Đừng Nên Gặp Lại

Chương 7




Trên đường đến bệnh viện anh không thôi nhìn tôi rồi hỏi tôi có thấy trong người mệt mỏi gì không khiến cho tôi càng thêm sợ hãi hơn vì anh như vậy rất giống một người chồng đang chăm sác cô vợ mang bầu của mình.

“Em ổn không?”

“Anh đừng có như vậy được không? Anh làm cho em thấy sợ đấy!”

Thấy tôi như vậy anh mỉm cười chấn an rồi ôm lấy vai tôi, nói sẽ không sao đâu. Rồi còn nói nếu có em bé thật thì chúng tôi phải nuôi dưỡng nó thật tốt. Không được thấy sự xuất hiện của nó là một cú ngã trong cuộc đời vì nó sẽ biết hết và thấy tủi thân lắm.

Thật sự là tôi rất ngạc nhiên khi mà một người như anh lại có thể nói ra những câu nói phản khoa học, có xu hướng tâm linh như vậy. Nhưng sao anh lại biết mấy chuyện đó nhỉ? Không phải biệt tài của anh là những con số và những dòng chữ loằng ngoằng trên màn hình máy tính mà đối với tôi chúng chẳng có nghĩa lí gì trong khi anh nói chúng có giá cả nghìn tỷ đô sao?

Tôi không nói gì cho tới khi đã đến trước cửa phòng khám sản phụ. Thấy khá nhiều người đến khám một mình mà không có chồng đi cùng, nhưng họ lại khá là vui vẻ. Vì sao vậy, tôi nghĩ là họ sẽ phải thấy tủi thân khi mà đi khám thai chồng mình không đi chung chứ nhỉ?

“Là vì sinh linh bé nhỏ đang lớn lên từng ngày trong bụng họ khiến cho họ thấy vui, nó cho họ có động lực để sống tiếp dù cho không nhận được sự quan tâm cần thiết từ chồng của mình...” tôi ngạc nhiên không phải vì anh biết tôi đang thắc mắc điều gì ( tôi đã quá quen thuộc với việc bị anh đọc được suy nghĩ rồi)

mà tôi thấy ngạc nhiên vì những gì anh nói.

“Anh lôi ở đâu ra những câu nói như vậy thế Win?”

“Anh dành ra một đêm hôm qua để đọc những thông tin cần thiết về em bé, những bà mẹ mang thai...nhiều và những điều mà những ông bố nên làm.” Tôi cá là anh đã đọc được rất nhiều, với cái đầu ấy... một cuốn sách hơn nghìn trang anh chỉ cần dành ra hơn 1h để đọc và nhớ hết nội dung của nó, anh còn nói nếu anh đọc nó trong vòng một tuần thì anh có thể kể lại không xót một từ...

Nhưng cái tôi quan tâm là sao anh lại đọc nó làm gì.

“Sao anh lại đọc những thứ đó làm gì trong khi chưa dám chắc là em có em bé. Anh mau khai thật đi! Anh có chuyện gì giấu em? Dạo này anh lạ lắm!”

Tôi nhìn anh mặt đầy nghiêm nghị, trong đầu đang suy nghĩ một thứ mông lung.

“Anh mau nói đi chứ!” tôi gần như là nổi cáu với anh, không, không phải là gần như mà là tôi đang nổi cáu với anh trong khi trước giờ tôi gần như là không như vậy...

“Này, nhìn em chắc là lần đầu mang thai thôi phải không? Đừng quát lớn tiếng như thế, em bé dù nhỏ nhưng vẫn đều nghe được cả đấy.” Một chị gái với cái bụng lớn quá khổ ngồi cạnh quay sang nói chuyện với tôi. Nhìn chị ấy có vẻ vất vả nhưng lại cười rất tươi, chị đưa tay lên xoa xoa bụng mình. Nhìn như vậy tự nhiên tôi lại muốn mình có em bé...

“Em bé được mấy tháng rồi chị? Trai hay gái vậy chị?”

“Em có muốn sờ thử không?” tôi gật đầu rồi đưa tay lên chạm nhẹ vào bụng chị. Kì diệu thật, em bé đang đạp, tôi cảm nhân được...

“Là một bé gái đó em, gần 9 tháng tuổi rồi... chắc chỉ nửa tháng thôi là chị có thể gặp mặt con mình rồi... em biết không? Đối với một người mẹ thì con cái là quan trọng nhất, hơn cả mạng sống của mình nữa, đừng bao giờ có ý nghĩ chối bỏ đứa con của mình trong khi có vô vàn những người mẹ đã phải hy sinh mạng sống của mình để dành giật lấy từng giây phút sự sống cho con...”

Sau khi nghe chị nói xong tôi thấy lạ lắm. Tôi thấy mình ân hận vô cùng khi mà đã có những suy nghĩ lệch lạc. Tôi nên biết chân trọng những thứ hạnh phúc mà ông trời ban tặng cho mình, đúng chứ? Dù gì đi chăng nữa thì cũng là con của tôi, vẫn là một điều kì diệu...

“Trần Hoàng Linh An!” tôi giật bắn mình, tôi thấy hồi hộp lắm. Tôi thậm chí còn không thể biết được mình đang nghĩ cái gì nữa...

Anh cũng cùng vào với tôi...

“Đúng là có em bé chứ ạ?” tôi nhìn lên màn hình máy tính mà chẳng hiểu cái gì, chẳng nhìn ra cái gì ngoài một vùng đen thui... cho đến khi bác sĩ chỉ vào một chấm tròn nhỏ rồi nói:

“Đúng rồi. Là em bé đó! Em nhìn chỗ này này...”

Giây phút ấy tôi không biết mình thấy sao nữa, có thể là hạnh phúc...

...

Ra khỏi phong khám tôi nhìn thật kĩ lại tờ giấy khám sức khỏe của mình. Khoan đã. Thai được bốn tuần, tức một tháng trước, mà một tháng trước chẳng phải là cái ngày tôi tỉnh dậy cùng anh trên giường hay sao?

“Anh có nghĩ là nên cho em một lời giải thích hay không? Anh đã nói không có chuyện gì đêm hôm đó rồi cơ mà...”

Anh nhìn tôi gãi gãi đầu rồi cười xòa:

“Anh xin lỗi, anh không cố ý, nhưng mà em không nghe chị vừa nãy nói rồi sao? Em bé nghe thấy hết đấy!”

Ôi trời, chồng tôi. Vậy mà anh làm tôi cứ nghĩ đây là một phép màu phản khoa học chứ... tôi sẽ không tức giận vì em bé nhỏ của tôi. Tôi sẽ không suy nghĩ gì đến quá khứ nữa, tôi sẽ tưởng tượng về một tương lai đẹp bên em bé nhỏ...

Con của mẹ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.