Đừng Lạnh Lùng Như Thế... Hãy Cứ Là Em

Chương 3: Phong hào




M thân mến

Ái chà, hôm nay Hầu tước Phu nhân Needham và Dolby thực sự rất ư là tự hào. Em đã ra mắt xã hội lần đầu tiên, được đưa vào triều đình yết kiến, được tặng voucher đến câu lạc bộ Almack’s cũng như mọi nơi khác, và hoàn toàn chắc chắn rằng em là một thành công vang dội.

Chuyện này mới không biết bất ngờ gì, bởi vì em đã chính thức ở trong trung tâm mai mối gần hai tuần rồi mà vẫn chưa có lấy một cuộc trò chuyện nào thú vị hết. Không một lần nào, ngài tin nổi không? Mẹ em đang cầu một công tước, làm như có sẵn cả đống công tước trẻ, hội tụ đủ điều kiện để kết hôn ở gần kề không bằng.

Em xin thú nhận mình đã hy vọng có thể gặp ngài tại một buổi dạ vũ, một buổi tiệc tối hoặc một số sự kiện tuần này, nhưng ngài đã mất tích, và tất cả những gì em còn là giấy viết.

Cái tên gọi thích hợp ghê. Quả đúng là kẻ ngốc mà[1]

[1] Giấy viết hoặc giấy in khổ to (330 x 200 mm) có tên tiếng Anh là “foolscap”, trong từ này có chữ “fool” mang nghĩa “kẻ ngốc”.

Chưa ký tên

Dinh thự Dolby, Tháng Ba, 1820

Thư không được gửi

Thiên Thần Sa Ngã thật nguy nga tráng lệ.

Penelope chưa từng trông thấy thứ gì lộng lẫy như nơi đây, cái chỗ sang trọng, phi thường này, tràn ngập ánh nến và màu sắc, chen chúc nào những người hét ra các khoản tiền cược khủng thái quá và cười lăn lộn, nào những người hôn vào xúc xắc và nguyền rủa vận rủi của mình.

Cô đã kín đáo thông báo sự có mặt của mình, không muốn tiết lộ danh tính nhưng biết rõ, nếu không nói tên mình cho những người canh gác, cô sẽ không được phép đi vào. Mắt họ đã mở to kinh ngạc khi cô tiết lộ danh tính, nêu tên chồng mình và chần chừ trong bóng tối nơi lối vào, đợi họ quyết định xem có tin được cô hay không.

Một trong số những người đàn ông cao to toét miệng cười và gõ hai tiếng lên cánh cửa bên trong dẫn vào câu lạc bộ, bằng một nắm tay có kích cỡ như đùi lợn, cửa chỉ mở ra he hé. “Phu nhân của Bourne. Tốt nhất nên để cô ấy vào.”

Phu nhân của Bourne.

Một luồng nhận thức chợt rung lên trong Penelope trước cách diễn tả đó - cụm từ cô không muốn nhưng vẫn không thể cưỡng lại. Cụm từ cô định dùng làm lợi thế tuyệt đối cho bản thân tối nay khi mắng chồng mình một trận ra trò.

Nhưng rồi cánh cửa mở toang, làm hiện ra một cuộc vui chơi hội hè đầy ắp hoạt động và âm thanh, Penelope quên mất mục đích trước mắt.

Cô kéo áo choàng quấn chặt quanh mình, biết ơn lời khuyên của Worth, và mũ trùm đầu quá rộng đã bao phủ cô trong bóng tối khi quan sát những người xung quanh phân vân với các lá bài của họ, theo dấu quả bóng nhỏ bằng ngà trong bánh xe rulet, theo dõi viên xúc xắc chạy dọc khắp tấm vải nỉ xanh lá, hoa lệ, khi nó được đổ lăn lóc theo chiều hướng của số mệnh.

Đó là cuộc phiêu lưu trái đạo đức nhất, thuần túy nhất.

Và cô yêu mọi thứ về nó.

Thảo nào Michael dành rất nhiều thời gian ở chỗ này. Đây là nữ thần của anh, mỹ nhân với mái tóc đen nhánh. Và cô không thể trách anh được. Đây là một cô nhân tình thật lộng lẫy.

Những người đàn ông trong chiếc áo choàng đen, đơn sơ với cà vạt được ủi phẳng phiu, những người hầu đi lại khắp sòng bạc với những cái khay chất đầy rượu scotch và brandy, còn những người đàn bà thì mặc áo nịt bó sát, phơi bày áo lót bên trong, cái sau càng lúc càng rực rỡ hơn cái trước. Họ đánh phấn, thoa son, chải chuốt, tóc được tạo kiểu và nhuộm màu. Và Penelope muốn được là họ. Chỉ trong một giây phút ngắn ngủi, để tận hưởng cảm giác nắm vận may trong tay là thế nào. Để được ném xúc xắc và biết được cảm giác hồi hộp kích động khi trải nghiệm cuộc phiêu lưu kỳ thú.

Nhưng chính tấm kính màu đồ sộ tuyệt đẹp trên tường mới làm cô nín thở. Một bức chân dung hoàn mỹ, tuyệt vời của Lucifer, dây xích ở mắt cá quấn hai vòng quanh chân trước khi kéo lê vị thần xuống vực thẳm, cây vương trượng bị bẻ gãy làm đôi vẫn nắm chặt trong một bàn tay, tay còn lại giữ chặt chiếc vương miện. Thiên sứ khổng lồ ngã ập xuống, đôi cánh không thể giữ cho y tiếp tục bay, rồi y bổ nhào xuống dàn hỏa bừng bừng của âm ti.

Bức tranh đẹp đến kỳ lạ - cách bố trí phông nền thật hoàn hảo đối với hang ổ của những thói xấu xa vô đạo đức này.

Cô cứ cúi đầu xuống và di chuyển vào đám đông, yêu thích việc những thân thể xê dịch cô qua cả đống người. Cô để họ dẫn đường cho mình, tự nhủ sẽ dừng chân ở bàn đầu tiên dọc theo lối đi.

Đó là bàn chơi rulet, và tim cô muốn nhảy tót khỏi lồng ngực trong cảm giác hỗn độn giữa biết ơn và phấn khích. Cô biết trò này. Biết luật chơi. Biết đây thuần túy là canh bạc may rủi không kiểm soát được. Và cô muốn thử vận may của mình.

Vì đột nhiên cô đang cảm thấy thực sự rất may mắn.

Cô gặp ánh mắt của người hồ lì[2], anh ta nhướng một bên lông mày và huơ cái cào tiền dài ngoẵng phía trên mặt bàn. “Thưa các quý ông… quý cô”, ngữ điệu của anh ta nghiêm nghị, “xin hãy đặt cược”.

[2] Người chia bài và thu tiền trong sòng bạc.

Bàn tay cô đã đút sẵn trong túi áo, sẵn sàng đùa nghịch với những đồng tiền ở đó. Cô lôi ra một đồng xô-vơ-ren[3] bằng vàng sáng chói, lướt ngón cái khắp mặt đồng tiền, chăm chú nhìn những người khác tại bàn đặt cược. Tiền được để lên miếng vải nỉ xanh thẳm suốt dọc khu vực chơi, và đôi mắt Penelope bị cuốn đến chỗ trống màu đỏ hấp dẫn ở giữa bàn.

[3] Sovereign: Đồng tiền vàng của Anh trước đây, có giá trị một bảng Anh.

Con số hai mươi ba.

“Chúng tôi đợi tiền đặt cược của quý cô.”

Mắt cô bắt gặp ánh nhìn của người hồ lì và cô ngập ngừng vươn tay để một đồng tiền lên tấm vải nỉ, thích cái cách đồng tiền vàng ấy lóe lên dưới ánh nến.

“Xin không cược thêm nữa.”

Và rồi bánh xe bắt đầu chuyển động, quả bóng đang xoay tròn dọc theo đường rãnh, bản thân âm thanh va chạm giữ ngà và thép đã đầy cám dỗ rồi. Penelope nghiêng người tới trước, háo hức muốn có tầm nhìn rõ ràng hơn, hơi thở tắc nghẽn trong cổ họng.

“Người ta nói rulet là trò chơi của Lucifer.” Tiếng nói phát ra bên vai Penelope, và cô không thể ngăn mình quay về hướng giọng nói ấy và cẩn thận kéo giữ áo choàng xuống thấp qua mặt. “Thật phù hợp, phải không?”

Kẻ lạ mặt đặt tay lên mép bàn, đủ gần để chạm vào cô, và sự mơn trớn kéo dài đến nỗi không thể hiểu lầm được. Cô vội dịch tay tránh xa khỏi cảm giác khó chịu ấy.

“Rất lôi cuốn”, cô nói, từ từ dịch xa khỏi kẻ bầu bạn không mong muốn, hy vọng từ ngữ kia sẽ kết thúc cuộc trò chuyện. Cô dồn sự chú ý trở lại bánh xe đang quay tròn trong khe đỏ đen đẹp rực rỡ, quá nhanh nên không thể theo dõi kịp.

“Có câu chuyện kể về một anh chàng người Pháp vì bị hút vào trò chơi, bị cám dỗ bởi bánh xe đến độ phải bán linh hồn mình cho quỷ để biết được những bí mật được giấu kín.”

Bánh xe bắt đầu quay chậm dần, và Penelope ngả người tới gần hơn, hiểu được việc bị cám dỗ của anh chàng người Pháp. Gã đàn ông bên cạnh cô lướt một ngón tay dọc xuống bề mặt ngoài cánh tay cô, khiến cô chợt rùng mình vì nỗi khó chịu chán ghét và thu hút sự chú ý của cô. “Thứ gì cám dỗ được em đến nỗi phải bán linh hồn mình?”

Cô không có cơ hội trả lời, hoặc kịp bảo gã bên cạnh bỏ tay ra khỏi người mình, vì gã đã lập tức bị giật mạnh khỏi chỗ đứng rồi bị quăng xuống sàn cách xa vài mét. Cô quay về hướng náo động và phát hiện Michael đang hằm hằm tiến về phía người đàn ông trong lúc gã vội vàng thụt lùi, như một con cua, đến khi đụng phải những đôi chân của một nhóm người đã dừng bước ở chính giữa khu sòng bài để xem diễn biến kịch tính của sự việc.

Chồng cô cúi người xuống và túm lấy cà vạt của gã đàn ông rồi kéo gã lên, dáng người to lớn của anh che mất khuôn mặt của gã đàn ông sắp bị đánh. “Mày sẽ không bao giờ động vào một quý cô nào trong sòng bạc này nữa”, anh gầm gừ, giơ nắm đấm lên đe dọa đầy nguy hiểm.

“Mẹ kiếp, Bourne.” Lời nói bị bóp nghẹt trong cổ họng khi gã đưa hai tay ra chặn giữ hai cổ tay của Michael. “Thôi đi. Ả chỉ là…”

Bàn tay Michael bao quanh cổ gã. “Nói hết câu đi, Densmore, và tao sẽ rất thích thú khi đoạt lấy hơi thở của mày”, anh nói nhỏ gần nạn nhân của mình. “Nếu tao còn chứng kiến hoặc nghe được việc mày đặt một tay lên người phụ nữ nào khác ở đây, tư cách thành viên của mày sẽ không phải là thứ duy nhất bị mất đâu. Hiểu chưa?”

“Vâng.”

“Nói đi.” Anh trông như sẵn sàng giết chóc tới nơi, và câu chuyện Worth kể vang vọng trong ký ức của Penelope.

“Vâng. Vâng, tôi hiểu rồi.”

Michael ném gã xuống sàn trở lại và bất thình lình quay sang Penelope, theo bản năng cô túm chặt áo choàng che đi. Anh vươn tay chộp lấy một bàn tay của cô rồi kéo cô vào trong một hốc tường nơi ánh sáng quá mập mờ để không ai có thể nhìn thấy cô, sau đó bước đến gần che chắn cô khỏi những con mắt tọc mạch. “Còn em”, anh thì thầm, cơn thịnh nộ không thể nhầm lẫn đi đâu được, “Em đang làm cái quái gì ở đây?”.

Cô nhìn vào mắt anh một cách cương nghị, quyết không để bị dọa cho sợ hãi. Đã đến lúc cô đóng vai của mình – nữ hầu tước ra ngoài phiêu lưu. “Tôi đang có một khoảng thời gian tốt đẹp trước khi anh tới gây sự.”

Cơ hàm anh giật giật, những ngón tay siết chặt quanh cổ tay cô. “Tôi gây sự à? Nửa dân London đang ở trong phòng này, mà em tưởng một cái áo choàng lố bịch sẽ che giấu được em trước mặt họ sao?”

Cô vặn vẹo tay mình trong vòng kìm kẹp của anh, cố gắng gỡ ra. Anh không chịu thả cô. “Hồi nãy nó đang làm điều đó đấy chứ. Đâu ai để ý thấy tôi.” Anh đẩy cô vào tường, xa hơn vào khoảng tối. “Không ai nhận ra tôi cả. Tất nhiên bây giờ thì tất cả bọn họ đều đang thắc mắc tôi là ai.”

“Có vẻ họ biết hết rồi.” Anh bật cười lớn và khàn đục. “Tôi đã nhận ra em ngay giây phút trông thấy em, cô ngốc ạ.”

Thật hả? Cô mặc kệ cảm giác vui sướng gõ dồn dập trong người và duỗi thẳng vai, quyết tâm không chùn bước.

Người hồ lì trò rulet xuất hiện ở mé hốc tường. “Bourne.”

Michael bắn một tia nhìn qua vai, thứ có thể ngăn chặn cả một quân đội. “Không phải lúc này.”

Cô hỏi, “Thì, xét đến việc tôi bị nửa dân London trông thấy hết như anh mau chóng chỉ ra, điều tồi tệ nhất có thể xảy đến là gì nào?”.

“Để xem”, anh nói, giọng điệu chứa đựng vẻ mỉa mai châm biếm, “em đã có thể bị bắt cóc, ngược đãi, bị lột trần…”

Penelope cứng người. “Vậy có gì khác so với cách tôi được đối đãi trong tay anh?”, cô thì thầm, giữ cho giọng mình đủ nhỏ để chỉ mình anh có thể nghe, biết rằng mình đang đẩy anh đi quá sức chịu đựng.

Đôi mắt anh chợt lóe sáng. “Cực kỳ khác biệt chứ. Và nếu em không thể nhìn ra được…”

“Ôi, làm ơn thôi đi. Đừng giả bộ quan tâm chút gì đến tôi, hay hạnh phúc của tôi. Nếu trường hợp đó có xảy ra thì cũng cùng một xà lim, chỉ là một cai ngục khác thôi.”

Răng anh nghiến chặt lại. “Ba phút ở riêng với tên lỗ mãng Densmore kia thì đáng nhẽ em phải nhận ra tôi là một vị thánh đích thực so với một số kẻ vô lại chứ. Tôi đã bảo em không được tới đây mà. Không được nếu không có tôi.”

“Tôi thấy mình không còn quan tâm đến việc bị bảo không được làm thế này thế kia nữa.” Penelope hít vào một hơi thật sâu, chẳng biết đào đâu ra dũng khí, nhưng hy vọng giờ đây nó sẽ không rời bỏ cô lúc cô đang cần, vì trông anh rất rất giận giữ.

Và, cô nhận thấy quần áo anh đang xộc xệch. Cà vạt bị nhàu không thể chỉnh được, phần vai của chiếc áo khoác chẳng ngay ngắn, và một bên măng sét dưới ống tay áo đã biến mất.

Thật không bình thường. Không bình thường đối với Michael.

Cô hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?”

“Bourne.”

Tay hồ lì kêu tên anh lần thứ ba, Michael quay phắt lại. “Mẹ kiếp. Chuyện gì?”

“Là về quý cô đây.”

“Cô ta thì sao?”

Penelope len lén nhìn quanh người Michael, kéo mũ trùm đầu về phía trước, bảo đảm mình không thể bị nhận ra. Đôi lông mày của tay hồ lì nhướng lên khi anh ta mỉm cười nửa miệng với cả hai người. “Cô ấy đã thắng.”

Im lặng một lúc, Bourne nói, “Cậu vừa nói gì?”.

“Cô ấy đã thắng.” Tay hồ lì không thể che giấu vẻ ngạc nhiên. “Con số hai mươi ba. Thật đấy.”

Michael lướt ánh nhìn tới cái bàn, rồi tới bánh xe. “Thật à?”

Penelope giương mắt ếch lên. “Thật hả?”

Tay hồ lì nở một nụ cười ngớ ngẩn với cô. “Thật mà.”

“Gửi tiền thắng cược lên dãy phòng trên.” Chỉ trong vài giây Michael đã kéo cô đi qua một cánh cửa được canh phòng cẩn mật ở gần đó.

Khi họ đi lên những bậc thang dài ngoằng, tăm tối. Penelope góp nhặt lại dũng khí, chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với anh. Nhưng trước tiên, cô phải theo kịp anh cái đã. Bàn tay cô nằm gọn trong tay anh, và chẳng có dấu hiệu gì cho thấy anh sẽ thả cô ra khi kéo cô đi xuôi theo một hành lang dài, rồi cuối cùng vào trong một căn phòng rộng lớn, đáng ra sẽ hoàn toàn tối mù nếu không có ánh sáng từ khu vực chính của sòng bạc tràn qua bức tường bằng kính màu ở phía cuối cùng, khiến toàn bộ khoảng không tắm mình trong nhưng mảnh ghép đầy màu sắc.

“Huy hoàng quá”, cô thỏ thẻ, không để ý thấy anh đã buông mình ra trước khi khóa cánh cửa đằng sau họ. “Không có dấu hiệu nào cho thấy người bên dưới có thể nhìn thấy bất cứ thứ giấu mặt kính hết.”

“Mục đích là vậy mà.”

“Thật tuyệt mỹ.” Cô đi tới cửa sổ, đưa một tay chạm vào tấm ván ô kính vàng tạo thành một mớ tóc của Lucifer.

“Em đang làm gì ở đây hả, Penelope?”

Cô vội rụt tay khi nghe câu hỏi, quay lại nhìn anh, hầu như không thể hiểu thấu được anh trong những khoảng tối. Dường như anh đã khuất dần vào bóng tối ở tận phía cuối căn phòng. Tim cô bắt đầu đập thình thịch, và cô nhớ ra lý do lúc đầu khi quyết định đến câu lạc bộ. “Chúng ta cần phải nói chuyện.”

“Chuyện này không thể đợi tôi trở về Căn Nhà Hỏa Ngục sao?”

“Nếu tin rằng anh sẽ trở về nhà, thưa ngài, thì chắc tôi đã đợi rồi”, cô nói đầy chua cay. “Vì không biết chính xác các dự định của anh về mặt đó là gì, nên tôi cảm thấy tốt nhất mình nên tham gia cùng anh.”

Anh khoanh tay lại trước vòm ngực rộng, lớp vải áo khoác giãn căng ra, áp sát vào cánh tay cơ bắp rắn chắc. “Tôi sẽ sa thải tên đánh xe nào đã đưa em tới.”

“Không được rồi. Tôi tới bằng xe thuê.” Cô chẳng thể giữ giọng mình không reo lên đắc thắng.

“Nếu Tommy giúp em bằng bất kỳ cách nào, tôi sẽ rất vui sướng khi hủy hoại hắn.”

Cô hất hàm. “Và thế là chúng ta nói đến chủ đề này.”

“Em sẽ không gặp lại hắn nữa.”

Penelope không thèm quan tâm anh đang chiếm thế thượng phong trong bóng tối, rõ ràng đang giận dữ với cô. Vì cô cũng đang giận dữ với anh. “Tôi không dám chắc mình sẽ làm theo mệnh lệnh đó đâu.”

“Em sẽ tuân theo.” Bourne hằm hằm tiến lại gần, áp cô về hướng cửa. “Gặp lại hắn đi. Rồi tôi sẽ hủy hoại hắn. Cứ việc gánh chịu trách nhiệm về việc này.”

Đó là cơ hội để ngỏ mà cô trông chờ mãi. “Tôi nghe nói dù sao đi nữa anh vẫn định hủy hoại anh ấy cơ mà.” Anh không chối, và cô chợt thoáng thất vọng. Cô lắc đầu. “Thật kinh ngạc làm sao, khi mà tôi cứ tiếp tục kỳ vọng tốt hơn về con người anh, để rồi lại được chứng minh là mình đã nhầm.” Cô quay đi khỏi anh, bước tới cửa sổ lần nữa, nhìm đăm đăm xuống tầng dưới. “Anh thật nhẫn tâm.”

“Tốt nhất là em nhận ra điều đó ngay bây giờ, trước khi những ngày tháng hôn nhân của chúng ta kéo dài thêm một giây phút nào nữa.”

Cô xoay lại phía anh, điên tiết trước cái kiểu anh nói đến cuộc sống của họ một cách vô tâm. Cách anh nói đến cuộc sống của cô. “Dù sao chăng nữa thì có lẽ cuộc hôn nhân giả tạo của chúng ta cũng chấm dứt sớm thôi.”

“Nói vậy là sao?”

Cô bật cười nho nhỏ không hề hài hước. “Chỉ có nghĩa là rõ ràng anh chẳng thèm quan tâm chút nào đến cuộc hôn nhân này hết.”

“Tommy yêu quý của em đã kêu em chạy trốn cùng hắn đúng không?” Đến lượt cô giữ im lặng. Cứ để anh tin những gì anh muốn. Anh tiến tới gần hơn. “Em đang định đi hả, Penelope? Định hủy hoại hôn nhân của chúng ta cùng danh tiếng của em và thanh danh của các em gái mình bằng một lựa chọn ích kỷ sao?”

Cô không thể ngăn mình đối đáp lại. “Tôi ích kỷ à?’ Cô bật cười và đi chen qua để tới cánh cửa. “Tức cười ghê, câu đó được thốt ra từ anh – con người ích kỷ nhất tôi từng quen biết, đủ ích kỷ để phá hủy các bạn của mình, vợ của mình, chỉ để phục vụ cho những mục đích của bản thân.”

Cô với tay ra tóm lấy nắm cửa, chợt hít vào gấp gáp khi bàn tay anh từ trong bóng tối trườn ra giữ chặt cổ tay cô. “Em sẽ không đi đâu cả cho tới khi nói xong chuyện này. Cho tới khi em hứa với tôi tránh xa Tommy Alles ra.”

Dĩ nhiên cô sẽ chẳng đi bất kỳ nơi đâu với Tommy. Nhưng cô quyết không để anh được thỏa mãn vì điều đó. “Vì sao chứ? Không phải sẽ dễ dàng hơn cho anh nếu tôi bỏ đi với anh ấy sao? Như thế anh có thể trả được thù và có được tự do chỉ trong một lần ra tay luôn.”

“Em là của tôi.”

Cô quay lại đốp chát anh. “Anh mất trí rồi.”

“Có lẽ vậy. Nhưng tôi còn là chồng của em nữa. Tốt hơn hết em nên ghi nhớ việc đó. Và việc em đã thề nguyện sẽ vâng lời tôi.”

Cô lại bật cười nho nhỏ chẳng hài hước chút nào. “Còn anh đã thề nguyện sẽ trân trọng tôi”, cô vặn lại. Và chúng ta đều thề nguyện sẽ yêu nhau. Cả việc đó cũng chẳng đi tới đâu.

Anh bất động. “Em nghĩ tôi đã không trân trọng em?”

“Tôi nghĩ anh chẳng hề trân trọng tôi mỗi lần anh chạm vào tôi.”

Thế là anh thả cô ra, quá nhanh đến nỗi như thể da cô đã đốt cháy anh. “Điều đó có nghĩa là gì?”

Cô lưỡng lự, ngập ngừng, cuộc tranh cãi bỗng nhiên chuyển sang một hướng khiến cô hoàn toàn không thoải mái.

“Ồ không, thưa phu nhân.” Anh gần như thốt ra lời lẽ kính cẩn một cách phỉ nhổ. Cô nhận thấy mình đã xúc phạm anh. “Em sẽ phải trả lời câu hỏi.”

Phải. Cô sẽ nói.

“Mỗi khi anh chạm vào tôi, mỗi khi anh cho tôi thấy sự quan tâm cực kỳ mỏng manh, tất cả đều vì lợi ích của anh. Những mục đích của anh. Sự trả thù của anh, mà tôi chẳng muốn tham gia vào việc đó. Không có cái gì là vì tôi cả.”

“Không ư?” Lời nói đậm chất mỉa mai, “Thú vị ghê, vì có vẻ như em đang thích sự đụng chạm của tôi.”

“Đương nhiên là tôi rất thích. Anh làm mọi thứ có thể để đảm bảo rằng tôi sẽ đi theo anh xuyên qua làn tên mũi đạn trong những trường hợp kia. Anh đã sử dụng…” Cô ngừng lại, hươ hươ một bàn tay về phía anh, “… kỹ năng thành thạo hiển nhiên của mình trong phòng ngủ để xúc tiến cho việc đạt được mục đích riêng”.

Lời lẽ giờ đây đang tuôn ra ào ạt và mạnh mẽ. “Và anh đã làm việc đó thật xuất sắc. Tôi phải công nhận là mình rất ấn tượng. Bởi cả chiến lược tài tình và cách thực hiện không chê vào đâu được. Nhưng cơn khoái cảm trôi qua nhanh lắm, ngài Bourne à… đủ nhanh đến độ nó không đáng bằng nỗi đau vì bị lợi dụng.” Cô đặt một tay lên nắm cửa, mong muốn được rời khỏi phòng ngay. Và cả anh nữa. “Thứ lỗi cho nếu tôi thấy bản thân không muốn bỏ qua mọi chuyện và nhớ lại những lời thề ước trong khi anh đã thực hiện cực kỳ sai lời thề của chính mình.”

“Em tưởng với Tommy yêu quý của em thì mọi chuyện có thể sẽ khác đi sao?”

Ánh mắt cô nheo lại. “Tôi sẽ không cảm thấy hối tiếc vì quan tâm đến anh ấy. Đã từng có một thời anh cũng quan tâm đến anh ấy. Anh ấy là người bạn thân quen lâu nhất của anh mà.” Người thứ ba trong bộ tam. Cô để nỗi thất vọng len lỏi vào giọng nói.

Cơn tức giận vụt lóe lên trong mắt anh. “Hắn chẳng phải bạn bè gì khi để lộ bản chất thật của mình.”

Cô lắc đầu. “Anh tưởng anh ấy không ân hận về những hành động của cha mình sao? Anh lầm rồi. Anh ấy đã rất hối hận. Ngay từ đầu.”

“Chưa đủ đâu. Nhưng hắn sẽ hối hận khi tôi xong việc với hắn.”

Cử chỉ của cô trở nên che chở. “Tôi sẽ không để anh làm hại anh ấy.”

“Em không có bất kỳ lựa chọn nào. Tommy yêu dấu của em sẽ bị hủy hoại cùng với cha hắn. Chín năm về trước, tôi đã thề phải báo thù, và không gì có thể cản đường tôi. Và em sẽ phải cảm ơn Thượng đế vì mình đã không lấy hắn, không thì tôi sẽ xếp em ngang hàng với họ.”

Cô nheo mắt lại. “Nếu anh hủy hoại Tommy, đảm bảo tôi sẽ ân hận về từng giây phút trong cuộc hôn nhân với anh.”

Anh bật cười trước câu nói ấy, tiếng cười chẳng hề có tính hài hước. “Tôi cứ ngỡ em đã ở sẵn trên con đường đó rồi chứ cưng.”

Cô lắc đầu. ‘Hãy nghe tôi. Mối cừu hận lầm lạc này – nếu anh quyết thực hiện đến cùng – điều đó sẽ chứng minh mọi thứ về con người anh trước đây, mọi thứ tốt đẹp trong anh… Tất cả đều tiêu biến.”

Anh không cử động. Thậm chí không tỏ ra mình có nghe thấy lời cô nói.

Anh chẳng buồn quan tâm. Đến Tommy. Hay đến cô. Hay tới quá khứ của họ, và sự thật ấy khiến cô đau đớn. Cô không thể ngăn đợt sóng từ ngữ đang dâng trào. “Anh ấy đã rất đau khổ và suy sụp vì mất anh. Y như…” cô im bặt.

“Y như…?’, anh nhắc.

“Y như em vậy”, cô thảng thốt, ghét cay ghét đắng khi nói ra lời đó ngay lúc một dòng chảy ký ức hiện ra, cùng với nỗi đau buồn thống khổ khi nghe tin Michael bị hủy hoại. “Anh ấy đã nhớ anh y như em. Anh ấy đã lo lắng cho anh y như em. Anh ấy đã đi kiếm anh. Cố gắng tìm anh cho bằng được. Y như em đã làm. Nhưng anh đã đi mất.” Cô tiến một bước về phía anh. “Anh nghĩ anh ấy bỏ rơi anh sao? Chính anh mới là người đã bỏ đi, Michael. Anh đã bỏ rơi tụi em.” Giọng cô run rẩy, mọi cơn tức giận, buồn bã, khiếp sợ mà cô đã cảm thấy trong những tháng ngày đó, những năm xa xưa ấy sau khi Michael biến mất lại trỗi dậy.

“Anh đã bỏ rơi em.” Cô đặt hai tay lên ngực anh, dốc hết sức lực và cơn giận đẩy anh thật mạnh. “Còn em lại nhớ anh vô cùng.” Anh thụt lùi vài bước trong không gian tĩnh mịch của căn phòng tối tăm, và Penelope nhận ra mình đã nói nhiều hơn những gì nên nói – nhiều hơn những điều cô từng hình dung mình sẽ nói. Cô hít một hơi thật sâu, dằn lại những giọt nước mắt đang chực tuôn ra, suýt nữa đã thất bại rồi. Cô sẽ không khóc. Không khóc vì anh.

Thay vào đó, cô thì thầm nghẹn ngào trong cổ họng, “Em đã nhớ anh da diết. Bây giờ vẫn nhớ anh, đồ chết bầm”.

Cô đứng đó chờ đợi, trong bóng tối, chờ anh nói gì đó. Bất cứ điều gì.

Chờ anh nói tiếng xin lỗi.

Chờ anh nói với cô rằng anh cũng nhớ cô.

Một phút trôi qua. Hai phút. Thêm nhiều phút.

Khi nhận thấy anh sẽ không lên tiếng, cô quay người đi, vặn mạnh cánh cửa mở ra trước khi anh di chuyển, bàn tay vụt qua vai cô đóng sầm cửa lại. Cô giật mạnh tay nắm cửa, nhưng anh giữ nó đóng chặt chỉ bằng một bàn tay to lớn. “Đồ cục súc. Để em đi.”

“Không. Không cho đến khi chúng ta giải quyết xong chuyện này. Tôi không còn là cậu bé đó nữa.”

Cô khẽ bật cười chẳng ra chiều hài hước. “Em biết.”

“Và tôi không phải là Tommy.”

“Em cũng biết điều đó.”

Bàn tay anh di chuyển lên cổ cô, những ngón tay vạch theo đường gân ở đó, và cô biết anh có thể cảm nhận được mạch của cô đang đập rất nhanh. “Em tưởng lúc ấy tôi không nhớ em sao?” Cô cứng người trước câu nói, hơi thở trở nên gấp gáp, mong mỏi anh nói nhiều hơn nữa. “Em nghĩ tôi không nhớ mọi điều về em sao? Tất cả những thứ đặc biệt về con người em?”

Anh áp sát người cô, hơi thở nhẹ nhàng phả bên thái dương cô. Penelope nhắm mắt lại. Làm sao họ lại rơi vào tình thế này, ở chốn này, nơi anh cực kỳ xấu xa, đầy bí ẩn và đau khổ trong tuyệt vọng như vậy? “Em nghĩ tôi không muốn về nhà hay sao?” Giọng nói anh khàn đặc vì xúc cảm. “Nhưng tôi không có nhà để về. Không còn ai ở đó cả.”

“Anh nhầm rồi”, cô cãi lý. “Em đã ở đó. Còn em ở đó… và em…” Đơn độc. Cô nuốt khan. “Em đã ở đó.”

“Không.” Từ ngữ được thốt ra đầy cay nghiệt khiến người ta phá cáu. “Langford đã lấy đi tất cả. Còn cậu bé đó… người mà em nhớ nhung ấy… lão cũng đã lấy đi luôn rồi.”

“Có thể là vậy, nhưng Tommy không làm việc đó. Anh không thấy sao, Michael? Anh ấy chỉ là một con tốt đen trong mưu đồ của anh thôi… y hệt em… giống như các em gái em. Anh cưới em và sẽ mai mối cho bọn chúng. Nhưng nếu hủy hoại anh ấy… anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Em biết điều đó.”

“Em lầm rồi”, anh đáp lại. “Tôi sẽ ngủ ngon. Ngon giấc hơn bất cứ giây phút nào trong suốt một thập kỷ qua.”

Cô lắc đầu. “Không đúng đâu. Anh ngỡ việc trả thù của mình sẽ không gây đau đớn à? Anh tưởng mình sẽ không đau khổ bởi tác động của nó à? Bởi việc biết mình đã phá hoại cuộc đời một người khác theo cách kinh tởm, được mưu toan bài bản y như Langford đã phá hoại cuộc đời anh sao?”

“Lúc đầu Tommy chỉ là một thương vong rủi ro trong trận chiến này thôi. Nhưng sau hôm nay, sau khi hắn nỗ lực mang em đi, tôi không chắc hắn có xứng đáng với sự trừng phạt tôi đưa ra hay không.”

“Em sẽ đánh cược với anh chuyện này.” Lời lẽ được thốt ra khỏi miệng trước khi cô kịp suy ngẫm. “Ấn định cuộc chơi và ra giá đi. Em sẽ chơi. Vì những bí mật của Tommy.”

Anh cứng người. “Em không có gì tôi muốn cả.”

Cô ghét câu nói đó, và ghét cả anh vì đã nói những lời lẽ ấy. Cô có bản thân mình. Cô có cuộc hôn nhân của họ. Cô có tương lai của họ, chẳng thứ gì trong số đó có giá trị với anh.

Và đó là lúc cô nhận ra Tommy nói đúng – trước giờ lúc nào cũng đều là Michael, là cậu bé mạnh mẽ, đáng tin cậy mà cô từng quen biết. Là người cô đã từng cười đùa, cùng lớn lên và thương nhớ quá lâu rồi. Là người đã ra đi, nhường chỗ cho người đàn ông xấu xa, bị cơn khổ não giày vò này, nhưng đồng thời cũng đầy hấp dẫn theo cách riêng của mình.

Cô mất hết ý chí quyết tâm. “Để em đi.”

Anh áp sát cô hơn, rủ rỉ vào tai cô. “Tôi sẽ trả được mối thù. Em càng nhận ra điều đó sớm thì hôn nhân của chúng ta sẽ càng dễ thở hơn.”

Cô giữ im lặng, dập tắt ý định kháng cự.

“Em muốn ra khỏi đây?”, anh hỏi thẳng, rõ ràng và chọc cho người khác bực mình.

Không. Em muốn rằng anh muốn em ở lại.

Tại sao? Vì sao anh lại có sức ảnh hưởng tới cô dữ dội thế chứ? Cô hít vào một hơi thật sâu. “Phải.”

Anh nhấc tay ra khỏi cửa rồi lùi về một bước, và cô cảm thấy thiếu vắng hơi ấm của anh gần như ngay tức thì. “Vậy thì đi đi.”

Penelope không chần chừ.

Cô chạy vụt vào hành lang phía bên kia, không thể giũ khỏi đầu suy nghĩ về điều gì đó vừa mới xảy ra giữa họ. Điều gì đó không thể rút lại được. Cô tạm dừng bước, dựa người vào tường, hít thở thật sâu khi được bóng tối và tiếng ầm ĩ hỗn loạn vang lên loáng thoáng từ khu sòng bài xa xa bao phủ.

Cô vòng hai cánh tay ôm chặt lấy người mình, nhắm mắt lại chống cự ý nghĩ ấy, chống cự những từ ngữ họ vừa nói với nhau, chống cự việc nhanh chóng hiểu ra rằng, suốt tám năm chờ đợi một cuộc hôn nhân gắn liền với nhiều thứ hơn cả những gì cô sở hữu, hay biểu trưng, hay mục đích được dưỡng dục, nhưng rồi lại lấy phải một người chỉ xem cô không hơn những thứ kia.

Tệ hơn là một người cô từng luôn nghĩ sẽ khác biệt.

Người đàn ông đó chưa bao giờ tồn tại cả.

Anh chưa bao giờ trưởng thành từ cậu bé mà cô đã biết.

Từ chàng trai mà cô đã yêu

Cô thở ra một hơi dài và bật cười khô khốc trong bóng tối.

Định mệnh quả thực mới ác nghiệt làm sao!

“Phu nhân Bourne?”

Penelope giật thót người bởi tiếng gọi danh xưng của mình vẫn còn mới lạ đối với cô, và lại dựa người vào tường khi một người đàn ông cao lớn lù lù hiện ra từ trong bóng tối. Anh ta cao như cây sậy, với quai hàm vuông vức, khỏe khoắn, và vẻ biểu cảm trong đôi mắt anh ta là một sự pha trộn giữa cảm thông với một cảm xúc gì khác mà cô không thể gọi tên, khiến cô tin tưởng anh ta là bạn hơn thù.

Anh ta hơi cúi chào thật lẹ. “Tôi tên Cross. Tôi đang giữ tiền thắng cược của cô đây.”

Anh ta đưa ra một cái bọc da nhỏ sẫm màu, và phải ngớ người ra một lúc Penelope mới hiểu đó là vật gì, cũng như nhớ ra tối nay cô đã đến đây để được phiêu lưu, trải nghiệm cảm giác phấn khích và vui sướng, rồi lại rời đi chỉ với nỗi thất vọng mà thôi.

Cô với tay ra nhận lấy nó, trong lượng nặng trĩu của những đồng tiền bên trong làm cô kinh ngạc.

Anh ta bật cười khe khẽ rất vui vẻ và nói, “Ba mươi lăm bản là một khoảng tiền khá lớn. Mà cược vào trò rulet ư? Cô cực kỳ may mắn đấy.”

“Tôi không hề may mắn gì cả.” Ít nhất thì không phải tối nay.

Một khoảng lặng nhỏ. “Vậy thì, có khi vận may của cô đang thay đổi.”

Đáng ngờ đó.

“Chắc thế.”

Không khí trở nên im hơi lặng tiếng khá lâu trong lúc anh ta quan sát cô chăm chú trước khi khẽ gật đầu, và nói, “Về nhà cẩn thận nhé. Số tiền này đủ gây nên một năm cướp giật đấy”. Anh ta quay người bước đi, còn cô chuyển bọc tiền từ tay này qua tay kia, kiểm tra thử cân nặng của các đồng tiền bên trong cùng âm thanh tạo ra khi chúng chà xát vào nhau.

Và rồi, trước khi có thể suy nghĩ lại, cô gọi với theo anh ta, “Ngài Cross?”.

Anh ta dừng bước và quay lại. “Vâng thưa phu nhân?”

“Ngài biết rõ chồng tôi không?”, Penelope buột miệng thốt ra trong bóng tối, suốt một lúc lâu, cô ngỡ anh ta chắc sẽ không trả lời.

Rồi anh ta đáp lại. “Cũng rõ như bất kỳ người nào quen biết Bourne.”

Cô không thể kìm nén tiếng cười nho nhỏ bật ra trước câu nói đó. “Biết rõ hơn tôi là cái chắc.”

Anh ta không đáp lại lời phát biểu này. Anh ta không cần phải làm vậy. “Cô muốn hỏi điều gì sao?”

Cô muốn hỏi rất nhiều điều. Có quá nhiều thứ để hỏi.

Anh là ai? Chuyện gì đã xảy ra với cậu bé mà cô từng biết xưa kia? Cái gì đã khiến anh trở nên xa cách như thế? Tại sao anh chẳng thèm màng đến cuộc hôn nhân này?

Cô không thể hỏi bất cứ câu nào trong số đó. “Không.”

Anh ta chờ một lúc lâu xem cô có đổi ý không. Khi cô vẫn im lặng, anh ta nói, “Cô đúng như những gì tôi đã trong đợi”.

“Ý anh là sao?”

“Người phụ nữ chọc Bourne hoàn toàn điên tiết như thế hẳn phải là một người cực kỳ đặc biệt.”

“Tôi đâu có chọc anh ấy điên tiết. Anh ấy không nghĩ về tôi vượt quá những gì tôi có thể làm để phục vụ cho các mục đích cao cả hơn của anh ấy đâu.” Cô lập tức hối hận vì đã nói ra những lời như vậy. Hối hận vì lời lẽ thể hiện sự hờn dỗi.

Một bên lông mày của Cross vụt nhướng lên. “Tôi xin cam đoan với cô, thưa phu nhân, chuyện không phải như thế đâu.”

Giá mà đó là sự thật.

Đương nhiên không phải rồi.

“Suy cho cùng thì hình như ngài không biết rõ về anh ấy lắm.”

Dường như anh ta hiểu rằng cô không có hứng thú với việc bàn cãi ý kiến này. Thay vì thế, anh ta đổi chủ đề. “Cậu ấy đâu rồi?”

Cô lắc đầu. “Tôi không biết nữa. Tôi bỏ về.”

Hàm răng trắng của anh ta lóe sáng trong bóng tối. “Chắc chắn cậu ấy rất ngưỡng mộ việc làm đó.”

Anh đã buộc cô rời đi. “Tôi hoàn toàn không quan tâm anh ấy cảm thấy thế nào về việc đó.”

Vậy là anh ta bật cười, âm thanh vang lên giòn giã và thân thiện. “Cô thật hoàn hảo.”

Cô chẳng thấy gì hoàn hảo cả. Cô có cảm giác như mình là một con ngốc độc nhất vô nhị. “Xin lỗi, sao cơ?”

“Suốt những năm tháng quen biết Bourne, tôi chưa từng thấy một phụ nữ nào lại tác động đến cậu ấy kiểu như cô hết. Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy phải ráng cưỡng lại người nào như cô cả.”

“Đó không phải cưỡng lại. Mà là thờ ơ.”

Một bên lông mày màu hung nhướng lên. “Phu nhân Bourne, tuyệt đối không phải thờ ơ đâu.”

Anh ta không biết. Anh ta chưa thấy cách Michael bỏ rơi cô. Cách anh giữ khoảng cách cực kỳ xa xăm với cô. Cách anh chẳng màng ngó ngàng gì tới cô.

Cô không muốn tiếp tục trầm tư suy nghĩ về điều đó. Không phải tối nay. “Ngài có thể vui lòng giúp tôi kêu một chiếc xe thuê không? Tôi muốn về nhà.”

Anh ta lắc đầu. “Bourne sẽ giết chết tôi nếu cậu ấy biết tôi đã để cô về nhà bằng một chiếc xe thuê. Để tôi đi tìm cậu ấy.”

“Không!”, cô vội thốt ra trước khi có thể kịp ngăn mình lại. Cô hạ ánh mắt nhìn xuống sàn. “Tôi không muốn gặp anh ấy.”

Anh ấy không muốn gặp tôi.

Cô chẳng biết ý nào quan trọng hơn nữa.

“Nếu không phải là cậu ấy, thì chính tôi sẽ hộ tống cô. Trong tay tôi cô sẽ an toàn.”

Penelope nheo mắt lại. “Làm sao tôi biết được ngài đang nói thật chứ?”

Một bên khóe miệng anh ta nhếch lên. “Trong tất cả mọi việc, Bourne sẽ vô cùng khoái trá với việc được tiêu diệt tôi nếu tôi làm hại cô.”

Cô nhớ lại lúc Michael quăng Densmore văng qua bên kia khu vực sòng bạc mà không đổ một giọt mồ hôi đầu buổi tối nay. Cái cách anh đứng nhìn chằm chằm tên bá tước lắp ba lắp bắp với nắm đấm siết chặt, giọng nói run lên vì giận dữ.

Nếu có một điều mà cô chắc chắn thì đó là Bourne sẽ không bao giờ để cô bị tổn hại.

Tất nhiên, trừ phi chính anh là người làm chuyện đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.