính trong tay áo bay ra, kim quang trong suốt lấp lánh êm dịu.

Nàng đứng trên mặt gương phóng đại, quay lại thoáng nhìn Lục Hương Lãnh, cười một tiếng: "Họ gì tên chi, từ môn phái nào đâu có gì quan trọng. Chỉ là một vô danh tiểu tốt thôi".

Nói xong Kiến Sầu cũng chẳng muốn giải thích, hóa thành một vệt sáng bay đi.

Trên núi Bạch Thạch, trên bờ đầm đá, Lục Hương Lãnh ngẩng đầu lên nhìn.

Sau khi ánh sáng biến mất, Phùng Ly đứng bên người nàng không nhịn được nói: "Sư tỷ... Có phải người này có gì không ổn?"

"Không có gì không ổn. Khụ khụ..." Hai hàng lông mày như sương khói chau lại, một vệt khí đen lại nổi lên lờ mờ trên gương mặt trắng muốt của Lục Hương Lãnh: "Chỉ là có phỏng đoán về thân phận của người này, có điều chắc là ta đoán sai rồi".

Dùng một chiếc gương chứ không phải thanh Quỷ Phủ dữ tợn như trong tin đồn, hơn nữa cũng chưa từng nghe nói đại sư tỷ Nhai Sơn còn nuôi một con chồn nhỏ.

Lục Hương Lãnh chậm rãi lắc đầu, gạt bỏ những ý nghĩ trước đó của mình.

Chỉ là tình cờ gặp nhau, cảm thấy đối phương có vẻ không đơn giản thôi, đích xác không cần nghĩ quá nhiều làm gì.

Một làn ánh sáng tím thăm thẳm hiện lên, khí đen trên mặt Lục Hương Lãnh cuối cùng lại bị xua tan, có điều lúc khí đen tan hết thì khuôn mặt nàng lại càng thêm tái nhợt.

"Chúng ta đi thôi".

Lục Hương Lãnh nói xong đột nhiên ho kịch liệt, tiếp theo nôn ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi thấm vào y phục màu xanh nhạt của nàng, không ngờ lại là màu đỏ tía, nhìn rất kì lạ.

Các nữ tu sĩ xung quanh giật mình, tới tấp gọi: "Lục sư tỷ!"

Phùng Ly vội vàng chạy tới đỡ nàng, nhìn Lục Hương Lãnh lung lay sắp ngã, nước mắt Phùng Ly trào ra, vừa kocs vừa nói: "Lục sư tỷ đừng nói nữa, chúng ta sẽ quay về ngay. Có lẽ sư tôn có biện pháp khu trừ nọc độc bọ cạp đất..."

Sư tôn có thể có biện pháp gì?

Bạch Nguyệt cốc lại không phải môn phái tinh thông dùng độc và dược lí, Lục Hương Lãnh biết rõ điều này. Trên mặt này thì nàng chính là người lợi hại nhất trong cả môn phái. Sư tôn dù tu vi cao nhưng gặp nọc độc bọ cạp đất cũng đành bó tay hết cách.

"Thôi, ta đã cam chịu số phận rồi, các ngươi khóc cái gì mà khóc? Băng đằng ngọc thấm đã biến mất mấy trăm năm rồi, giờ biết tìm đâu ra? Có lẽ là ông trời không thương ta, sống hay chết cứ thuận theo tự nhiên là được. Đi thôi!"

Lục Hương Lãnh nói xong cười cười, cúi đầu nhìn vết máu trên vạt áo mình, không ngờ lại cảm thấy nhẹ nhõm.

"Nhưng mà..."

Sao lại như vậy được?

Phùng Ly ngơ ngác nhìn Lục Hương Lãnh: "Nhưng hai năm sau sư tỷ còn phải dự tiểu hội Tả Tam Thiên mà?"

Lục Hương Lãnh không nói gì, chỉ đi thẳng về phía trước.

Phía tây núi Bạch Thạch đương nhiên cũng là hướng mặt trời lặn.

Kiến Sầu nhàn nhã đạp Lý Ngoại Kính, nghe tiếng con chồn nhỏ không ngừng liếm bát ngọc bên tai, không nhịn được hỏi một tiếng: "Chồn này, mày nói xem nọc độc bọ cạp đất trên người cô ta có thể giải được không?"

Đây chính là một loại độc cực kì cương mãnh và bá đạo, Kiến Sầu từng đọc sơ qua, loại độc này sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với việc tu hành.

Nàng không nhìn thấu tu vi của đối phương, chắc chắn cao hơn mình, có điều xem tình hình thì cũng không phải quá cao, chắc là vẫn còn ở Kim Đan kì.

Nếu bị ảnh hưởng bởi nọc độc bọ cạp đất thì sau này sẽ thế nào cũng rất khó nói.

Con chồn nhỏ nửa hiểu nửa không, mà có lẽ là nó cũng không quan tâm nên chỉ kêu mấy tiếng hu hu rồi cúi đầu xuống tiếp tục liếm cái bát.

Kiến Sầu quay sang nhìn, nghĩ thời xưa từng có văn nhân nhã sĩ đàn gảy tai trâu, thời nay lại có Kiến Sầu tâm sự với chồn, đều không có ánh mắt, phí công vô ích.

Thở dài một tiếng, nàng không thèm nói gì nữa, tiếp tục lên đường.

Trong quá trình Kiến Sầu bay về hướng tây, vầng mặt trời đỏ đậm cũng không ngừng hạ xuống mặt đất phương Tây vô tận.

Dãy núi nằm dài dưới chân Kiến Sầu, đến lúc bóng tối đã sắp bao trùm cả mặt đất, nhờ những tia sáng cuối cùng trong ngày, cuối cùng Kiến Sầu cũng nhìn thấy một thị trấn không nhỏ bên kia dãy núi.

Trên đại địa Thập Cửu Châu, Trung Vực chính là nơi nhiều môn phái nhất/

Ở khu vực tiếp giới giữa đồng bằng và dãy núi rất ít khi có môn phái lớn mà chỉ có không ít môn phái nhỏ. Bởi vì môn phái hỗn tạp, phạm vi thế lực đan xen, có không ít đệ tử xuống núi rèn luyện nên dần dần một số nơi hình thành những thị trấn tương tự như thế giới phàm nhân.

Thập Cửu Châu rất nhiều tu sĩ nhưng cũng không phải mỗi người đều thích hợp tu luyện, có người cả đời đều ở Luyện Khí kì, cũng có người cả đời ở Trúc Cơ kì, đương nhiên cũng có người không hề có tu vi. Những người như thế này cơ bản đều tập trung trong thị trấn, làm những nghề phục vụ tu sĩ để nuôi sống chính mình.

Phi Thiên trấn chính là một nơi như vậy.

Dựa lưng vào dãy núi mênh mông, trước mặt là đồng bằng, sản vật phì nhiêu, lại ở gần Bạch Nguyệt cốc, bình thường có chuyện gì đều có Bạch Nguyệt cốc che chở. Dù sao cũng là một trong năm môn phái Thượng Ngũ của Tả Tam Thiên Trung Vực, rất ít người dám thách thức quyền uy của Bạch Nguyệt cốc, cho nên mấy năm nay Phi Thiên trấn vẫn cực kì náo nhiệt phồn hoa.

Đến tận khi một hung thủ thần bí xuất hiện đánh chết không ít tu sĩ kim đan trở xuống.

Vừa thu Lý Ngoại Kính, đi vào Phi Thiên trấn, Kiến Sầu đã nghe thấy mấy tu sĩ đứng dưới một ngôi đình nghỉ mát bên cạnh nói chuyện.

"Nghe nói tu sĩ Bạch Nguyệt cốc cũng không làm gì được kẻ xấu này nên đã phải mời Nhai Sơn đứng ra".

"Việc nhỏ thế này cũng kinh động Nhai Sơn, chẳng phải giết gà dùng dao mổ trâu sao?"

"Ôi, ai mà biết được".

"Chẳng lẽ vì đã sắp tới tiểu hội Tả Tam Thiên nên yêu ma quỷ quái cũng đi ra rồi?"

"Biết đâu được, chuyện của kẻ xấu đó chỉ là một mặt. Buổi sáng hôm nay còn có người nhìn thấy Lục cô nương của Bạch Nguyệt cốc từ Thải Dược Phong đi xuống đấy".

"Dược nữ Lục Hương Lãnh?"

"Chính là cô ấy, cũng không biết có phải đã tìm được thứ tốt gì ở Thải Dược Phong không".

"Lần này sợ là Bạch Nguyệt cốc sẽ nổi bật ở tiểu hội Tả Tam Thiên, Lục Hương Lãnh cũng là một ứng cử viên của Nhất Nhân đài đấy!"

...

Tả Tam Thiên Trung Vực, Nhất Nhân đài Côn Ngô.

Bạch Nguyệt cốc, Lục Hương Lãnh, một ứng cử viên đứng trên Nhất Nhân đài?

Kiến Sầu từ lề phố đi tới, trong lòng lại đang gợn sóng.

Đám người huyên náo mang một không khí thế tục phàm trần.

Trong nháy mắt, Kiến Sầu lại cho rằng mình đã quay lại cô đảo nhân gian.

Nhưng lúc ngẩng đầu lên, biển hiệu treo bên trên cửa hàng đều là bán các loại linh thảo tiên dược và linh khí, hiển nhiên lại không giống nhân gian.

Kiến Sầu lấy lại tinh thần, cười một tiếng.

Cười ảo giác này, cũng cười suy nghĩ kì quái của mình.

Bởi vì vừa rồi nàng lại nghĩ, Khúc Chính Phong đáng ghét và Tạ Bất Thần đáng hận bây giờ chắc là đã đánh nhau rồi.

***

Ngoài cửa ẩn giới Thanh Phong am.

Quả cầu ánh sáng to lớn đã dứng xoay tròn, trên cánh cửa cao ba mươi trượng có nhiều vết rạn rất sâu, giữa khe cửa còn có một vết kiếm sâu hoắm như một tu sĩ đại năng nổi giậm vung kiếm để lại dấu vết đáng sợ này.

Tạ Bất Thần đứng trước cánh cửa cực lớn này, khẽ nhíu mày.

Trước lúc đến đây Hoành Hư chân nhân đã nói, Phù Đạo sơn nhân từng một kiếm chém yêu thú trong cửa.

Không biết tình hình bây giờ thế nào.

"Chít chít chít chít".

Một con chuột lông xám từ dưới đầm nước bên cạnh chui lên. Nơi này hẻo lánh ít người lại qua, con chuột không hề phát hiện có người ở đây, đến lúc đâm vào chân người lạ mới sợ đến mức dựng hết cả lông.

Tiếng kêu đang bình thường lập tức trở nên chói tai.

"Chít chít chít chít!"

Tạ Bất Thần cúi đầu nhìn, chỉ mỉm cười, không ngờ lại lùi một bước, dịch chân sang tránh đường cho con chuột, để mặc con chuột vừa đâm vào chân mình lại chạy xuống đầm nước.

Ào!

Tiếng nước cho thấy con chuột đó vẫn còn rất kinh hoàng.

"Côn Ngô lại có môn hạ thiện tâm như vậy, đúng là hiếm có..."

Một tiếng cười đột nhiên vang lên sau lưng.

Tạ Bất Thần nghe ra sự châm chọc sắc bén cất giấu trong lời nói này, không khỏi nhíu mày quay đầu nhìn lại.

Người tới mặc áo bào đen tuyền, mép áo viền vàng, chân đạp một thanh trường kiếm màu xanh nước biển, nhẹ nhàng hạ xuống ngoài cửa ẩn giới.

Chính là Khúc Chính Phong.

Truyền tống trận ở đây đã hỏng, Khúc Chính Phong không thể không bay từ mười ba đảo tiên lộ tới, trên đường làm vài việc nên mất chút thời gian. Có điều hắn quả thực không ngờ lại gặp Tạ Bất Thần ngay ngoài cửa.

Thú vị!

Đã qua thời gian trọn một tháng, bất kể là Nhai Sơn hay là Côn Ngô đều vừa mới tới ngoài cửa ẩn giới.

Khúc Chính Phong tò mò Tạ Bất Thần làm gì trong thời gian này, Tạ Bất Thần cũng có nghi hoặc giống như vậy.

Trước đó hai người chưa hề gặp mặt, lại đều đã nghe danh tiếng của nhau.

Một là thiên tài mới nổi tiếng tăm lẫy lừng của Côn Ngô, một là nguyên đại sư huynh Nhai Sơn dưới xuất khiếu không có đối thủ, từng có vô số chiến tích chói lọi.

Tạ Bất Thần bắt tay sau lưng, đáy lòng phẳng lặng như mặt hồ không có một chút rung động, cười nhạt một tiếng nói: "Chuột nó không ngăn trở gì ta, tha được cho nó thì tha, ta cần gì phải làm khó một con chuột con?"

Khúc Chính Phong nghe xong không nói tiếp nữa.

Hắn nhìn vết kiếm sâu hoắm trên cánh cửa khổng lồ.

Đây là dấu vết do thanh kiếm gỗ Vô để lại.

Sư tôn của hắn dù tu vi thụt lùi nhưng sức tấn công vẫn mạnh đến mức đáng sợ.

Một bước, hai bước.

Khúc Chính Phong đi về phía cánh cửa, cuối cùng dừng lại cách nó hai thước, chậm rãi giơ tay phải lên, một quầng sáng màu lam trong suốt như biển sâu lập tức hiện lên, dán vào cánh cửa đó.

"Ầm ầm..."

Sau khi vận hành pháp môn đặc thù, quả cầu đã dừng xoay tròn trên đỉnh đầu lại tiếp tục xoay tròn.

Hào quang năm màu cũng dần dần hiện lên, rực rỡ chói mắt.

Ẩn giới Thanh Phong am đang mở ra.

***

Thập Cửu Châu, Phi Thiên trấn.

Kiến Sầu vừa nghĩ vừa đi về phía trước, đã đi được một đoạn rất xa.

Hai bên đường thỉnh thoảng có người thảo luận, có lẽ là chuyện xảy ra ở Phi Thiên trấn gần đây rất xôn xao, nhờ vậy Kiến Sầu cũng biết được rất nhiều tin tức trước đó không biết.

Diện mạo của cả Thập Cửu Châu cũng bắt đầu dần dần hiện ra hình dáng trong lòng nàng.

Nàng cần tìm một chỗ nghỉ chân, sau đó tốt nhất có thể tìm được một bản đồ chi tiết của khu vực này rồi đi thám hiểm Hắc Phong Động.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, bên tai Kiến Sầu cũng vang lên tiếng hò hét.

"Hắc Phong Động, Hắc Phong Động! Cùng đi thám hiểm Hắc Phong Động không nào! Tụ tập đủ một đội năm người sẽ đi, lấy được thôn phong thạch, mười khối linh thạch, thù lao rất hậu hĩ! Cùng đi cùng đi nào!"

Âm thanh láu cá kiểu con buôn, giống như những thương nhân điển hình ở thế giới phàm tục.

Hơn nữa...

Còn có một chút quen thuộc.

Lách cách lách cách...

Tiếng bàn tính rung động cực kì rõ ràng.

Kiến Sầu quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

Một người đàn ông hơi béo, trên mép có hai chòm râu, tay lắc một chiếc bàn tính vàng sáng lấp lánh, quả thực thô tục đến mức làm mọi người kinh ngạc: Trên Thập Cửu Châu mà cũng có người như Kim Toán Bàn?

Lúc này người đàn ông đó đang không ngừng lắc chiếc bàn tính vàng, đứng dưới gốc cây liễu mọc nghiêng nghiêng, rướn cổ hò hét với các tu sĩ qua lại.

"Này, vị đạo hữu này cùng đi không? Mười khối linh thạch! Mười khối linh thạch! Chỉ cần vào động trăm thước là được, lấy một viên thôn phong thạch sẽ đi ra, tuyệt đối không có nguy hiểm. Kim Toán Bàn Tiền Khuyết, không lừa người già trẻ nhỏ, danh dự bảo đảm!"

Kim Toán Bàn Tiền Khuyết!

Kiến Sầu nhìn con chồn nhỏ trên vai mình, đột nhiên nói nhỏ: "Không bảo mày kêu thì mày không được kêu, có nghe thấy không?"

"Hu?"

Con chồn nhỏ cực kì bỡ ngỡ, hai chân trước ngắn ngủn ôm chiếc bát ngọc, nghĩ một lát cuối cùng cũng hiểu, vội vàng gật đầu, dùng chiếc bát ngọc che miệng mình lại.

Rất tốt!

Kiến Sầu cười hài lòng.

Lúc này Tiền Khuyết còn đang hò hét ở phía trước, nàng không nhịn được nhướng mày, đột nhiên cảm thấy Thập Cửu Châu rất lớn nhưng thế giới vẫn rất nhỏ.

Đây chẳng phải người đã trêu chọc Cố Thanh Mi trong Sát Hồng Tiểu Giới  sao?

Từng bước một, Kiến Sầu chậm rãi đi tới.

Tiền Khuyết đã hò hét đến mức cổ họng sắp bốc khói, một người cũng không tìm được, đúng là sốt ruột cực kì.

Thực ra chỉ cần năm người là được, năm người sẽ có thể tạo thành một trận pháp ngăn cản tổn thương của gió đen đối với cơ thể người, có thể gắng gượng đi được đến chỗ có thôn phong thạch. Có điều không biết hôm nay thế nào mà mọi người dường như đều không thấy hứng thú.

Mẹ nó chữ, mình mới đến Phi Thiên trấn này, xem ra danh hiệu Kim Toán Bàn còn chưa có mấy tiếng tăm.

Trong lòng Tiền Khuyết cực kì buồn bực.

Hắn lau mồ hôi trên đầu, đang cân nhắc xem có cần tăng giá hay không, kết quả vừa ngước ămts lên lại nhìn thấy một nữ tu sĩ xinh đẹp đi tới trước mặt, dáng người mảnh dẻ, dường như trong tò mò quan sát tình hình xung quanh, ánh mắt nhìn mình cũng lộ vẻ tò mò bỡ ngỡ, con chồn nhỏ ngồi trên vai cũng rất khờ khạo...

Ôi chao, trên người lại còn mặc quần áo dệt bằng tơ nhện âm dương nữa chứ!

Tiền Khuyết suýt nữa vỗ đùi!

Dê béo đây rồi!

Vừa nhìn đã biết là con ông cháu cha từ đại môn phái đi ra, tu vi không cao, càng không có kinh nghiệm gì, tràn ngập tò mò đối với nơi phồn hoa, dễ bị người ta dụ dỗ, cực kì thích hợp để lừa gạt.

Trong nháy mắt, chiếc bàn tính trong lòng Tiền Khuyết đã gảy lách cách.

Thấy đối phương đã đi tới nơi, hắn không hề do dự, lắc bàn tính đi tới: "Vị tiên tử này, Hắc Phong Động, Hắc Phong Động, có đi hay không?"

Tiên... tiên tử?

Kiến Sầu dừng chân ngẩn người nhìn khuôn mặt hơi béo mang nụ cười lấy lòng đột nhiên xuất hiện trước mặt.

Nàng lặng lẽ đưa tay lên sờ sờ má mình.

Trong Sát Hồng Tiểu Giới, là ai gân cổ kêu "Tiền bối thật sự đàn ông?"

Bên này, vừa thấy động tác của Kiến Sầu, Tiền Khuyết suýt nữa cười ngã ngửa, xem ra là gãi đúng chỗ gnwas rồi.

Quả nhiên là con dê béo vừa mới bước chân ra ngoài giang hồ...

Ha ha ha ha!

Cây đại đao mổ dê béo của Tiền gia gia đã đói khát lắm rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.