Đừng Lạnh Lùng Như Thế... Hãy Cứ Là Em

Chương 8: Người tự tạo nghiệt




M thân mến,

Em ước gì mình có can đảm để tới câu lạc bộ của anh và tự thông báo mình là bạn cũ của anh, nhưng đương nhiên là em không đủ dũng khí rồi. Tuy vậy, như thế có khi lại tốt nhất, vì em không chắc mình muốn làm gì hơn: Đánh anh hay ôm anh.

Chưa ký tên

Dinh thự Dolby, tháng Ba, 1827

Thư không được gửi

Cô đang hành anh đến mức tả tơi.

Người vợ dịu dàng, dễ thương mà anh tưởng mình có thể thấu hiểu, tuyết phủ lấm tấm lên chiếc mũ bonê lúc cô thú thật về những khoảng thời gian dĩ vãng khi cô được theo đuổi, tán tỉnh, một bông tuyết rơi lạc lối đậu xuống và tan chảy gần như ngay lập tức trên chóp mũi khi cô ngước lên mỉm cười với anh. Cô ấy không còn nữa.

Và thế vào chỗ người con gái ấy là một nữ chiến binh Amazon, đứng ở chính giữa câu lạc bộ của anh, tại trung tâm thế giới ngầm London, đặt cược vào trò rulet trong lúc cả thành phố dõi theo, yêu cầu sự an toàn cho bạn mình và thanh danh cho các em gái, cũng như bố trí lên lịch học chơi bi-a với một trong những người đàn ông uy quyền và đáng sợ nhất thành phố.

Và ngay lúc này, cô đứng trước mặt anh, mặt dày mày dạn, đề nghị anh để cô yên.

Anh nên làm y như thế.

Anh nên bỏ cô mà đi và giả vờ như họ chưa bao giờ kết hôn.

Gửi trả cô về Surrey hoặc, hay hơn nữa, tống khứ cô lên miền Bắc nước Anh để cô thực hiện những ao ước tai tiếng của mình ở cách xa anh. Anh có Falconwell cùng các công cụ để báo thù, và đã đến lúc đuổi cô ra khỏi cuộc đời mình.

Nhưng anh không muốn từ bỏ cô.

Anh muốn quăng cô lên vai và đưa cô lên giường. Chết tiệt. Thậm chí chiếc giường cũng không cần thiết. Anh muốn ném cô xuống những dải đất phủ tuyết dọc theo hai bên bờ hồ Serpentine, hoặc sàn nhà trong căn phòng khách của cha cô, hoặc trên chiếc ghế quá sức chật chội của xe ngựa mà lột trần cô, để không có gì bảo vệ được cô khỏi đôi tay và đôi môi anh. Cơn thèm khát đó vẫn chưa suy suyển.

Bàn bi-a này đủ vững chắc để giữ được cả hai, anh đảm bảo điều đó.

“Anh sẽ không đi đâu hết cho tới khi nào em nói anh nghe tại sao em lại ở đây.” Anh gầm lên, bước đến gần hơn nữa, không chắc chắn về khả năng ở gần cô mà không trách mắng cô, không giải thích cực kỳ rõ ràng cho cô hiểu rằng, đây không phải là nơi dành cho cô.

Rằng cô không được chào đón tại nơi này.

Rằng nó sẽ hủy hoại cô.

Ý nghĩ cuối cùng đẩy anh qua ngưỡng cửa tự chủ. “Trả lời anh, Penelope. Sao em lại ở đây?”

Cô nhìn anh, đôi mắt xanh biếc trở nên cứng cỏi. “Em đã nói rồi. Em đến đây chơi bi-a.”

“Với Cross.”

“Ừ thì, để cho công bằng, lúc đầu em ngỡ sẽ là với anh.”

“Sao em lại nghĩ như thế?” Anh sẽ không bao giờ mời cô đến sòng bạc của mình.

“Giấy mời được Bà Worth giao tận tay. Em tưởng anh là người gửi nó.”

“Sao anh lại đi gửi cho em một tấm thiệp mời chứ?”

“Em có biết đâu. Có thể anh vỡ lẽ ra mình đã sai và không muốn thừa nhận điều đó bằng miệng?”

Cross bật cười khịt khịt mũi nơi ngưỡng cửa, và Michael suy tính đến việc giết chết anh ta. Nhưng anh đang quá bận rộn đối phó với cô vợ cố chấp của mình. “Em nghĩ sai rồi. Đừng nói với anh là em lại thuê xe nữa nhé.”

“Không”, cô nói, “một chiếc xe ngựa đã đến đón em.”

Mắt anh mở to. “Một chiếc xe ngựa do ai sở hữu?”

Cô nghiêng đầu, suy nghĩ. “Em không chắc nữa.”

Anh thực lòng nghĩ mình có thể phát điên. “Em đã chấp nhận phương tiện đi lại là một chiếc xe xa lạ để tới cổng vào phía sau của sòng bài khét tiếng nhất London…”

“Mà chồng em sở hữu”, cô nói, như thể sẽ tạo nên sự khác biệt vậy.

“Trả lời sai rồi cưng.” Anh lùi lại một bước, ép buộc mình đứng dựa vào bàn bi-a. “Em đã tới đây trong một chiếc xe lạ.”

“Em tưởng anh đã cử nó đến!”

“Không hề!”, anh nạt nộ.

“Ơ, đó không phải lỗi tại em!”

Sau đó cả hai đều im lặng, câu nói vặn lại đầy cáu tiết của cô vang vọng quanh căn phòng nhỏ, hơi thở của họ trở nên khó khăn và gấp gáp.

Anh sẽ không để cô thắng thế. “Làm thế quái nào mà em lại vào được trong này?”

“Giấy mời của em có một mật khẩu”, cô nói, và anh nghe thấy vẻ thích thú trong giọng cô. Cô đang cảm thấy vui thích trước nỗi kinh ngạc của anh.

Penelope tiến đến gần hơn, và Michael bị lôi cuốn bởi làn da long lanh dưới ánh sáng của cô. Anh hít vào một hơi dài, tự nhủ đó đúng ra là hành động giữ cho anh bình tĩnh, chứ không phải bởi vì anh bức thiết muốn ngửi được hương thơm thoang thoảng của cô – như những bông hoa violet giữa mùa hè Surrey. “Có ai thấy em đi vào không?”

“Không ai ngoài tay đánh xe và người nhận mật khẩu ở cửa.”

Câu đó chẳng làm anh nguôi giận. “Em không nên ở đây.”

“Em không có sự lựa chọn nào khác.”

“Thật hả? Không có sự lựa chọn nào ngoài việc ra khỏi căn nhà ấm áp, tiện nghi của chúng ta vào đêm hôm khuya khoắt để đến chỗ làm ăn của anh sao? Nơi anh đã kiên quyết bảo em tuyệt đối không được tới? Một nơi không bao giờ là chốn mà những phụ nữ kiểu như em nên bén mảng đến?”

Cô bất động, đôi mắt xanh ánh lên vẻ gì đó mà anh không nhận ra được. “Trước hết, nó không phải nhà của chúng ta. Nó là nhà của anh. Mặc dù em không thể hình dung tại sao anh lại sở hữu nó nếu xét đến lượng thời gian ít ỏi anh có mặt ở đó. Tuy vậy hoàn toàn chắc chắn nó không phải nhà của em.”

“Đương nhiên nó là nhà của em mà.” Cô đang nói về cái gì vậy? Anh gần như đã chuyển giao ngôi nhà cho cô.

“Không. Nó không phải nhà em. Người hầu nhận lệnh từ anh, chịu trách nhiệm trước anh. Thư từ, bưu kiện đều đến tay anh. Vì Chúa, thậm chí anh còn không để em phúc đáp các thiếp mời xã hội!” Anh mở miệng định trả miếng nhưng thấy mình không có lời biện hộ nào. “Người ta tin rằng chúng ta đã kết hôn, nhưng em không hề biết chút gì về cách ngôi nhà đó vận hành. Về cách sống của anh. Em còn không biết món bánh pudding ưa thích nhất của anh là gì nữa kìa!” Giờ thì lời nói được thốt ra nhanh và điên tiết hơn.

“Anh tưởng em không muốn một cuộc hôn nhân được xây dựng dựa trên bánh pudding”, anh nói.

“Đúng thế! Chí ít thì em đã không nghĩ mình muốn thế! Nhưng bởi vì em hầu như chẳng biết được gì khác về anh nên em đành chấp nhận bánh pudding!”

“Bánh pudding quả sung đó cưng”, anh giễu. “Em đã biến nó thành món pudding ưa thích nhất của anh rồi[1].”

[1] Tên tiếng Anh là “Figgy pudding”: Món bánh đặc trưng vào dịp lễ Giáng sinh ở Anh từ thế kỷ XVI, là tiền nhân của bánh pudding Noel hiện nay. Lúc trước Penelope đã thêu dệt nên câu chuyện hai người gặp lại nhau vào dịp Giáng sinh có món bánh này.

Cô nheo mắt chiếu tia nhìn vào anh. “Em muốn ném một cái bánh pudding quả sung lên đầu anh.”

Cross khẽ cười hí hí, và Michael nhớ ra họ có một khán giả. Anh liếc xéo đối tác của mình một cái. “Ra ngoài.”

“Không. Ngài ấy đã mời em đến đây. Để ngài ấy ở lại.”

Cross nhướng một bên lông mày. “Thật khó nói lời từ chối với một quý cô, Bourne à.”

Anh sắp giết chết gã cao lêu nghêu với mái tóc hung hung này. Và anh sẽ lấy làm vui thích với việc đó. “Cậu hết chuyện rồi hay sao mà lại mời vợ tôi ra khỏi nhà lúc đêm khuya thế này hả?”, anh nói, không thể ngăn mình tiến một bước đầy hăm dọa về phía người từng là bạn mình.

“Tôi cam đoan với cậu, Bourne, tôi đang rất đắc chí khi chứng kiến cảnh vợ cậu liên tục thắng thế đến nỗi, tôi ước gì chính mình là người đã gửi thiệp mời. Nhưng lại không phải.”

“Xin lỗi, sao cơ?”, Penelope chen vào. “Ngài không gửi thiệp mời sao? Nếu không phải ngài thì là ai chứ?”

Bourne biết câu trả lời. “Chase.”

Chase không thể nào tránh xa chuyện của người khác.

Penelope liền chĩa dùi sang anh. “Chase là ai?”

Khi Bourne không đáp, Cross trả lời, “Chase là người sáng lập nên Thiên Thần, thưa phu nhân, người đã mang tất cả chúng tôi vào mối quan hệ đối tác làm ăn”.

Penelope lắc đầu. “Hà cớ gì ngài ấy lại mời tôi đến chơi bi-a?”

“Một câu hỏi tuyệt hay.” Anh quay sang Cross. “Cross?”

Cross khoanh tay lại và tựa lưng vào cửa. “Hình như Chase cảm thấy phu nhân có một món nợ chưa được trả.”

Một bên lông mày của Bourne nhướng lên, nhưng anh không nói gì.

Penelope lắc đầu. “Không thể nào. Chúng tôi chưa gặp nhau mà.”

Michael nheo mắt nhìn Cross, người đang mỉm cười và nói, “Không may là Chase luôn đi trước chúng tôi một bước. Nếu tôi là cô, đơn giản tôi sẽ nhận phần thanh toán này”.

Penelope nhướng mày. “Bằng những chuyến đi chơi ở một sòng bạc à?”

“Có vẻ như đó là giá sẵn lòng chi trả rồi.”

Cô mỉm cười. “Sẽ thật khiếm nhã nếu khước từ.”

“Quả thực là vậy, thưa phu nhân”, Cross bật cười, và Michael thấy khinh ghét vẻ thân mật quá đáng trong âm thanh đó.

“Cô ấy sẽ nhận lời mời tới Thiên Thần từ Chase, hay bất kỳ ai khác, khi nào bước qua xác tôi đã”, anh gầm lên, và dường như Cross, cuối cùng, cũng nhận ra anh đang nghiêm túc. “Cút ra.”

Cross nhìn sang Penelope. “Tôi sẽ ở ngay bên ngoài nếu cô cần đến tôi.”

Câu nói khiến Bourne điên tiết hơn nữa. “Cô ấy sẽ không cần cậu đâu.”

Tôi sẽ cho cô ấy mọi thứ cô ấy cần.

Anh không phải nói ra điều ấy, vì Cross đã ra khỏi phòng rồi, còn Penelope đang lên tiếng. “Suốt bao nhiêu năm qua, em đã kiên nhẫn chịu đựng rất nhiều người đàn ông rồi, Michael. Em đã nếm mùi đau thương khi hứa hôn với một người chẳng hề quan tâm gì đến mình, mà tất cả chỉ là quan tâm đến thanh danh của em thôi, chịu đựng việc hủy hôn bị nhắc lại và truyền miệng khắp các phòng khiêu vũ trong trọn vẹn hai mùa vũ hội… trong lúc hôn phu của mình cưới tình yêu của anh ta và sinh ra người thừa kế, ấy thế mà dường như không ai thèm bận tâm.”

Cô vừa dùng một ngón tay liệt kê từng sự việc trên những ngón tay khác, vừa tiến về phía anh. “Sau đó là năm năm được tìm hiểu và tán tỉnh bởi những người chẳng coi em ra gì, mà chỉ chú trọng đến phần hồi môn của em. Chẳng phải tránh những cuộc hôn nhân kia thì giúp ích được gì, vì có vẻ như em đã tự đưa bản thân vào một cuộc hôn nhân không liên quan gì tới mình, mà chỉ dính líu tới mối quan hệ của em với một mảnh đất thôi.”

“Còn Tommy, người tình yêu dấu nhất của em thì sao?”

Đôi mắt cô rực lửa. “Anh ấy không phải người tình yêu dấu nhất của em, và anh biết điều này mà. Anh ấy còn không phải hôn phu của em nữa là.”

Anh không thể che giấu vẻ kinh ngạc. “Không phải à?”

“Đúng vậy. Em đã nói dối anh. Em đã làm ra vẻ anh ấy là hôn phu để anh dừng các kế hoạch điên rồ trù tính việc cướp cô dâu lại.”

“Anh đã không dừng.”

“Phải. Và do đó, em không có hứng thú muốn kể sự thật cho lắm.” Cô tạm ngừng và trấn tĩnh lại bản thân. “Anh cũng y như tất cả những kẻ khác, cho nên vì sao em phải kể chứ? Ít ra đính hôn với Leighton còn bao hàm vài khía cạnh tính cách của riêng em – dẫu cho đó là khía cạnh tẻ nhạt, đoan trang.”

Michael cố nín thinh khi cô tiến lên phía trước. Không có gì là tẻ nhạt hay đoan trang khi nói về Penelope cả, người đang đứng trong một sòng bạc như thể cô sở hữu nó, vô cùng cáu tiết. Cô sôi nổi, tràn đầy sức sống và lộng lẫy đến tuyệt vời, còn anh chưa từng muốn bất cứ thứ gì trên đời như muốn cô, ngay lúc này.

Cô tiếp tục lấn tới. “Do anh không quan tâm một chút nào đến những mong ước của em, em đã quyết định tự tìm niềm vui từ trải nghiệm có sẵn trong tay. Miễn sao các tấm thiệp được gửi đến là mời em phiêu lưu, em sẽ nhận lời hết.”

Không được nếu không có anh.

Đến phiên anh tiến về phía cô, không biết phải bắt đầu từ đâu, dồn cô lùi lại chỗ bàn bi-a. “Em có nhận thức được chuyện gì có thể xảy đến với mình tại một nơi như thế này không? Em có thể bị tấn công và bỏ mặc đến chết.”

“Người ta hiếm khi bị tấn công và bỏ mặc đến chết ở Mayfair lắm, Michael à.” Cô bật cười một chút. Một điệu cười đích thực, và anh cân nhắc tới việc tự tay siết cổ cô. “Trừ phi gặp nguy hiểm vì bị người gác cửa mê văn chương xáp tới gạ gẫm, thì nói thẳng ra, em nghĩ nơi này khá an toàn.”

“Sao em biết được? Em thậm chí còn không biết mình đang ở đâu.”

“Em biết mình đang ở phía bên kia của Thiên Thần. Người đàn ông ở ngay cửa đã nhắc em rồi. Cross cũng nhắc tới nó như thế. Và anh nữa.”

“Em được đưa mật khẩu là gì?”

“Éloa.”

Anh hít vào một hơi. Chase đã trao tặng cô tấm thẻ trắng của câu lạc bộ. Được toàn quyền đi vào bất kỳ căn phòng nào, tham dự bất cứ sự kiện nào, có được bất kể chuyến phiêu lưu nào cô muốn, mà không cần người đi kèm.

Không cần có anh.

“Vậy nghĩa là sao?”, cô hỏi, vừa để ý thấy anh đang kinh ngạc.

“Nghĩa là anh sắp sửa đi nói vài lời với Chase.”

“Ý em là, Éloa có nghĩa là gì?”

Anh nheo mắt lại, trả lời cô theo đúng nghĩa đen. “Đó là tên của một Thiên Thần.”

Penelope nghiêng đầu, trầm ngâm suy nghĩ. “Em chưa hề nghe nói tới vị thiên thần này.”

“Đúng thế.”

“Ngài ấy có phải là một thiên thần sa ngã không?”

“Phải, đó là nữ thiên thần.” Anh lưỡng lự, không muốn kể cho cô biết về câu chuyện, nhưng lại chẳng thể kìm nén được bản thân. “Lucifer đã lừa cô ấy rơi xuống từ thiên đàng.”

“Sao lừa được?”

Anh nhìn vào ánh mắt cô. “Cô ấy đã phải lòng anh ta.”

Đôi mắt Penelope mở to. “Anh ta có yêu cô ấy không?”

Giống một kẻ nghiện yêu thói nghiện của hắn vậy. “Theo cách duy nhất mà anh ta biết.”

Cô lắc đầu. “Làm sao anh ta có thể lừa cô ấy được chứ?”

“Anh ta chưa bao giờ nói cho cô ấy biết tên của mình.”

Một nhịp đập trôi qua.

“Không tên.”

“Ừ, ở bên này không cần tên.”

“Chuyện gì xảy ra ở bên này vậy?” Cô hơi ngả ra sau tựa vào bàn chơi bi-a, bàn tay bám chặt lấy đường biên ở cạnh bàn.

“Em không cần phải lo nghĩ chuyện gì hết.”

Cô mỉm cười. “Anh không thể giấu em, Michael. Bây giờ em là một thành viên rồi.”

Anh không muốn cô là thành viên. Anh không muốn cô bị thế giới này tác động. Anh từ từ đến gần cô, không thể kiềm chế được. “Em không nên.”

“Nhỡ em muốn làm một thành viên thì sao?”

Giờ thì anh đã ở gần cô, đủ gần để có thể đưa tay ra chạm vào cô, lướt ngón tay dọc theo làn da trắng ngần, mịn màng trên bầu má cô. Nhưng khi anh giơ tay lên, cô lại né tránh, đồng thời quay người bước đi và đưa một bàn tay mang găng vuốt dọc theo miếng vải nỉ màu xanh lá.

Đừng động vào người tôi.

Câu nói của cô thì thầm trong đầu anh, và anh dằn lòng để không đi theo cô.

“Michael?” Tên gọi ấy kéo anh ra khỏi tình trạng mơ màng. “Ở bên này hay diễn ra những việc gì?”

Anh nhìn vào đôi mắt xanh biếc của cô. “Đây là nơi dành cho nữ giới.”

“Ở bên kia cũng có phụ nữ sao?”

“Không phải các quý bà quý cô. Những phụ nữ đó đến cùng với đàn ông… hoặc rời khỏi đó cùng họ.”

“Ý anh muốn nói bọn họ là nhân tình.” Những ngón tay cô tìm được một quả bóng bi-a màu trắng, và cô vần nó tới lui trong tay mình, còn anh chết đứng bởi cái cách bàn tay cô chuyển động, bắt giữ và thả ra, lăn rồi dừng lại.

Anh muốn bàn tay ấy trên người mình.

“Ừ.”

“Còn ở bên này?”

Bây giờ thì cô đứng đối diện anh, đá vào tấm bảng và tấm vải nỉ gần hai mét chắn giữa họ. “Các quý cô ở bên này.”

Đôi mắt cô mở to. “Quý cô đích thực?”

Anh không thể kìm tông giọng giễu cợt tỉnh khô. “À, anh không chắc bọn họ xứng đáng với tính từ đó đến ngần nào, nhưng phải đấy. Bọn họ có tước vị, đại loại vậy.”

“Họ có bao nhiêu người?” Cô bị chuyện này mê hoặc. Anh không thể trách cô. Ý tưởng về một lượng lớn phụ nữ thuộc tầng lớp quý tộc được nếm mùi trụy lạc và tội lỗi mà ít được báo trước quả thật cũng rất sai trái và gây sốc.

“Không nhiều. Một trăm?”

“Một trăm ư?” Cô đặt bàn tay lên bàn rồi nghiêng người tới trước, và đôi mắt anh bị thu hút vào bầu ngực tròn đầy phập phồng rất nhanh bên dưới mép áo đầm của cô. Miếng vải được cột thắt lại bằng một dải ruy băng dài màu trắng, hai đầu dây bằng lụa đang van nài được tháo ra. “Làm sao chuyện này vẫn còn là một bí mật được chứ?”

Anh mỉm cười. “Anh đã bảo em rồi, tình yêu à, tụi anh buôn bán các bí mật mà.”

Cô lắc đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ thán phục. “Hay tuyệt. Và họ đến đây để đánh bạc à?”

“Cùng với những việc khác.”

“Những việc gì?”

“Mọi việc đàn ông làm. Họ đánh bạc, họ xem đấu quyền anh, họ chè chén say sưa, họ ăn uống vô độ…”

“Họ có gặp tình nhân ở đây không?”

Anh không thích câu hỏi này, nhưng biết mình nên trả lời. Biết đâu nó sẽ dọa cô sợ khiếp đảm mà hết dám bén mảng tới đây. “Thỉnh thoảng.”

“Hào hứng quá!”

“Đừng có nghĩ đến mấy chuyện điên rồ.”

“Về việc kiếm một nhân tình à?”

“Về bất kỳ việc nào trong số đó. Em sẽ không lợi dụng Thiên Thần Sa Ngã, Penelope. Nó không dành cho phụ nữ như em đâu.” Và dứt khoát không phải với một nhân tình. Ý nghĩ về một người đàn ông khác chạm vào cô khiến Michael thực sự muốn đập cái gì đó.

Cô im lặng nhìn anh chăm chú hồi lâu trước khi di chuyển, chầm chậm trở lại quanh bàn về phía anh. “Anh cứ nói những câu như thế. Phụ nữ như em. Vậy có nghĩa là gì?”

Có rất nhiều cách để trả lời câu hỏi ấy – những phụ nữ ngây thơ. Những phụ nữ có lối cư xử hoàn hảo, với lai lịch hoàn hảo, nền tảng giáo dục hoàn hảo, và cuộc sống hoàn hảo. Những người phụ nữ hoàn hảo. “Anh không muốn em bị ảnh hưởng bởi cuộc sống này.”

“Tại sao không? Đó cũng là cuộc sống của anh mà.”

“Chuyện đó khác. Nó không dành cho em.”

Nó không đủ tốt để dành cho em.

Cô dừng lại ngay góc bàn gần anh nhất, và anh nhận thấy nỗi đau trong mắt cô. Biết cô phiền muộn vì lời lẽ của mình. Đồng thời cũng biết rằng như thế là tốt nhất cho cả hai nếu cô tiếp tục bị tổn thương. Và tránh xa khỏi chốn này.

Cô thì thầm, “Ở em có điểm nào không được sao?”.

Mắt anh mở to. Nếu anh có một năm để nghĩ về những điều cô có thể nói trong hoàn cảnh này, thì ý nghĩ về việc cô tưởng anh ngăn cấm cô đến Thiên Thần Sa Ngã là vì, ở cô có điểm nào không được, sẽ chẳng bao giờ lóe lên trong đầu anh.

Chúa ơi, ở cô chẳng có điểm nào không được cả. Cô hoàn hảo. Quá hoàn hảo đối với chuyện này.

Quá hoàn hảo đối với anh.

“Penelope.” Anh bước tới chỗ cô, rồi dừng lại, muốn nói điều đúng đắn. Anh biết phải nói gì với những phụ nữ khắp nước Anh, nhưng có vẻ như với cô thì không.

Cô thả quả bóng bi-a ra, để nó lăn từ bên này qua bên kia bàn, đụng vào một quả bóng khác rồi bất chợt xoáy theo một hướng mới. Khi nó dừng lại, cô quay sang nhìn anh, đôi mắt màu lam lấp lánh dưới ánh nến. “Thế nếu như em không phải là Penelope thì sao, Michael? Nếu như các quy tắc có hiệu lực ở đây thì sao? Nếu như ở đây thật sự không cần tên?”

“Nếu ở đây thật sự không cần tên, em sẽ lâm vào tình thế nguy hiểm trầm trọng.”

“Nguy hiểm kiểu gì chứ?”

Kiểu kết thúc bằng việc thêm một thiên thần nữa sa ngã.

“Không liên quan. Tên có tồn tại. Em là vợ anh.”

Đôi môi cô nhếch lên thành một điệu cười châm biếm. “Mỉa mai ghê, không phải sao, khi mà phía bên kia cánh cửa đó, một trăm cô vợ của các quý ông quyền lực nhất nước Anh đang lấy thứ họ muốn với bất cứ ai họ muốn, trong khi ở đây, em còn không thể thuyết phục chồng mình cho mình biết đó là những thứ gì. Chồng em, người sở hữu câu lạc bộ. Người yêu nó. Tại sao không chia sẻ cho em biết?” Lời nói thật êm ái và đầy cám dỗ, và ngay lúc ấy Michael không muốn bất kỳ điều gì hơn ngoài việc cho cô thấy toàn bộ cuộc sống suy đồi này.

Nhưng một lần trong đời, dù chỉ một lần thôi, anh sẽ làm điều đúng đắn.

Cho nên anh nói, “Bởi vì em xứng đáng có được điều tốt hơn”. Mắt cô mở to khi anh tiến dần về phía cô, đẩy cô lùi xa khỏi bàn tới bên kia căn phòng. “Em xứng đáng với nhiều thứ tốt đẹp hơn một căn phòng chơi bi-a trong sòng bài, hơn trò rulet với vài gã đàn ông nghĩ về em, may mắn lắm thì là nhân tình của ai đó, còn trong trường hợp xấu nhất thì là thứ gì đó ở vị trí còn lâu mới được đề cao. Em xứng đáng được ở nơi tốt hơn cái chốn mà bất cứ khi nào cũng có thể diễn ra những cuộc cãi lộn ẩu đả, hoặc một gia tài của cải có thể bị đem ra đặt cược hoặc một kẻ ngây thơ có thể trở nên đồi bại. Em xứng đáng được tránh xa khỏi cuộc sống tội lỗi và trụy lạc này, nơi niềm vui sướng và sự tàn phá là đỏ và đen, đặt vào hết hoặc rút ra. Em xứng đáng có được điều tốt hơn”, anh lặp lại. “Tốt hơn cả anh.”

Anh cứ tiếp tục đi tới, chăm chú quan sát đôi mắt mở to của cô, màu xanh của chúng thẫm lại vì nỗi sợ hãi, lo lắng hoặc điều gì hơn thế, nhưng anh không thể ngăn bản thân mình. “Từ đó đến giờ chưa có lấy một thứ quý giá nào trong đời mình mà anh không hủy hoại khi động vào nó, Penelope. Và anh sẽ bị nguyền rủa nếu cho phép sự việc y chang như vậy xảy đến với em.”

Cô lắc đầu. “Anh sẽ không hủy hoại em. Anh đã không định làm thế mà.”

Anh đưa bàn tay lên má cô, ngón cái vuốt dọc theo làn da mịn màng đến không thể tin được ở đó, dù ngay lúc làm vậy, anh biết rằng mình đang khiến việc để cô đi trở nên khó khăn hơn. Anh lắc đầu. “Em không thấy sao, Sixpence? Anh đã hủy hoại em rồi. Anh đã mang em tới đây, đặt em vào tình thế nguy hiểm của thế giới này.”

Cô lắc đầu. “Anh không làm vậy! Em tự dẫn xác đến đây mà. Em đã chọn làm việc này.”

“Nhưng em sẽ không làm thế nếu không phải vì anh. Và phần tệ nhất là…”

Anh dừng lại, không muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng cô đưa tay lên bao bọc lấy bàn tay anh, giữ anh áp vào má cô. “Là gì, Michael? Phần tệ nhất là gì?”

Anh nhắm mắt lại trước sự đụng chạm ấy, trước cái cách cô khiến anh bùng cháy đến đau nhói.

Đáng lẽ mọi chuyện không xảy ra như thế này.

Lẽ ra cô không gây ảnh hưởng đến anh như thế này.

Lẽ ra anh không nên muốn cô nhiều đến nhường ấy.

Đáng lẽ anh không nên bị hút vào người phụ nữ thích phiêu lưu mạo hiểm, đầy lý thú này nhiều như thế, người khác xa với cô gái anh đã cưới.

Ấy thế mà anh lại bị thu hút.

Michael tựa trán mình lên trán cô, khao khát được hôn cô, được chạm vào cô, được đặt cô xuống và làm tình với cô. “Phần tệ nhất là nếu không đưa em trở về, anh sẽ muốn giữ em ở lại đây.”

Đôi mắt cô thật xanh biếc, thật quyến rũ, được viền bằng hàng lông mi dày màu vàng, sắc màu của lúa mì mùa thu, và anh có thể nhìn thấy nỗi khát khao trong cặp mắt ấy. Cô muốn anh.

Bàn tay Penelope di chuyển tới ngực anh, để yên hồi lâu trước khi trượt lên và vòng qua gáy anh, những ngón tay cô quấn quanh tóc anh bằng một động tác chạm dịu dàng đến tuyệt vời, không thể chịu nổi. Thời gian như chậm lại khi anh tận hưởng cảm giác của cô trên người mình, hơi ấm của cô trong vòng tay mình, hương thơm của cô nắm giữ những suy nghĩ của mình, cùng với nhận thức rõ ràng rằng cô thật mềm mại, hoàn mỹ và là của anh ngay khoảnh khắc này.

“Và em sẽ ghét anh vì việc đó.” Anh nhắm mắt lại rồi thầm thì, “Em xứng đáng với người tốt đẹp hơn.”

Tốt đẹp hơn anh rất nhiều.

“Michael”, cô thỏ thẻ, “không có ai tốt đẹp hơn cả. Không phải dành cho em.”

Lời lẽ đâm sầm vào anh, và cô nghiêng đầu, nhón chân lên, rồi ấn một nụ hôn lên môi anh.

Đó là nụ hôn hoàn hảo nhất anh từng nếm trải, đôi môi cô áp chặt lên môi anh, mềm mại, ngọt ngào và cực kỳ quyến rũ đến mê đắm. Anh đã ham muốn có cô mấy ngày qua, còn cô lại đang đòi hỏi quyền sở hữu anh bằng cử chỉ âu yếm, dùng đôi môi ngậm lấy môi dưới của anh và ve vuốt, một lần, hai lần, cho tới khi anh hé môi để cô cướp lấy hơi thở bằng cách đưa lưỡi thử thăm dò – một cú trượt qua lưỡi anh đầy mượt mà. Anh vòng hai cánh tay ôm lấy cô, kéo cô sát vào người anh thật chặt, yêu cảm giác về cô, mềm mại tại nơi đang căng cứng của anh, tựa như tơ lụa ở nơi rắn như thép của anh.

Rốt cuộc cô cũng chấm dứt nụ hôn, đôi môi căng mọng và ửng hồng khiến anh không thể rời mắt khỏi cặp môi xinh xinh đang hé mở, trước khi chúng uốn cong thành các từ ngữ. “Đêm nay em không muốn học chơi bi-a đâu, Michael.”

Cái nhìn của anh giật giật ngước lên khỏi đôi môi kia, bắt gặp ánh mắt cô. “Không ư?”

Cô lắc đầu chầm chậm, động tác ấy là lời hứa hẹn đầy tội lỗi. “Em thích học về anh hơn.”

Cô hôn anh lần nữa, và anh không thể cưỡng lại. Không một người đàn ông còn sống nào có thể hết. Hai bàn tay anh ở trên người cô, kéo cô sát vào mình.

Anh lạc lối.

Người vợ đứng trước anh lúc này như hiện thân của sự cám dỗ, đang yêu cầu anh làm tình với cô – mạo hiểm thanh danh của mình và mọi thứ anh đã liên tục cố gắng để đạt được.

Và Michael thấy mình chẳng quan tâm.

Anh với tay qua người cô, gạt một công tắc bị che khuất rồi vung tay đẩy bức tường ra, để lộ một cầu thang ở bên kia, các bậc thang chạy dài lên một khoảng tối sâu hoắm rất lớn. Anh chìa tay về phía cô, lòng bàn tay ngửa lên, để cô tự mình lựa chọn cô đi với anh hay không. Anh không muốn cô nghĩ rằng mình bị anh cưỡng ép vào khoảnh khắc này. Trải nghiệm chuyện này. Thật ra, cảm giác lại hoàn toàn trái ngược, như thể người nữ thám hiểm quả cảm này đang vẫy gọi anh.

Và khi Penelope đặt tay mình vào bàn tay anh không chút do dự, không chút hối tiếc, cơn ham muốn lập tức trào dâng trong anh, mau chóng và gần như không thể chịu đựng nổi.

Anh kéo cô áp sát mình, hôn cô say đắm không chút e dè trước khi dắt cô vào cầu thang tối mù, đóng cánh cửa đằng sau họ, làm cả hai chìm ngập trong bóng tối.

“Michael?”

Cô thì thào tên anh, âm thanh nhỏ nhẹ và sa đọa ấy là tiếng gọi của mỹ nhân ngư. Anh quay sang cô, tay anh siết chặt lấy bàn tay cô, kéo cô đứng lên bậc thang đầu tiên cùng mình, cảm nhận khi dịch bàn tay đến eo cô, thích cái cảm giác về cơ thể cô dưới đôi tay mình, cặp mông tròn trịa cùng chỗ phồng mềm mại ở bụng cô.

Hơi thở cô nghẹn lại lúc anh nhấc cô đứng lên bậc thang phía trên. Đôi môi cô giờ đã ngang tầm với môi anh, thế là anh trộm một nụ hôn, mơn trớn sâu vào trong, yêu biết mấy vị của cô, nó là một loại ma túy mà anh không bao giờ thấy đủ.

Anh dứt ra, chỉ một chút thôi, và cô thở dài, âm thanh khoái cảm ấy làm anh muốn cô nhiều hơn mình từng tưởng tượng. Anh lại chiếm lấy miệng cô, còn đôi tay cô di chuyển lên tóc anh, các ngón tay vấn vít những lọn tóc quăn của anh làm chúng trở nên rối bù, rồi lôi giật chúng thật mạnh, khiến anh ước chi họ đang khỏa thân, và cô đang hướng dẫn miệng anh tới chỗ cô muốn có nó nhất.

Anh gầm gừ trước hình ảnh tưởng tượng kia và dứt ra, nắm chặt tay cô trong tay mình và nói, “Không phải ở đây. Không phải ở trong bóng tối. Anh muốn nhìn thấy em.”

Cô hôn anh, áp ngực mình vào ngực anh, cướp đoạt hơi thở của anh, khiến anh tha thiết muốn cô, muốn làn da cô, sự đụng chạm của cô, những tiếng thét nho nhỏ làm anh cứng hơn cả đá. Khi cô buông anh ra khỏi cử chỉ âu yếm say sưa đầy kích thích, anh thấy mình đã mất kiên nhẫn.

Anh muốn cô lúc đó.

Ngay lập tức.

Không chút lưỡng lự.

Vì vậy anh nâng cô trong vòng tay và bế cô lên lầu. Lên tới nơi sa đọa. Lên tới nơi hoan lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.