Đừng Nhắc Em Nhớ Lại

Chương 193: Di vật của Ulan Hart




Chuyện ẩn giới Thanh Phong am, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Nếu không tra được thứ gì, đương nhiên chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng nếu thật sự tra ra gì đó, có thể đó sẽ là chuyện lớn kinh thiên động địa.

Phái Khúc Chính Phong đi chính là cách làm ổn thỏa và thận trọng nhất của Nhai Sơn bây giờ, đủ sức mạnh, đủ danh vọng, có thể nói là lựa chọn thích hợp nhất.

Có điều...

Nghe thấy chuyện này, trọng điểm Kiến Sầu chú ý lại hoàn toàn khác.

Lần trước lúc thảo luận chuyện Tiễn Chúc phái, nàng cũng có mặt. Nhai Sơn phái Khúc Chính Phong đi, nàng có thể đoán trước được, thậm chí cũng cảm thấy đây mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng vì sao...

"Sư phụ, ẩn giới Thanh Phong am, người Nhai Sơn phái đi là... Tạ Bất Thần?"

Tạ Bất Thần.

Lúc cái tên này một lần nữa phát ra từ miệng nàng, không biết vì sao lại có cảm giác hoàn toàn xa lạ.

Dường như nàng hoàn toàn không biết người này.

Nhưng nàng biết đó chỉ là ảo giác.

Phù Đạo sơn nhân nhìn nàng một cái, dường như muốn hỏi gì đó.

Kiến Sầu nén cảm giác không bình tĩnh trong lòng, lên tiếng giải thích: "Lúc đầu sư phụ dẫn đồ nhi về Thập Cửu Châu đã mượn đường ẩn giới Thanh Phong am. Lúc đó sau cánh cửa dường như có một con ác thú đánh nhau với sư phụ, sức mạnh rất lớn. Với tu vi của sư phụ mà cũng phải giằng co rất lâu với con nghiệt súc đó, dù vị Tạ Bất Thần Côn Ngô này kì tài ngút trời đến mấy cũng không thể lợi hại bằng sư phụ được. Phái người này đi, chẳng lẽ Hoành Hư lão quái có dụng ý gì?"

Lần trước ở ngoài cửa ẩn giới Thanh Phong am, Kiến Sầu đã tận mắt nhìn thấy tất cả.

Bây giờ nàng nói như vậy cũng hợp tình hợp lí.

Nghi hoặc vừa rồi của Phù Đạo sơn nhân biến mất, sau khi nghe Kiến Sầu nói như vậy, một nghi hoặc mới lại xuất hiện.

"Con nghiệt súc đó chính là quái vật sinh ra trong ẩn giới, có điều lần trước đã bị ta đánh bị thương nặng nên không còn lại bao nhiêu bản lãnh. Vì thế Khúc sư đệ của ngươi có đi cũng không cần lo. Có điều tên Tạ Bất Thần đó cùng lắm cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ kì, đi vào chỉ sợ là dữ nhiều lành ít".

"Hoành Hư chân nhân không ngốc như vậy..."

Nghe Phù Đạo sơn nhân và Kiến Sầu nói, Thẩm Cữu đã phát hiện ra một chút manh mối.

Hắn gãi gãi đầu, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, cười hì hì: "Có lẽ Hoành Hư chân nhân đã tính được Nhai Sơn ta sẽ phái Khúc sư huynh đi cho nên mới cố ý phái thiên tài của bọn họ đi. Nhai Sơn và Côn Ngô dù không nói là giao hảo nhưng năm đó cũng là hai đại môn phái kề vai chiến đấu với nhau. Sư phụ ngài và Hoành Hư chân nhân không hợp tính nhau nhưng bao nhiêu năm nay cũng không thấy ai bóp chết ai. Cho nên, không biết chừng ý của Hoành Hư chân nhân là nhờ nhị sư huynh chăm sóc cho vị thiên tài kia".

Chăm sóc?

Đây đúng là một suy nghĩ rất thú vị.

Phù Đạo sơn nhân nghe xong đưa mắt nhìn chiếc đùi gà dầu mỡ béo ngậy, sau đó cười hê hê làm người ta nổi da gà: "Lão quái Hoành Hư này nghĩ thế nào sơn nhân ta không biết. Có điều lão Nhị thì chắc là không ngại chăm sóc thiên tài đó đâu".

Nói xong tiếng cười gian xảo đó lập tức biến thành tiếng cười to càn rỡ.

"..."

Ánh mắt Kiến Sầu từ trên mặt Phù Đạo sơn nhân chậm rãi chạy qua trên mặt Thẩm Cữu. Trên gương mặt các vị sư đệ đứng trong phòng đều có thể nhìn ra vẻ cười cợt thoải mái.

Quan hệ giữa Côn Ngô và Nhai Sơn không hề tồi.

Cảm giác này...

DÙ sao cũng khiến Kiến Sầu hơi phức tạp.

Khúc Chính Phong, Tạ Bất Thần.

Hai cái tên lướt qua trong lòng Kiến Sầu như một hai chiếc thuyền nhỏ lướt qua trên mặt hồ phẳng lặng.

Bên kia, chỉ cần nghĩ đến sức mạnh chênh lệch giữa Khúc Chính Phong và tên Côn Ngô kia, Phù Đạo sơn nhân lại cảm thấy trong lòng sảng khoái.

Lão hứng lên vỗ bàn, sung sướng nói: "Không được, có cơ hội tốt như vậy, sơn nhân ta nhất định phải chế nhạo Côn Ngô bọn chúng một phen!"

Thăm dò ẩn giới Thanh Phong am mà lại chỉ phái một đệ tử mới Trúc Cơ kì đi, Nhai Sơn ngươi hết người rồi sao?

Sơn nhân ta không cần biết ngươi có người hay không, cứ phải nhân co hội cười nhạo một phen rồi nói tiếp.

Nghĩ đến đây, Phù Đạo sơn nhân sáng mắt lên, không hề do dự đưa tay ra chộp một cái vào không khí.

Ầm ầm!

Một tia chớp lập tức xuất hiện, bị Phù Đạo sơn nhân nắm trong tay, bóp nhỏ lại rồi vung tay ném ra ngoài cửa.

Vù!

Tia chớp màu lam nhạt lập tức bay vào một đám mây bên ngoài rồi biến mất.

Côn Ngô.

Hôm nay là một ngày hiếm hoi Hoành Hư chân nhân không ở trong đại điện Chư Thiên mà đang đi từ bên này quảng trường sang mép bên kia, dường như chuẩn bị nhảy xuống.

Không ít đệ tử Côn Ngô đi theo phía sau lão, mặc y phục màu lam thống nhất, vừa kính cẩn vừa nghiêm túc.

Đúng lúc này.

Ầm ầm!

Một tia chớp màu lam to lớn xé rách bầu trời bổ thẳng xuống chỗ Hoành Hư chân nhân.

Lại là lôi tín.

Người dám gửi lõi tín cho Côn Ngô tuyệt đối không nhiều, dám gửi thẳng lôi tín cho Hoành Hư chân nhân, lại còn gióng trống khua chiêng như thể chỉ sợ người ngoài không biết, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết là ai.

Cả Thập Cửu Châu, trừ kẻ thù của Côn Ngô và Phù Đạo sơn nhân Nhai Sơn thì không còn ai khác.

Thầm thở dài một hơi trong lòng, Hoành Hư chân nhân phất tay về phía sau ra hiệu cho mọi người đang bày trận chờ địch không cần lo lắng.

Lôi tín đã bổ xuống đến nơi.

Hoành Hư chân nhân đưa tay ra đỡ, lôi tín bị lão nắm trong lòng bàn tay, điện xà điên cuồng chạy khắp nơi như muốn thoát ra khỏi bàn tay lão.

Hoành Hư chân nhân cau mày bóp một cái.

Ầm ầm ầm!

Tất cả điện xà nổ tung, ánh sáng tan đi.

Trong lòng bàn tay Hoành Hư chân nhân chỉ còn lại một bức lôi tín thông thường.

Ngón tay bóp lại, lôi tín mở ra.

Một loạt văn tự toàn là những lời kiêu ngạo và càn rỡ của Phù Đạo sơn nhân.

"Côn Ngô ngươi không có người ư? Sao lại phái một đứa trẻ con đi dò xét ẩn giới Thanh Phong am? Xót xa quá, đau lòng quá! Nghĩ đến giao tình mấy trăm năm giữa chúng ta, sơn nhân ta đã dặn Chính Phong chiếu cố một hai, Hoành Hư lão cẩu không cần cảm ơn ta. Ha ha ha..."

Goi thẳng trước mặt là Hoành Hư lão cẩu, mấy năm nay tính khí Phù Đạo ngày càng đáng ghét.

Tiện tay phất một cái, tay áo vung lên.

Một trận cuồng phong cuốn tới, văn tự của lôi tín lập tức bị cơn gió này thổi tan.

Trên mặt Hoành Hư chân nhân không có thay đổi gì, chỉ hỏi: "Hắn xuất phát chưa?"

Dưới quảng trường là biển mây vô tận.

Một tầng lại một tầng mây trắng phác hoạ hình dáng dãy núi Côn Ngô.

Căn nhà gỗ của Tạ Bất Thần dù nằm ở sườn núi nhưng vẫn có tầm nhìn không tồi.

Cạch cạch...

Vỏ kiếm khẽ va chạm vào tường.

Tạ Bất Thần treo thanh kiếm phàm tục lên tường, đứng phía dưới ngẩng đầu nhìn một hồi lâu.

Phải xuất phát đến ẩn giới Thanh Phong am rồi...

Ánh mắt hắn chợt lóe lên, y bào màu xanh sẫm nhìn có vẻ dày nặng mặc trên người càng có vẻ nặng nề u ám.

Xoay người lại, Tạ Bất Thần cất từng quyển sách trên án thư về giá sách.

Có điều lúc chuẩn bị gập quyển sách cuối cùng, tay hắn bỗng dừng lại một lát.

Đây là một quyển sách nhìn hết sức cũ kĩ, chữ viết rất thưa thớt, chính giữa thì phác hoạ một bức tranh.

Đó là một quái vật sáu chân bốn cánh, thân như túi vàng, chiếc cánh đầu tiên bên phải giơ lên cao chiếm độ dài hơn nửa trang giấy, lớn đến mức khoa trương, lại có những đường nét diễn tả gió và sấm sét bao quanh chiếc cánh này.

Bên cạnh có một hàng chữ nhỏ chú giải.

Đế Giang, đạo ấn bản mạng, thứ hai, Phong Lôi Dực.

Nhìn chằm chằm hàng chữ này rất lâu, cuối cùng Tạ Bất Thần vẫn rời ánh mắt đi, gấp quyển sách lại.

Dù có người cùng Cố Thanh Mi tiến vào Sát Hồng Tiểu Giới nhận được cốt ngọc Đế Giang cũng chưa chắc biết được bí mật ẩn giấu trong cốt ngọc, càng khỏi phải nói đến chuyện có bản lãnh nghiên cứu ra đạo ấn bản mạng.

Có điều chính hắn thì nhất định đã vô duyên với đạo ấn Phong Lôi Dực này.

Vậy thì...

Cứ để đạo ấn này trở thành một viên minh châu rơi xuống đáy biển sâu đi.

Trên giá sách kê sát tường đã xếp đầy sách.

Tạ Bất Thần đưa tay cất quyển sách cổ không có tên này vào hàng sách đó, nhìn một cái rồi xoay người rời đi.

Đi tới Thập Cửu Châu hơn ba tháng, miệt mài tu luyện, miệt mài học tập, miệt mài nghiên cứu, cực kì chuyên tâm, việc bên ngoài không thể quấy nhiễu tâm cảnh của hắn.

Hoành Hư chân nhân nói đây là một lần rèn luyện.

Không biết trong ẩn giới Thanh Phong am có thứ gì đang chờ hắn?

Từng bước một, Tạ Bất Thần ra khỏi nhà, quay lại cẩn thận đóng cửa, dùng một chiếc khóa đồng không hề nổi bật khóa lại, tiện tay cất chìa khóa lên trên khung cửa rồi xoay người đi theo sơn đạo.

Nhai Sơn.

Phù Đạo sơn nhân gửi lôi tín xong, nghĩ đến phản ứng của Hoành Hư chân nhân, quả thực vui như mở cờ trong bụng.

Vẻ mặt Kiến Sầu lại không có bao nhiêu vui vẻ. Nàng nhìn Phù Đạo sơn nhân một hồi lâu, đột nhiên nhớ tới một vấn đề: "Sư phụ, con chồn và cốt ngọc của đồ nhi đâu?"

"Ơ?"

Phù Đạo sơn nhân sửng sốt thôi cười, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Trong nhà hoàn toàn yên tĩnh.

Kiến Sầu thấy thế nhướng mày, ánh mắt chuyển từ mặt Phù Đạo sơn nhân sang mặt Thẩm Cữu: "Tứ sư đệ, nếu ta nhớ không lầm thì trước khi ta xuống khốn thú trường, con chồn đang ở chỗ ngươi?"

"À..."

Thẩm Cữu lập tức lộ vẻ khó xử.

Đột nhiên trong lòng Kiến Sầu có dự cảm chẳng lành.

Thẩm Cữu xoa xoa tay, rất xấu hổ: "Con chồn nhỏ của đại sư tỷ quá khó tính, bọn ta ôm nó nó cũng không chịu. Lúc đại sư tỷ hôn mê, à không, lúc đại sư tỷ ngủ, nó đã chạy đến bãi sông ở trước núi. Bọn ta đã đến chỗ nó, còn mang đồ ăn cho nó nhưng nó vẫn nhất quyết không chịu về. Bọn ta tuyệt đối không hề ngược đãi nó, đại sư tỷ ngàn vạn lần không được hiểu lầm..."

Nghe những lời này phát ra từ miệng Thẩm Cữu, Kiến Sầu lại ngẩn ra.

Nàng không hề nghi ngờ đám Thẩm Cữu ngược đãi con chồn, vì nàng biết rất rõ bản lãnh của nó. Có điều nàng tưởng mình mang con chồn nhỏ này về, lúc mình không trông nó, nó sẽ chơi với đám Thẩm Cữu chứ, sao lại quay về bãi sông làm gì?

Trong đầu hiện ra một đống rác như ngọn núi nhỏ, khóe miệng Kiến Sầu giật giật.

Thấy Thẩm Cữu vẫn còn tự trách mình, Kiến Sầu không nhịn được nói: "Tứ sư đệ không cần căng thẳng, con chồn nhỏ đó là ta nhặt được từ bãi sông phía trước, đại khái là vẫn không quen ở Nhai Sơn mà thích ở bãi sông hơn. Lát nữa ta đi tìm nó về là được".

Nghe nàng nói xong, Thẩm Cữu sửng sốt, không ngờ lại là như vậy.

Kiến Sầu không để ý đến con chồn nữa, quay sang nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân: "Sư phụ, cốt ngọc đâu?"

"..."

Phù Đạo sơn nhân chớp chớp mắt, lắc đầu.

"Hôm đó chẳng phải ngươi đã mang nó ra ngoài sao?"

Thôi rồi!

Kiến Sầu đột nhiên bừng tỉnh ngộ, vỗ trán: "Chẳng lẽ nó vẫn còn ở dưới kia..."

"Dưới nào?"

Phù Đạo sơn nhân không hiểu ra sao.

Kiến Sầu đâu có thời gian giải thích, chỉ nói: "Sư phụ, đồ nhi đến khốn thú trường mộ chuyến, lát nữa sẽ về".

Nói xong nàng ném búa ra, hóa thành một vệt đen bay ra ngoài, vẽ thành một đường vòng cung đẹp đẽ bay thẳng xuống Quy Hạc tỉnh.

Cuối khốn thú trường, trong đường hầm dài.

Khò khò khò.

Tiếng thở nặng nề.

Cốt ngọc Đế Giang ngồi bên tường đá, hai con mắt một lớn một nhỏ đã nhắm lại, đầu cúi xuống, không ngờ đã ngủ say.

Lạch cạch, lạch cạch...

Có tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Lúc nhìn thấy cảnh này, Kiến Sầu dừng bước.

Cốt ngọc Đế Giang co ro trong góc, cúi đầu ngủ say, không hề phát hiện có người tới gần.

Nó đang ngủ ngon lành, khóe miệng Kiến Sầu vẽ không đẹp cũng cong lên như đang mơ thấy đồ ăn ngon hoặc thứ gì khác.

Kiến Sầu không khỏi nghĩ, yêu quái cũng mơ sao?

Đường hầm cực kì yên tĩnh.

Cánh cửa lớn đứng lặng lẽ phía trước, cốt ngọc Đế Giang ngồi trong góc bên cạnh, khung cảnh yên tĩnh làm tiếng thở tỏ ra đặc biệt rõ ràng.

Cũng không biết đứng bao lâu, cuối cùng Kiến Sầu vẫn chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng không tiếng động.

Nàng đưa tay nâng cốt ngọc Đế Giang từ dưới đất lên. Dường như cảm thấy không thoải mái, cốt ngọc Đế Giang ngỡ ngàng mở mắt ra, hai con mắt một lớn một nhỏ tỏ ra cực kì hoạt kê.

Sau khi nhìn Kiến Sầu một cái, nó ê a mấy tiếng, không ngờ lại xoay người nhắm mắt lại ngủ tiếp.

"..."

Tên tí hon này...

Cảm giác dịu dàng dâng tràn trong lòng Kiến Sầu.

Nàng khẽ than một tiếng, cho cốt ngọc Đế Giang vào trong tay áo. Nó lại không hề phát hiện, hoặc nói cách khác là không hề để ý, rất bình yên, rất yên tâm.

Trong tay áo Kiến Sầu, cốt ngọc Đế Giang vẫn ngủ say.

"Tiểu Cốt yên tâm, lão ấy đánh không lại ta cho nên ta đi vào cũng không sao. Ngươi đứng bên ngoài chờ ta, không được chạy lung tung, được không?"

Những lời dỗ dành cốt ngọc Đế Giang hôm đó lại văng vẳng bên tai Kiến Sầu.

Nàng đột nhiên cảm thấy hơi áy náy.

Kiến Sầu nghĩ, cốt ngọc Đế Giang dù sao cũng là một tiểu yêu tinh, tâm trí giống như một đứa trẻ con, quá ngốc nghếch. Sau này phải hạn chế lừa nó, không nhỡ đâu bị người khác bắt cóc thì không tốt.

Trong lòng nghĩ như vậy, Kiến Sầu cười một tiếng tự giễu.

Nuôi một con tiểu yêu tinh mà cứ như nuôi con mình.

Nàng cất bước đi từ khốn thú trường ra ngoài.

Cả ngọn Nhai Sơn từ trên xuống dưới đều bao phủ trong màu hồng phai.

Lại là hoàng hôn.

Bóng dáng Kiến Sầu từ Quy Hạc tỉnh bay lên, lại không quay về căn phòng nhỏ của mình mà bay thẳng ra Nhai Sơn đạo tới trước núi.

Nàng không quên ở đây còn có một con chồn nhỏ.

Cầu treo Nhai Sơn rất dài xuất hiện trước mặt Kiến Sầu, Kiến Sầu lại không thèm nhìn mà bay thẳng xuống dưới bãi sông.

Trong ánh tàn dương, cỏ dại trên thiên tu trủng mang một màu tím gần như yêu dị.

Kiến Sầu còn nhớ vị trí gặp con chồn nhỏ lần trước, nàng bay dến nơi lập tức phát hiện đống rác vẫn ở chỗ cũ, dường như không có một chút thay đổi nào.

Con chồn đâu rồi?

Kiến Sầu vốn tưởng nó quay về vì đống rác này, không ngờ nó lại không động chạm gì.

"Ê chồn!"

Kiến Sầu đứng trước đống rác này gọi to một tiếng.

Âm thanh trong trẻo của nàng hòa vào tiếng nước chảy truyền đi xa.

Loạt soạt...

Có tiếng động vang lên trong bụi cỏ.

Vù!

Kiến Sầu thấy một cái bóng màu xám nho nhỏ quen thuộc chạy ra nhanh như chớp.

Nàng vui mừng: "Chồn con!"

"Hú hú hú hú!"

Dường như không ngờ Kiến Sầu còn đến tìm mình, con chồn nhỏ linh hoạt nhảy lên trên vai Kiến Sầu, thân mật dùng đuôi cọ vào cổ nàng, phát ra một tràng sói hú.

Kiến Sầu bật cười: "Cứ tưởng mày có khí phách lắm, ngay cả đống... bảo bối rách nát này cũng không cần nữa chứ".

"Hu hu hu!"

Con chồn nhỏ bất mãn trợn mắt nhìn Kiến Sầu, dùng chân chỉ chỉ đống đồ dưới đất rồi lại chỉ chỉ ngực mình.

Bắt nạt chồn!

Bắt nạt chồn quá đáng!

Đây là của cải người ta thu nhặt không dễ dàng gì, là những thứ người ta yêu thích đấy!

Phàm nhân ngu xuẩn không biết giá trị thì câm mồm!

Kiến Sầu chớp chớp mắt, giơ tay vỗ một cái lên trán nó.

Bốp!

"Hu hu hu hu!"

"Không phải mày vẫn đòi đi theo tao sao? Tại sao đã đến Nhai Sơn rồi mà mày còn dám chạy? Mày thử chạy nữa xem tao có đánh gãy chân mày không nào!"

Kiến Sầu giả vờ hung ác trừng mắt nhìn con chồn nhỏ.

Một người một chồn, bốn mắt.

Con chồn nhỏ sợ đến mức lông trên người dựng đứng, lập tức co hai chân sau lên dùng chân trước ôm lấy, chỉ đặt mông ngồi trên vai Kiến Sầu, không ngờ vẫn ngồi rất vững.

"Hu hu hu!"

Trời ạ, lại còn định đánh gãy chân người ta nữa, có còn nhân tính nữa không?

Hì hì...

Kiến Sầu đang định răn dạy con chồn về chuyện sau này, không ngờ lại nghe thấy tiếng cười khẽ trong bụi cỏ.

Trong nháy mắt, nàng nắm chặt Quỷ Phủ trong tay, thân thể căng lên, đưa mắt nhìn về phái phát ra tiếng cười.

ÁNh tà dương hắt xuống nhánh sông Cửu Đầu, mặt sông lấp lánh ánh vàng, rất giống hôm Kiến Sầu đến Sát Hồng Tiểu Giới.

Có điều hôm nay không có nhiều chuyện kì quái xảy ra như hôm đó.

Trong không khí ngoài mùi ẩm ướt của nước sông, mùi thơm của cỏ xanh dường như còn có mùi rượu thuần khiết thơm ngát.

"Không cần căng thẳng, tiểu sư muội..."

Âm thanh hơi quen tai, mang theo ý cười.

Bên cạnh một ngôi mộ phía trước, trong đám cỏ mọc cao cao, một bóng người cao to lắc lư đứng lên.

Bây giờ Kiến Sầu đã thấy rõ.

Mà thực ra nàng không cần nhìn cũng biết là ai.

Nhai Sơn sẽ không có người thứ hai gọi nàng là tiểu sư muội, thật là đáng ghét.

Kiến Sầu cau mày, bàn tay nắm Quỷ Phủ lại không buông lỏng, giọng nói lãnh đạm: "Đại sư huynh!"

Nghe cái giọng đã thấy ghét.

Trên người Khúc Chính Phong có vài vết bẩn, dường như vì vừa dựa vào một ngôi mộ nào đó, không hề để ý đến giọng điệu lanh nhạt của nàng.

Hắn cười cười đi ra, như mây mờ gió nhẹ, hơi nhướng mày, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Kiến Sầu: "Không cam tâm tình nguyện, cần gì gọi ta là đại sư huynh lúc không có người khác?"

Sắc mặt Kiến Sầu không thay đổi, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ: "Không cam tâm tình nguyện, cần gì gọi ta là đại sư tỷ trước mặt người khác?"

Gần như trả lại y nguyên những lời hắn nói.

Nét cười trên mặt Khúc Chính Phong cuối cùng nhạt đi vài phần.

Hắn đã nghe nói chuyện đạo ấn bản mạng, bây giờ nhìn thấy Kiến Sầu đích xác đã thay đổi rất nhiều.

Tốc độ của nàng quá nhanh...

Nhanh đến mức dù là hắn cũng không khỏi sinh ra một chút ghen tị.

Lại đi về phía trước hai bước, cuối cùng Khúc Chính Phong hoàn toàn xuất hiện trước mặt Kiến Sầu.

Con chồn nhỏ nghiêng đầu, hai con mắt linh động đánh giá hắn, dường như rất tò mò.

Ánh mắt Khúc Chính Phong cũng rơi vào con chồn nhỏ, có điều không dừng lại bao lâu đã quay về trên người Kiến Sầu.

"Tiểu sư muội bản lãnh tăng nhanh trông thấy".

Kiến Sầu không trả lời, chỉ nói: "Vừa rồi lúc ta đi ra, sư phụ có hỏi hành tung đại sư huynh. Thẩm sư đệ nói lát nữa đại sư huynh sẽ đến chào từ biệt".

"Không chào từ biệt".

Khúc Chính Phong cười một tiếng, đưa ra một đáp án làm Kiến Sầu kinh ngạc.

Không chào từ biệt?

Ý hắn là gì?

Kiến Sầu không nhịn được nhíu mày.

"Vì sao không đi?"

Hôm nay Khúc Chính Phong hiển nhiên không có ý động thủ, hắn nhìn Kiến Sầu một cái rồi quay ra nhìn về phía sông Cửu Đầu.

"Ai quy định mỗi lần đi đều phải cáo biệt?"

"..."

Đương nhiên là không có ai quy định như vậy.

Kiến Sầu thấy cách nói chuyện của Khúc Chính Phong làm mọi người không đoán ra được. Nàng đột nhiên nhớ tới hành trình ẩn giới Thanh Phong am, thế là không buồn suy nghĩ đến biểu hiện kì dị của Khúc Chính Phong nữa.

"Đại sư huynh biết không? Hành trình ẩn giới Thanh Phong am lần này cực kì hung hiểm. Hơn nữa người bên Côn Ngô phái đi chính là đệ tử mới thu của Hoành Hư chân nhân, Tạ Bất Thần".

Khúc Chính Phong gật đầu, dường như không hề ngạc nhiên.

"Biết!"

Kiến Sầu nói: "Theo ta được biết, đại sư huynh không hề thích Côn Ngô".

"Không thích à?"

Khúc Chính Phong đột nhiên nhướng mày quay lại nhìn Kiến Sầu.

"Ngươi không nên nói chắc chắn như vậy. Côn Ngô và Nhai Sơn luôn luôn là hai cây trụ chống trời của Trung Vực. Ngươi nói như vậy sẽ bị coi là có ý đồ chia rẽ li gián".

"Là vì trận chiến mười giáp trước đúng không?"

Trong đầu Kiến Sầu hiện ra cảnh tượng nàng chứng kiến trong ảo cảnh nhân quả ở Sát Hồng Tiểu Giới.

"Người đánh lén đại sư huynh trên chiến trường chính là môn hạ Côn Ngô?"

"..."

Ánh mắt triệt để lạnh đi.

Quanh thân Khúc Chính Phong dường như bao phủ một lớp lệ khí, ánh mắt hắn sắc như dao rơi vào trên người Kiến Sầu.

Từng chữ một, gần như cay nghiệt.

"Ai - nói - với - ngươi?"

Vậy xem ra là thật rồi.

Kiến Sầu nhìn Khúc Chính Phong, ánh mắt như đang đánh giá.

ÁNh mắt này hoàn toàn không phải ánh mắt của một tiểu sư muội nhìn đại sư huynh.

Màu đen tuyền trên người Khúc Chính Phong đột nhiên trở nên uy nghiêm lạnh lùng.

Hắn cũng nhìn Kiến Sầu chằm chằm.

Một hồi lâu sau, hắn mới chậm rãi thu ánh mắt lại, giọng nói trầm thấp: "Ngươi là một tiểu sư muội không làm người ta thích. Luyện thể mới đến tầng thứ ba mà cũng dám đến dò hỏi ta?"

"..."

Kiến Sầu nhìn hắn đầy ngạc nhiên.

Luyện thể.

Khúc Chính Phong dường như không cần nhìn nàng cũng có thể biết rõ mỗi một suy nghĩ trong lòng nàng.

Nụ cười chậm rãi hiện lên bên moi hắn.

"Phương pháp luyện thể Nhân Khí, ta đã luyện xong tầng thứ năm, hắc phong văn cốt. Tiểu sư muội bây giờ mới chỉ đến thiên tạng địa phủ, tưởng là mượn sức mạnh cơ thể đánh bại Thích Thiếu Phong là có thể danh chính ngôn thuận làm đại sư tỷ sao?"

Không ngờ hắn đều biết hết.

Tuy nhiên...

Kiến Sầu chỉ mở miệng nói: "Ta giao chiến với hắn không phải vì cái danh đại sư tỷ".

Chỉ là muốn biết chênh lệch đến cùng lớn bao nhiêu.

Khúc Chính Phong chẳng muốn nghe.

Tàn dương ngày càng lặn thấp, đã đến lúc hắn phải xuất phát rồi.

"Ngươi xuất phát từ mục đích gì đều không liên quan đến ta".

Nói xong dưới chân hắn khẽ động, ánh sáng từ Hải Quang kiếm phát ra, chuẩn bị lên đường.

Kiến Sầu đột nhiên mở miệng: "Đại sư huynh!"

Hải Quang kiếm dừng lại, Khúc Chính Phong nhướng mày: "Tiểu sư muội còn có chuyện gì?"

"Không phải việc lớn gì, chỉ có một thỉnh cầu". Kiến Sầu nhìn bóng lưng Khúc Chính Phong, thản nhiên mà bình tĩnh: "Nếu đại sư huynh gặp Tạ Bất Thần trong ẩn giới Thanh Phong am, xin đại sư huynh tha cho hắn một mạng".

"..."

Khúc Chính Phong chậm rãi chớp mắt, cuối cùng quay đầu lại nhìn nàng.

Tha?

Đây là tiểu sư muội, đại sư tỷ Nhai Sơn?

"Sao ta không biết tiểu sư muội lại có tình nghĩa thâm hậu với người Côn Ngô đến mức phải cầu xin cho hắn như vậy? Hơn nữa hình như tiểu sư muội kết luận ta sẽ hạ độc thủ với tên Côn Ngô đó?"

Đối với Ngô Đoan làm mình ngộ thương, Khúc Chính Phong còn ra tay độc ác. Đối với Tạ Bất Thần sợ là cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.

Càng huống chi Kiến Sầu đã biết được sự bất thiện và ác ý của Khúc Chính Phong đối với Côn Ngô rốt cuộc từ đâu mà có, cho nên trong lòng lại càng chắc chắn.

Đối mặt với câu hỏi đầy châm chọc của Khúc Chính Phong, Kiến Sầu lại không hề cử động.

Nàng biết rõ mình đang nói gì.

Nàng càng biết rõ mình phải làm gì.

Ngước mắt lên đối mặt với Khúc Chính Phong, hai tay cầm búa, Kiến Sầu cúi người bái: "Thâm tình hậu nghị không có, thâm thù đại hận thì có. Đại sư huynh tha cho hắn một mạng, sau này Kiến Sầu sẽ tự tay giết hắn".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.