Đừng Lạnh Lùng Như Thế... Hãy Cứ Là Em

Chương 6: Ninh tài nhân được sủng ái




M thân mến

Em tuyệt đối không còn nghi ngờ gì về việc mùa vũ hội này sẽ rất kinh khủng, nhưng rốt cuộc nó còn tệ hơn em tưởng. Ôi, em có thể chịu đựng được việc ngồi lê đôi mách, các tin đồn rỉ tai nhau, việc em trở nên vô hình với những quý ông độc thân đủ tư cách, với những người từng mời em khiêu vũ, nhưng nhìn thấy công tước và nữ công tước mới rất xinh đẹp của anh ta lại thật khó khăn.

Họ rất mực yêu nhau, thậm chí còn có vẻ chẳng để ý đến những cái miệng lắm chuyện theo sau họ. Và rồi, ngày hôm qua, em nghe người ta kể trong phòng khách dành cho phụ nữ là cô ta đang ngày càng to ra.

Thật kỳ lạ khi nhìn người khác sống cuộc sống đáng lẽ thuộc về mình. Ấy thế mà còn kỳ lạ hơn khi vừa khao khát muốn có cuộc sống đó, đồng thời lại hân hoan trong tình trạng tự do vì không có nó.

Chưa ký tên.

Dinh thự Dolby, tháng Tư, 1824.

Thư không được gửi

Tán tỉnh vợ mình, quả thực là một việc kỳ quặc.

Anh đã trông mong việc như thế sẽ diễn ra dưới ánh nến, trong một phòng ngủ yên tĩnh, và dành ra một hoặc hai tiếng đồng hồ thủ thỉ những lời đường mật gợi tình. Thế mà hóa ra tán tỉnh vợ của anh lại dính dáng tới các em gái cô, người mẹ hơi lố lăng của cô, năm con chó săn của cha cô, và một trò chơi đố chữ.

Đây là lần đầu tiên anh chơi trò đố chữ kể từ khi rời Surrey đi học mười tám năm về trước.

“Anh không cần phải ở lại đây đâu, anh biết đó”, Penelope khẽ nói từ chỗ ngồi kế bên anh trên ghế sofa trong phòng khách Dinh thự Dolby.

Anh ngả người ra sau, vắt chéo chân. “Tôi thích tận hưởng một vòng chơi đố chữ thú vị cũng nhiều như người ngồi bên cạnh.”

“Và theo kinh nghiệm của em thì đàn ông rất mê các trò chơi trong nhà”, cô nói châm biếm. “Anh biết đấy, buổi chiều nay đã trôi qua rồi.”

Câu nói là một lời nhắc nhở không quá khó để nhận ra rằng cô đã cho anh đầy đủ… rằng thời gian của anh đã hết. Anh nhìn vào ánh mắt xanh biếc của cô. “Chỉ vừa mới qua buổi trưa thôi, Sixpence.” Anh hạ giọng, “Theo tính toán của mình thì tôi còn ít nhất năm tiếng nữa với em… cho tới tận đêm khuya”.

Cô đỏ mặt, còn anh cưỡng lại thôi thúc muốn làm tình với cô ngay tại đó, muốn cởi phăng cái áo đầm quá duyên dáng của cô và đặt cô nằm xuống, khỏa thân trên chính chiếc ghế họ đang ngồi.

Gia đình cô chắc sẽ không tán thành đâu.

Cả ngày hôm nay, đây nào có phải lần đầu tiên anh nghĩ tới việc lột hết váy áo của cô ra, mà cũng có phải lần thứ mười đâu. Cũng có thể không phải lần thứ một trăm.

Điều gì đó đã xảy ra trên băng, điều gì đó mà Michael chưa sẵn sàng để đối phó.

Anh đã có khoảng thời gian lý thú.

Anh đã rất vui vẻ với Penelope.

Anh đã tận hưởng và thích thú được trượt băng cùng cô, chọc ghẹo cô, quan sát cô với các em gái mình, mọi thứ từ cô đều toát lên vẻ yêu kiều. Anh đã bị quyến rũ đến muốn với tay ra và chiếm lấy vợ mình. Nhưng khi anh cố thử thì cô lại quay đi bằng sức mạnh đáng thán phục, cằm vểnh cao xinh xắn, và không chịu nguôi giận mà thỏa hiệp vì thứ thua kém hơn cái cô đáng được hưởng.

Lúc anh cứ dán chặt mắt vào Penelope khi cô rời khỏi anh, cực kỳ tự hào về cô khi cô trượt băng qua hồ Serphentine, và anh phải huy động mọi khả năng kiềm chế để không đi theo cô rồi giữ cô lại đó, ở nơi dường như rất cách xa chỗ mà cuộc hôn nhân của họ thực sự tồn tại. Anh đã đắm mình vào cảm giác có cô trong vòng tay khi họ trượt cùng nhau, vui sướng với khoảnh khắc cô ngước lên mỉm cười khi anh lấy trộm một hạt dẻ trong bao giấy, và khi cô yêu cầu anh nói sự thật với đôi mắt mở to… Anh đã sẵn lòng trả lời cô một cách thành thật.

Mặc dù vậy, sự thành thật của anh là chưa đủ. Một bài học nhớ đời.

Cô đã mong anh từ chối lời mời trò đố chữ, anh biết chứ, và đáng lý ra anh nên làm thế. Nhưng anh thấy mình chưa sẵn sàng rời xa cô – thực ra, anh thấy mình không thích ý nghĩ phải rời xa cô. Cho nên anh đang ở đây, tại một phòng khách, chơi đố chữ trong cảnh gia đình điền viên.

Các em gái của Penelope chạy ùa vào phòng. Philippa đang mang một cái bát chứa đầy những mảnh giấy nhỏ, theo sau là một con chó bự màu nâu chạy lon ton tới ghế sofa, lấy chân rẽ lối để leo lên ngồi giữa anh và Penelope, xoay lòng vòng hai lần trước khi yên vị, đặt cằm lên đùi cô, phần thân sau xô đẩy thô bạo vào hông Michael. Anh nhích người để nhường chỗ cho chú chó săn, trong khi tay cô vuốt ve đôi tai nó một cách vẩn vơ.

Lòng ghen tị chợt bùng lên khi chú chó thở dài và rúc sâu vào bàn tay vuốt ve của Penelope. Michael hắng giọng, bực mình trước việc mình lại đi đố kỵ với con chó, và hỏi, “Trong nhà này có bao nhiêu con chó vậy?”.

Cô nhăn mũi, trầm ngâm suy nghĩ, còn anh bất chợt bị ấn tượng bởi nét mặt ấy – một vết tích từ thời thơ ấu của họ khiến anh muốn vươn tay ra và lướt ngón tay dọc xuống những nếp nhăn trên sống mũi nhỏ nhắn xinh xắn kia. “Mười? Mười một?” cô nói nhún vai, khẽ khàng và duyên dáng. “Thật tình là em chẳng nhớ nổi có bao nhiêu nữa. Đây là Brutus.”

“Xem ra nó rất thích em.”

Cô nhoẻn miệng cười. “Cậu chàng thích được chú ý lắm.”

Michael quyết định rằng dù ngu ngốc hay không, anh vẫn sẽ sẵn lòng dùng hết khoản tiền dấn vốn trong Thiên Thần để có được đôi tay cô trên người mình, dịu dàng và dễ chịu như thế.

“Anh có thấy Tottenham cao thế nào không? Và rất ư là đẹp trai!” Olivia nói một thôi một hồi, chạy tới ngồi kế bên Michael, nghiêng người qua nói chuyện với anh. “Em không thể hình dung nổi một người anh rể với tiếng tăm như anh lại có thể gặp được một người chồng tiềm năng đầy ưu tú như thế!”

“Olivia!” Nữ hầu tước Needham và Dolby trông như có thể chết vì ngượng. “Người ta ai đời lại đi bàn luận những việc như vậy với các nhà quý tộc chứ!”

“Ngay cả anh rể của mình cũng không được sao ạ?”

“Ngay cả ngài ấy cũng không!” Giọng của Phu nhân Needham đã cao vút lên mấy quãng tám. “Một lời xin lỗi lúc này là hợp lẽ đấy!”

Pippa ngước lên khỏi chỗ mình vừa để cái bát to chưa các manh mối gợi ý và đẩy cặp kính lên trên sống mũi. “Con bé không có ý nói danh tiếng của anh xấu xa đâu, thưa ngài. Chỉ là nó…”

Michael nhướng một bên lông mày, tự hỏi không biết cô bé sẽ kết thúc câu nói thế nào.

“Thật tình, chị Pippa à. Anh ấy đâu có đần độn. Anh ấy biết mình có một thanh danh đầy tai tiếng mà. Em cá là anh ấy rất thích điều đó.” Cô bé nhe răng ra cười toe toét với anh, và anh quyết định mình thích những cô gái này. Không thể nói thêm gì khác, vì họ thật sự rất thú vị.

“Thôi được rồi. Đủ rồi đấy”, Penelope xen vào. “Ta chơi được chưa? Olivia, em bắt đầu trước đi.”

Olivia trông có vẻ còn hơn được sẵn lòng tham gia trò chơi, cô bé đi tới chỗ lò sưởi lớn để nhận lượt của mình. Chọn một mảnh giấy từ trong bát, cô bé lẩm nhẩm, mím môi, ra vẻ đang tính toán chiến lược.

Tuy nhiên, thay vì ra dấu mô tả thứ trong mảnh giấy, cô bé ngẩng mặt lên và nói, “Mọi người có nghĩ Tottenham sẽ mua cho em một chiếc nhẫn đính hôn thật to không?”.

“Vở đám cưới của Figaro”, Penelope nói thản nhiên.

“Đúng rồi!”, Olivia nói. “Sao chị biết hay vậy?”

“Sao chị biết được”, Penelope đáp.

“Con gái thông minh quá!”, hầu tước phu nhân phát biểu ý kiến.

Michael không thể nhịn được cười, điều đó lôi kéo sự chú ý của Penelope. Cô nhíu mày lại vì bối rối, như thể anh là một mẫu thực vật mới lạ mà cô vừa khám phá ra. Anh hỏi, “Sao vậy?”

“Không có gì… em chỉ… anh thường không cười nhiều.”

Anh nghiêng người ở góc độ gần nhất có thể khi con chó đang ở giữa họ. “Thế khó coi lắm à?”

Cô bật cười, âm thanh như tiếng nhạc. “Không đâu… Em…” Cô lại đỏ mặt, và anh nghĩ mình có thể đổi cả gia tài để biết được những suy nghĩ của cô ngay lúc ấy. “Không.”

“Olivia”, Pippa nói, “Thử lại đi”.

Olivia đưa tay vào trong cái bát một lần nữa, nhưng trước khi làm vậy, con bé nhìn thẳng vào Michael và tuyên bố, “Em luôn thích những viên hồng ngọc đó, ngài Bourne. Em tin chúng và nước da của em là một sự kết hợp hoàn hảo. Phòng khi chủ đề này có nảy sinh trong cuộc trò chuyện. Với bất kỳ ai.”

Tottenham đang gặp rắc rối lớn, quả thực là thế.

“Ôi, chị chắc chủ đề này thế nào cũng nảy sinh”, Penelope nói mát, “bởi các quý ông như Bourne và Tottenham hẳn phải đàm luận nào đó về nữ trang đá quý, rồi về nước da của quý bà quý cô”.

“Em sẽ kinh ngạc cho xem”, anh nói với vợ mình, hoàn toàn nghiêm túc, và cô lại bật cười. “Anh sẽ ráng hết sức ghi nhớ sở thích với những viên hồng ngọc của em, tiểu thư Olivia.”

Cô bé nhoẻn miệng cười. “Anh nhớ đó nha.”

“Chị không chắc nữ trang lại góp phần làm nước da hoàn hảo hơn”, Pippa nói với vẻ dí dỏm tinh ranh. “Một vở kịch.”

“Philippa, cha mẹ đã mời ngài Castleton đến dùng bữa trưa mai đấy”, hầu tước phu nhân thông báo. “Mẹ hy vọng hai con sẽ dành khoảng thời gian buổi chiều để đi dạo.”

“Dạ được, thưa mẹ.” Sự chú ý của Pippa không dao động. “Sáu chữ.”

“Tottenham không được mời ăn trưa”, Olivia trề môi ra nói.

“Em không được nói, Olivia”, Pippa nói. “Tuy thế câu đó cũng bao gồm sáu chữ, cho nên, hoan hô em.”

Michael mỉm cười trước câu bắt bẻ khôn ngoan, nhưng không thể không trông thấy vẻ thờ ơ trong câu trả lời của em vợ. Cô bé không muốn cưới Castleton. Anh không thể trách con bé, bởi Castleton là một gã ngốc. Chỉ mất mấy tiếng đồng hồ, Bourne đã có thể nhận ra Pippa thông minh hơn hầu hết đàn ông, và anh chàng Castleton đó sẽ khiến cô bé có một cuộc hôn nhân khủng khiếp. Dĩ nhiên, Castleton sẽ là một đám khủng khiếp với bất kỳ ai, nhưng Philippa sẽ còn thấy cuộc hôn nhân của mình vô cùng chán ngắt.

Và Penelope sẽ ghét anh vì đã không ngăn chặn chuyện đó.

Anh quay sang vợ mình, người đang nhìn anh chăm chú. Cô nghiêng người qua. “Đúng là anh không thích cuộc hôn nhân này.”

Lẽ ra anh có thể nói dối. Philippa và Castleton kết hôn càng sớm thì anh trả được mối thù càng lẹ, càng nhanh chóng thoát khỏi cuộc đời đầy những đám mây đen giận dữ và thịnh nộ đã che bóng cả thập kỷ qua. Không có gì thay đổi hết.

Ngoại trừ, một thay đổi.

Penelope.

Anh lắc đầu. “Đúng vậy.”

Làn thu thủy xanh biếc trong đôi mắt cô sáng ngời điều gì đó khiến anh phát nghiện. Hy vọng. Hạnh phúc. Nó khiến anh cảm thấy như mình tốt hơn một người đàn ông đích thực gấp mười lần để trở thành nguyên nhân khiến điều đó xảy ra. “Anh sẽ ngăn nó chứ?”

Anh lưỡng lự. Anh có ngăn lại không?

Việc đó sẽ khiến Penelope vui mừng.

Nhưng phải trả giá thế nào?

Anh được Philippa cứu khỏi việc phải trả lời, cô bé đang quay lại nhìn họ. “Cái quái gì thế này? Anh chị có thấy không?”

Nãy giờ anh đâu có tập trung chú ý, nhưng hiện giờ Olivia đang lần lượt ra dấu và làm điệu bộ quất roi đen đét, và nhăn mặt nhíu mày, nhắm mắt lại, nhe ra răng, đưa tay banh rộng hai bên khóe miệng.

“Cưỡi mực! Quất vào ánh nắng!” Hầu tước phu nhân hét to, tông giọng ẩn chứa niềm kiêu hãnh, thu hút tiếng cười của những người khác trong phòng.

“Cưỡi Mực là vở kịch con tha thiết muốn xem qua đấy”, Philippa nói trong tiếng cười khúc khích, quay lại nhìn Penelope. “Thật tình đó, chị Penny. Tụi em có thể dùng quyền trợ giúp của chị.”

Penelope quan sát Olivia hồi lâu, còn Michael khó mà ngoảnh mặt đi khi bị mê mẩn bởi sự tập trung của cô. Anh tự hỏi cảm giác sẽ sao khi nhận được sự quan tâm như thế. Nhận được vẻ hài lòng như thế. Lòng ghen tị lại bùng lên, và anh tự trách mắng bản thân. Chẳng có người đàn ông trưởng thành nào lại đi đố kỵ với mấy con chó hay em vợ cả. “Thuần phục cô nàng đanh đá.”

Olivia dừng lại. “Chính nó! Cảm ơn chị, Pen. Em bắt đầu cảm thấy mình như đứa dở hơi đây.”

“Chị không thể hình dung ra lý do vì sao’, Pippa nói mát. “Chị không nghĩ là các cô nàng đanh đá lại bị mù đâu, Olivia.”

“Ôi, vớ vẩn. Em muốn coi chị diễn tả hay hơn đó. Tiếp theo là ai nào?”

“Đến lượt Penny. Chị ấy là người đoán ra cuối cùng.”

Penelope đứng dậy và vuốt xiêm y cho phẳng, còn Michael thì dõi theo khi cô tiến lên vũ đài tạm thời, rút một mảnh giấy rồi mở ra. Cô xem xét cụm từ một lúc lâu trước khi nảy ra ý tưởng, và gương mặt cô tươi tỉnh hẳn ra. Anh ngồi không yên nên đổi tư thế, bất chợt cảm thấy không thoải mái, bỗng dưng muốn vội vã kéo cô ra khỏi phòng và dinh thự để về nhà, đến giường của anh.

Nhưng vòng chơi đã bắt đầu, và anh đành phải đợi.

Khi cô giơ bốn ngón tay lên, anh liền tưởng tượng ra cảm giác khi chúng ở trên quai hàm, bờ môi, gò má mình.

“Bốn chữ!”

Cô làm dáng điệu cứng đờ và đưa một tay lên đầu ra hiệu chào các em gái, rồi vững vàng bước đều quanh vũ đài, bộ ngực tròn đầy căng ra ngay mép áo đầm. Anh nghiêng người tới trước, chống khủy tay lên đầu gối, theo dõi và tận hưởng cảnh tượng trước mắt.

“Tuần hành!”

“Binh lính!”

Cô đưa tay ra dấu động viên.

“Napoleon!”

Cô diễn đạt điệu bộ bắn một khẩu súng trường, và sự chú ý của anh nấn ná ở nơi giáp giữa vai và cổ cô, chỗ lõm mềm mại, bị khuất bóng mà anh khao khát được hôn lên… là chỗ anh sẽ hôn vào lúc khác và ở nơi khác, nếu họ kết hôn và anh sẽ là một con người khác hẳn.

Nếu anh là người đàn ông cô có thể yêu.

Nếu hôn nhân của họ được xây dựng dựa trên điều gì khác ngoài việc báo thù.

Đừng động vào người tôi. Lời nói thì thào văng vẳng xuyên qua anh, và anh căm ghét nó. Căm hờn thứ mà nó biểu trưng – cách cô nghĩ về anh, cách mà cô tin anh sẽ đối xử với cô. Cách anh đã đối xử với cô.

Cách anh đang đối xử với cô.

“Đi săn!”

“Cha!”

“Cha đi săn Napoleon!” Câu trả lời đoán mò ngớ ngẩn của Olivia lôi Penelope ra khỏi việc ra hiệu và làm cô phá lên cười. Cô lắc đầu, rồi chỉ vào chính mình. “Cha đi săn chị!”

Pippa nhìn Olivia. “Làm thế quái nào mà câu đó lại nằm trong bát đố chữ được chứ?”

“Em không biết. Có lần, em bốc trúng Bộ tóc giả của dì Hester.”

Pippa bật cười. “Chị bỏ nó vào đó!”, Penelope đằng hắng. “Hiểu rồi. Xin lỗi, Pen. Chị đang ra dấu gì thế?”

Penelope chỉ vào người mình.

“Phu nhân?”

“Phụ nữ?”

Người vợ. Vợ của anh.

“Cô gái?”

“Con gái?”

“Nữ hầu tước!” Nữ hầu tước Needham và Dolby chen vào lần đoán đầu tiên với niềm hoan tràn đầy vui sướng, đến nỗi Michael tưởng bà có thể lảo đảo và ngã khỏi ghế.

Penelope thở dài và đảo mắt trước khi bắt gặp cái nhìn của anh, cặp lông mày nhướng lên như thể muốn nói, Giúp với?

Thứ gì đó gần giống một cách lạ lùng với niềm kiêu hãnh bùng nổ trong lồng ngực anh trước lời thỉnh cầu ấy, trước ý nghĩ có lẽ cô sẽ nhờ cậy anh giúp đỡ. Anh thấy mình muốn trở thành người cô tìm đến nhờ giúp. Anh muốn giúp cô.

Trời ạ, Bourne, đó là trò đố chữ mà.

“Penelope”, anh nói.

Đôi mắt sáng ngời. Cô chỉ vào anh.

“Penelope ư, chị là một phần manh mối sao?” Oiliva trông có vẻ hoài nghi. Penelope bắt đầu diễn tả điệu bộ lần nữa. “May đồ?”

Cô cười toe toét chỉ vào Olivia, rồi làm điệu bộ nhanh chóng giật sợi chỉ ra khỏi tranh thêu. “Tháo chỉ?”

Cô lại chỉ vào Olivia, rồi tới mình, rồi diễn đạt động tác may đồ và tháo chỉ một lần nữa trước khi nhìn sang Pippa, rõ ràng là đứa em gái cô thực sự trông đợi có khả năng ghép các manh mối lại với nhau.

Anh không muốn Pippa thắng. Anh muốn thắng. Để gây ấn tượng với cô.

“Trường ca Odyssey”, anh nói.

Penelope nhoẻn miệng cười toe toét – một nụ cười đầy duyên dáng, vỗ tay và nhảy lên xuống, vui thích với chiến thắng ngắn ngủi, sau đó làm điệu bộ bắn súng trường và bước đều quanh vũ đài nhỏ bé một lần nữa. Penny xoay người lại, chĩa thẳng vào Michael, mọi sự chú ý đều dồn vào anh, còn anh có cảm giác như một người hùng khi đoán ra, “Cuộc chiến thành Troy”.

“Đúng rồi!”, Penelope tuyên bố cùng tiếng thở dài thườn thượt. “Giỏi lắm, Michael.”

Anh không thể ngăn niềm kiêu hãnh, tự thán phục chính mình. “Chuyện đó thì miễn bàn rồi phải không?”

“Em không hiểu”, Olivia nói. “Chị Penny may đồ rồi tháo chỉ ra thì sao lại cho ra kết quả ‘Cuộc chiến thành Troy’?”

“Penelope là vợ của Odyssey”, Philippa giải thích. “Chàng lên trường đi chinh phạt để nàng ở lại nhà, và nàng ngồi bên khung cửi dệt vải cả ngày, ban đêm thì tháo chỉ hết tác phẩm của mình. Trong nhiều năm ròng rã.”

“Vì cái quái gì mà lại có người làm thế chứ?” Olivia nhăn mũi, lựa một món ngọt ở khay gần đó. “Nhiều năm ròng rã? Thật tình.”

“Nàng đang chờ chàng trở về”, Penelope nói, nhìn vào ánh mắt của Michael. Một nét đầy biểu cảm hiện lên ở đó, và anh nghĩ có lẽ cô đang nói về điều gì khác hơn cả thần thoại Hy Lạp. Cô chờ đợi anh vào ban đêm sao? Cô đã bảo anh đừng chạm vào cô... đã đẩy anh đi xa... nhưng đêm nay, nếu anh đến với cô, liệu cô có chấp nhận anh? Liệu cô có đi theo con đường của người cùng tên?

Olivia chọc, “Em hy vọng chị có nhiều việc thú vị hơn để làm trong khi chờ đợi Michael về nhà, Penny”.

Penelope mỉm cười, nhưng có vẻ gì đó trong ánh mắt cô mà anh không thích, vẻ gì đó giống nỗi buồn. Anh trách bản thân vì điều đó. Trước khi lấy anh, cô hạnh phúc hơn. Trước khi lấy anh, cô cười giòn giã, và chơi đùa với các em gái mà không vướng bận đến những thứ nhắc cô nhớ đến số phận bất hạnh của mình.

Michael đứng lên đón cô khi cô tới gần chiếc ghế sofa. “Tôi sẽ không bao giờ rời xa Penelope của mình trong nhiều năm ròng rã đâu.” Anh nói, “Tôi quá sợ hãi có một kẻ nào đó sẽ cuỗm cô ấy đi mất”. Mẹ vợ anh thở dài thành tiếng từ bên kia căn phòng trong khi các cô em gái mới của anh bật cười. Tay anh nâng một bàn tay của Penelope lên môi và hôn phớt một loạt khắp các đốt tay. “Dù gì thì Penelope và Odyssey chưa bao giờ là cặp đôi thần thoại anh ưa thích nhất. Lúc nào anh cũng khoái cặp Persephone và Hades hơn.”

Penelope mỉm cười với anh, và căn phòng bỗng nhiên trở nên ấm áp hơn rất nhiều. “Anh nghĩ họ là một cặp đôi hạnh phúc hơn chăng?”, cô hỏi, vẻ mỉa mai.

Anh cũng mỉm cười cùng cô, cảm thấy rất vui thích khi hạ giọng nhỏ đi. “Anh nghĩ sáu tháng tiệc tùng còn tuyệt hơn hai mươi năm đói kém.” Cô đỏ mặt, và anh dằn lại thôi thúc muốn hôn cô ngay tại đó, trong phòng khách, mặc xác kiểu cách đúng mực và tính nhạy cảm tinh tế của các quý bà quý cô.

Không nhận thấy sự trao đổi ngầm kia, Olivia thông báo, “Ngài Bourne, em tuyên bố đến phiên anh đấy”.

Anh không ngoảnh mặt khỏi vợ mình. “Anh e là muộn rồi. Anh nghĩ mình nên đưa vợ về nhà.”

Phu nhân Needham đứng dậy, làm một con chó nhỏ ngã khỏi lòng mình với một tiếng ẳng khe khẽ. “Ôi, hãy ở lại thêm một chút nữa đi. Chúng ta đều đang rất vui vì các con ở đây mà.”

Anh nhìn Penelope, muốn cuỗm cô xuống âm phủ của mình nhưng vẫn để cô tự quyết định. Cô quay sang mẹ. “Ngài Bourne nói đúng”, cô nói, khiến cả người anh rộn ràng. “Tụi con đã đi chơi suốt cả buổi chiều rồi. Con muốn về nhà.”

Với anh.

Niềm vui chiến thắng dâng trào, và anh cưỡng lại cơn thôi thúc đầy bốc đồng muốn quăng cô lên vai mà vác ra khỏi phòng. Đêm nay cô sẽ để anh chạm vào cô. Cô sẽ để anh tán tỉnh cô.

Anh chắc chắn về chuyện đó.

Ngày mai vẫn còn là một dấu chấm hỏi, nhưng đêm nay... đêm nay, cô sẽ là của anh.

Dẫu anh không xứng đáng có cô.

M thân mến.

Hôm nay Victoria và Valerie với những người chồng quả thực tầm thường trong cùng một đám cưới. Dứt khoát khả năng lựa chọn của chúng bị hạn chế do vụ bê bối của em, còn em hầu như không thể nén nổi cơn giận và chịu đựng được sự bất công trong tất cả mọi thứ.

Hình như bất công vô cùng khi một vài người trong chúng ta có được một cuộc sống thật tốt đẹp – tràn đầy hạnh phúc, tình yêu, tình bạn cùng tất cả những thứ ta được dạy bảo đừng hòng mơ tưởng tới, bởi vì chúng rất hiếm và không hề là những thứ ta đòi hỏi, sẽ xuất hiện trong một cuộc hôn nhân kiểu Anh loại tốt.

Em biết tính ganh tị là một tội lỗi, và nỗi thèm thuồng cũng vậy. Nhưng em không thể ngăn được cơn thèm muốn những thứ người khác có. Cho em, và cho các em gái của em.

Chưa ký tên

Dinh thự Dolby, tháng Sáu, 1825

Thư không được gửi

Penelope đang phải lòng chồng mình.

Nhận thức đầy bất ngờ chợt đến trong lúc Michael đưa tay dìu cô vào trong xe, gõ hai tiếng lên nóc xe trước khi yên vị bên cạnh cô trên chuyến xe về nhà.

Cô đang phải lòng một phần trong anh, phần trượt băng, chơi trò đố chữ, trêu ghẹo cô bằng tài chơi chữ láu lỉnh, và cười với cô như thể cô là người phụ nữ duy nhất trên đời vậy. Cô đang phải lòng sự ân cần, tử tế ẩn nấp dưới vẻ ngoài của anh.

Và có một phần trong cô, tăm tối và trầm lặng, đang phải lòng phần còn lại nơi anh. Cô không biết làm sao có thể xoay sở để yêu toàn bộ con người anh. Anh quá phức tạp, quá sức chịu đựng của cô.

Cô rùng mình.

“Em lạnh à?”, anh vừa hỏi vừa kéo một tấm chăn đắp cho cô.

“Vâng”, cô nói dối, ôm chặt tấm chăn len vào người, cố gắng nhớ rằng người đàn ông này, người đang ân cần chăm sóc chu đáo và hỏi han xem cô có thoải mái không, chỉ là một phần nhỏ bé trong anh thôi.

Phần mà cô yêu.

“Ta sẽ về nhà sớm thôi”, anh nói, xích lại gần, quàng một cánh tay qua vai mà ôm lấy cô, một đai thép ấm áp. Cô yêu sự đụng chạm của anh. “Em có thích buổi chiều nay không?”

Từ ngữ trôi qua cô như một lời hứa hẹn, và cô không thể ngăn gò má mình ửng đỏ, cùng lúc đó lại cố hết sức giữ khoảng cách, tránh thân mật với anh và những cảm xúc anh mang tới. “Em thích lắm. Chơi đố chữ với các em gái luôn vui vẻ và thú vị.”

“Anh rất thích các em gái của em.” Lời nói thật êm ái, tựa hồ như một tràng âm thanh vang lên thẽ thọt trong bóng tối. “Anh rất vui vì là một phần của trò chơi.”

“Em nghĩ chúng rất vui khi có một người anh trai đáng yêu”, cô nói, nghĩ về những đứa em rể của mình. “Chồng của Victoria và Valerie thì không...”, cô ngập ngừng.

“Đẹp trai bằng?”

Cô không thể nhịn được mà mỉm cười. “Cả điều đó nữa, nhưng em định nói...”

“Quyến rũ bằng?”

“Và điều đó luôn, nhưng...”

“Vô cùng hấp dẫn đến mê hoặc?”

Cô nhướng mày. “Anh hấp dẫn đến mê hoặc à?”

Anh giả bộ bị sỉ nhục. “Bộ em không nhận thấy điều đó ở anh hả?”

Đáng sợ là thứ cô nhận thấy. Nhưng cô sẽ không nói cho anh biết. “Không. Nhưng em có thể thấy anh còn khiêm tốn dễ sợ, hơn những kẻ khác rất nhiều.”

Đến lượt anh bật cười. “Bọn họ chắc phải khó tính lắm.”

Cô cười toe toét. “Em thấy rằng anh biết được nhược điểm của mình.”

Bầu yên lặng lại bao trùm, và cô ngạc nhiên khi anh phá tan nó. “Anh vừa có một khoảng thời gian chơi đố chữ rất vui vẻ. Cứ như anh là một phần trong gia đình vậy.”

Lời lẽ rất thật thà, bất ngờ và cực kỳ chân thật, rồi những giọt lệ tự dưng xuất hiện làm mắt Penelope cay xè. Cô chớp chớp mắt để gạt đi những giọt lệ ấy, đơn giản chỉ nói, “Chúng ta kết hôn rồi.”

Anh kiếm tìm anh mắt cô trong bóng tối. “Chỉ cần như thế thôi sao? Trao nhau những lời thề trước mặt Linh mục Compton, và thế là một gia đình ra đời à?” Khi cô không kịp đáp lại, anh nói thêm, “Anh ước gì chuyện xảy ra như vậy”.

Cô cố gắng giữ lời nói nhỏ nhẹ. “Anh cứ tự nhiên nhận chúng làm các em gái của mình, thưa ngài. Em chắc chúng sẽ rất thích khi có người anh trai như anh... vì tình bạn của anh với ngài Tottenham và...” Cô im bặt.

“Và sao nữa?”, anh nhắc.

Cô hít vào một hơi. “Và khả năng anh sẽ giữ Pippa không trở thành phu nhân Castleton.”

Anh thở dài, tựa đầu ra sau ghế. “Penelope... việc đó không dễ thế đâu.”

Penelope bất động, rồi giật người ra khỏi vòng tay anh, cái lạnh liền tấn công cô. “Ý anh muốn nói việc đó không có lợi cho anh.”

“Phải. Chẳng đem lại lợi lộc gì.”

“Tại sao việc chúng nhanh chóng kết hôn lại quan trọng?” Anh ngập ngừng, và cô lấp đầy sự im lặng. “Em đã cố hiểu, Michael... nhưng không thể nhìn ra được. Sao việc này lại giúp ích cho việc kia chứ? Anh đã có sẵn bằng chứng Tommy là con ngoài giá thú rồi mà…” Rồi cô chợt hiểu ra. “Nhưng anh không có, đúng không?”

Anh không nhìn đi chỗ khác, nhưng cũng chẳng nói chẳng rằng. Đầu óc cô quay cuồng trong khi gắng hiểu thấu vụ dàn xếp kia, cách nó hình thành, nhưng bên chắc hẳn có dính líu cũng như tính logic của tình huống này. “Anh không có nó, nhưng cha em thì có. Và anh sẽ trả cho cha khoản hậu hĩnh là những cô con gái đã có chồng. Mặt hàng ưa chuộng nhất của ông ấy.”

“Penelope.” Anh nghiêng người tới trước.

Cô tránh ra, xích tới sát cửa xe, cách anh xa nhất có thể. “Anh có phủ nhận việc đó không?”

Anh bất động. “Không.”

“Và thế là mọi thứ được tiến hành”, cô nói chua chát, sự thực về việc đang diễn ra choán hết không gian chật hẹp của chiếc xe, dường như bóp nghẹt hơi thở của cô. “Cha và chồng cùng nhau âm mưu sắp xếp chuyện của các em gái tôi và tôi. Chẳng có gì thay đổi hết. Chỉ là lựa chọn, phải không? Thanh danh của các em gái tôi hoặc của bạn tôi? Cái này, hay cái kia?”

“Ban đầu thì đúng là lựa chọn”, anh thừa nhận. “Nhưng giờ đây… anh sẽ không cho phép các em gái của em bị hủy hoại đâu, Penelope.”

Cô nhướng một bên lông mày. “Thưa ngài, thứ lỗi cho tôi nếu tôi không tin ngài, xét đến việc ngài đã đe dọa những thanh danh kia nhiều thế nào kể từ lúc ta gặp nhau.”

“Không còn đe dọa gì nữa. Anh muốn chúng hạnh phúc. Anh muốn em hạnh phúc.”

Anh có thể làm cô hạnh phúc. Suy nghĩ ấy thầm thì trong cô, và cô không nghi ngờ nó. Không một chút nào. Đây là người có khả năng chú tâm phi thường, và nếu đặt tâm trí và việc trao cho cô hạnh phúc cả đời, anh sẽ thành công. Nhưng có vẻ như việc đó sẽ không xảy ra. “Anh muốn trả thù hơn.”

“Anh muốn cả hai. Anh muốn tất cả mọi thứ.”

Cô quay đi khỏi anh, nói với con đường bên kia cửa sổ xe, đột nhiên cáu tiết. “Ôi, Michael, ai đã bảo anh là anh có thể có tất cả vậy?”

Họ đi trong im lặng một khoảng thời gian dài trước khi chiếc xe ngựa dừng lại, và Michael bước xuống, quay người lại giúp cô ra khỏi xe. Anh đứng đó trong những khoảng tối lờ mờ của chiếc xe, một tay chìa ra, điều này gợi nhớ lại đêm ấy tại Falconwell, khi anh đề nghị cưới cô và trao tặng tên của mình cùng chuyến phiêu lưu, còn cô đã nhận lấy, cứ nghĩ anh vẫn còn là cậu bé cô đã từng biết.

Anh không còn là cậu bé ấy. Đích thực anh không có phần nào của cậu bé ấy cả… Bây giờ anh hoàn toàn là một con người với hai mặt – người bảo hộ tử tế và kẻ chuộc lỗi hung ác. Anh là chồng cô.

Và, Chúa giúp cô, cô yêu anh.

Suốt bao năm qua, cô đã chờ đợi giây phút này, chờ sự khám phá này, chắc rằng nó sẽ thay đổi cuộc đời cô, làm muôn hoa đua nở khoe sắc thắm và chim hót líu lo reo vui với niềm hân hoan tột cùng.

Nhưng tình yêu này không có hạnh phúc hân hoan. Nó thật đau đớn.

Nó không đủ.

Cô bước xuống xe mà không cần sự giúp đỡ từ anh, tránh xa bàn tay đeo găng đầy mạnh mẽ của anh khi đi lên các bậc thềm và bước vào tiền sảnh của ngôi nhà trong thành phố, chẳng thấy bóng dáng một người hầu nào cả. Anh theo sau cô, nhưng cô không chần chừ mà tiến thẳng tới cầu thang rồi bắt đầu đi lên.

“Penelope”, anh gọi từ chân cầu thang, còn cô nhắm mắt chống lại tên mình, chống lại cách tiếng gọi phát ra trên môi anh khiến cô đau khổ.

Cô không dừng lại.

Michael đi theo, chậm rãi và cẩn thận, bước lên lầu rồi đi dọc theo hành lang dài tối tăm đến phòng ngủ của mình. Cô để cửa mở, vì biết rằng anh sẽ tìm được lối vào cho dù cô có khóa trái. Anh đóng cửa lại phía sau lưng cô khi cô bước tới bàn trang điểm và tháo găng tay ra, thận trọng vắt chúng lên một chiếc ghế.

“Penelope”, anh lặp lại với giọng kiên quyết đòi hỏi sự vâng lời.

Hừm, cô đã đoạn tuyệt với vâng lời rồi.

“Làm ơn, nhìn anh đi mà.”

Cô không dao động. Không đáp lời.

“Penelope...” Giọng anh nhỏ dần, và từ khóe mắt mình, cô trông thấy anh cào những ngón tay vào tóc, để lại một vệt chẳng hoàn mỹ nhưng đáng chú ý ở đó – cực kỳ đẹp trai, cực kỳ khác thường. “Một thập kỷ qua, anh đã sống cuộc sống này. Trả thù. Báo oán. Đây là thứ đã cứu sống anh... nuôi dưỡng anh.”

Cô không quay người lại. Không thể. Không muốn Michael thấy anh đang khiến cô mủi lòng. Thấy cô muốn gào thét nhiều cỡ nào, muốn xỉ vả nhiều ra sao, và rất muốn bảo anh rằng cuộc sống... anh... còn nhiều thứ tốt đẹp hơn mục đích độc ác này.

Anh sẽ không chịu lắng nghe cô.

“Anh sai rồi”, cô nói, đi tới chậu rửa tại cửa sổ. “Thay vì thế, nó đã đầu độc anh.”

“Có thể là vậy.”

Cô đổ nước sạch, mát lạnh vào trong chậu rồi nhúng hai tay vào, quan sát chúng trở nên nhợt nhạt và dao động trên mặt đáy lớp sứ, dòng nước làm bề ngoài của chúng trông méo mó. Khi lên tiếng, là cô nói với hai cánh tay xa lạ kia. “Anh biết việc này sẽ không hiệu quả như dự kiến, đúng không?” Khi anh không trả lời, cô tiếp túc. “Anh biết một khi anh ban phát cái trò trả thù quý báu ấy, sẽ có điều gì khác. Faconwell, Langford, Tommy... rồi sao nữa? Kế tiếp là cái gì đây?”

“Rốt cuộc sẽ tới cuộc sống...”, anh nói đơn giản. “Cuộc sống thoát khỏi bóng ma ám ảnh của lão ta và quá khứ lão dành cho anh. Cuộc sống không có báo oán.” Anh tạm ngừng. “Cuộc sống cùng với em.”

Anh đang ở rất gần khi nói ra câu đó, gần hơn cô tưởng. Cô nhấc tay ra khỏi chậu nước rồi quay lại, cùng lúc lời nói khiến cô đau khổ. Đó là câu cô đã muốn nghe vô cùng... kể từ thời điểm bắt đầu cuộc hôn nhân của họ... có lẽ từ trước lúc ấy nữa kìa. Có lẽ từ khi cô bắt đầu viết những lá thư cho anh, biết anh sẽ chẳng bao giờ nhận được chúng. Nhưng bất luận muốn nghe câu nói ấy nhiều ra sao, cô thấy mình chẳng thể tin anh được.

Và niềm tin, không phải sự thật, mới là thứ quan trọng. Anh đã dạy cô điều đó.

Anh đứng cách cô chưa tới một cánh tay, nghiêm nghị và khắt khe, đôi mắt nâu lục nhạt của anh sẫm lại trong những khoảng tối của căn phòng, còn cô không thể ngăn bản thân thốt ra lời nói, ngay cả khi cô biết mình sẽ không bao giờ giúp anh nhìn ra chân lý. “Anh lầm rồi. Anh sẽ không đổi thay. Mà anh vẫn sẽ tiếp tục chìm trong bóng tối, bị nhấn chìm trong việc báo thù.” Cô ngừng lại, để biết rằng lời lẽ tiếp theo là điều quan trọng nhất mà anh nghe thấy. Để cô nói ra. “Anh sẽ khổ sở, Michael. Và em sẽ khổ sở cùng với anh.”

Quai hàm anh đanh lại. “Còn em là một chuyên gia tinh thông lắm nhỉ? Em với cuộc đời may mắn, được giấu kỹ ở Surrey, chưa bao giờ dám mạo hiểm dù chỉ một giây, danh tiếng đoan trang, hoàn hảo của em không có lấy một vết nhơ nào. Em không biết một tí gì về cơn giận dữ, hay nỗi thất vọng, hay sự suy sụp cả. Em không biết cảm giác khi cuộc sống của em bị xé toạc, tước đoạt, và không muốn gì hơn ngoài việc trừng trị kẻ đã làm chuyện đó.”

Những lời nói thì thầm ấy như một khẩu súng thần công trong phòng, vang dội quanh Penelope cho đến khi cô không thể nào nín thinh được nữa. “Đồ... ích... kỷ.” Cô tiến một bước về phía anh. “Anh tưởng tôi không hiểu nỗi thất vọng sao? Anh tưởng tôi đã không thất vọng khi nhìn mọi người xung quanh mình, bạn bè, các em gái, lần lượt kết hôn sao? Anh tưởng tôi không suy sụp vào cái ngày tôi phát hiện ra người đàn ông tôi sắp lấy làm chồng đã yêu một người khác sao? Anh tưởng tôi không giận dữ mỗi ngày khi thức dậy trong nhà của cha mình và biêt rằng tôi có thể sẽ chẳng bao giờ được mãn nguyện... và rằng tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được tình yêu sao? Anh tưởng là một người phụ nữ như tôi rất dễ dàng bị ném từ người đàn ông này qua người đàn ông khác để họ kiểm soát – cha, hôn phu, giờ là chồng hay sao?”

Cô tiến về phía anh, dồn ép anh lùi về cánh cửa căn phòng, quá điên tiết nên không thể tận hưởng việc anh đang từ từ rút lui cùng cô. “Tôi có cần nhắc anh nhớ rằng tôi chưa bao giờ, chưa hề có quyền lựa chọn đối với cuộc đời mình không? Rằng mọi việc tôi làm, mọi thứ về con người tôi, đều để phục vụ những kẻ khác không?”

“Đó là lỗi của em, Penelope. Không phải lỗi của chúng tôi. Lúc đó em có thể khước từ mà. Không ai đang đe dọa cuộc sống của em cả.”

“Tất nhiên là đe dọa rồi!”, cô bùng nổ. “Lúc đó họ đang đe dọa sự an toàn của tôi, sự yên ổn của tôi, tương lai của tôi. Nếu không phải Leighton hoặc Tommy hoặc anh thì thế nào, hả? Chuyện gì sẽ xảy ra khi cha tôi mất, và tôi chẳng có gì?”

Thế là anh lại gần cô, hai tay nắm lấy đôi vai cô. “Có điều lúc đó không phải vì bản năng tự bảo toàn để sinh tồn, đúng không? Mà là do cảm giác có lỗi và trách nhiệm, và niềm mơ ước muốn cho các em gái mình cuộc sống em không thể có.”

Cô nheo mắt lại. “Tôi sẽ không hối tiếc khi làm điều đúng đắn vì chúng. Chúng tôi không giống như toàn bộ con người anh, Michael, hư hỏng, ích kỷ và...”

“Đừng dừng lại ngay lúc này, cưng à”, anh dài giọng, buông cô ra và khoanh tay lại trước vòm ngực rộng. “Em sắp tiến tới phần hay rồi đấy.” Khi cô không đáp, anh nhướng một bên lông mày. “Đồ hèn nhát. Thích hay không thì tùy, nhưng em đã lựa chọn rồi, Sixpence. Không ai khác làm việc đó cả.”

Cô ghét anh vì lúc này lại dùng biệt danh đó với cô. “Anh nhầm rồi. Anh tưởng nếu được lựa chọn, tôi sẽ chọn Leighton sao? Anh tưởng tôi sẽ chọn Tommy à? Anh tưởng tôi sẽ chọn...”

Cô ngăn bản thân mình lại... cực kỳ muốn kết thúc câu nói, muốn nói anh. Muốn làm anh tổn thương. Muốn trừng phạt anh vì đã khiến mọi chuyện trở nên khó khăn rất nhiều. Vì khiến cho việc chỉ yêu anh thôi cũng không thể thành sự thật.

Dù sao anh cũng hiểu được đó là từ gì. “Nói ra đi.”

Cô lắc đầu. “Không.”

“Tại sao không? Điều đó đúng mà. Dù sao tôi có là người đàn ông cuối cùng ở nước Anh thì em vẫn sẽ không bao giờ chọn tôi. Tôi là nhân vật phản diện trong vở kịch này, người lôi em ra khỏi cuộc sống thôn quê hoàn hảo của mình, trong đầu chỉ có báo thù và phẩn nộ, quá đỗi nhẫn tâm và lạnh lùng, không xứng đáng có em. Không xứng đáng với tình cảm của em. Không xứng đáng được bầu bạn với em.”

“Đó là anh nói. Không phải tôi.” Có điều lời lẽ ấy không đúng. Bởi vì, trên tất cả những việc cô đã làm, hơn tất cả những đám cô suýt cưới, anh là người đàn ông duy nhất cô thực sự muốn.

Anh thụt lùi một bước, đưa bàn tay cào vào mái tóc, và bật ra tiếng cười bực bội trong chốc lát. “Em đã học được cách đấu khẩu rồi phải không? Penelope đáng thương không còn nữa.”

Cô duỗi thẳng vai ra sau và hít vào một hơi thật sau, tự hứa với lòng cô sẽ đem anh, và việc cô yêu anh, ra khỏi tâm trí mình. “Phải”, cuối cùng cô cũng đồng ý. “Penelope đáng thương không còn nữa.”

Điều gì đó thay đổi trong anh, và lần đầu tiên kể từ lúc kết hôn, cô không thắc mắc về cảm xúc trong ánh mắt anh. Vẻ nhẫn nhịn. “Vậy là mọi chuyện xong rồi, phải không?”

Cô gật đầu chỉ một lần, toàn bộ cơ thể đang kìm nén để không bật ra lời nói tức giận, trong lòng muốn gào thét vào sự bất công hơn bất cứ thứ gì. “Thế đấy. Nếu anh khăng khăng đòi trả thù thì anh cứ làm vậy đi, nhưng sẽ không có tôi kề bên ủng hộ tinh thần đâu.”

Cô biết câu tuyên bố tối hậu này sẽ chẳng bao giờ được đáp ứng, nhưnh khi anh lên tiếng, lời lẽ không khác chi một cú đấm, “Vậy cũng được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.