Đừng Lạnh Lùng Như Thế... Hãy Cứ Là Em

Chương 17: Họa




Cuối cùng thì việc băng bó vết thương cho hắn cũng kết thúc. Dản Tâm thở phào nhẹ nhõm, lôi hết đống đồ vứt vào xọt rác:

- Lần này coi như anh may mắn. Tôi không chấp nhặt với người bị thương. Món nợ này nhất định về sau tôi sẽ bắt anh trả hết cả vốn lẫn lãi. Gíam phi vào phòng nghỉ của bác sĩ giữa đêm khuya, anh không biết nghề bác sĩ là nghề cao quý, không sợ hả ''

Cô chọc chọc tay vào ngực hắn

Tên trộm ngang nhiên phi vào phòng cô dường như rất tức giận, đôi mắt của hắn bỗng híp lại, trong đêm tối bỗng phát ra thứ ánh sáng rợn người. Cằm cô đột nhiên bị một sức mạnh to lớn nắm lấy, bắt cả mặt cô nghiêng về phía hắn:

- Nếu cô thông minh thì hãy ngậm miệng lại

Lời của hắn rít lên trong không khí mang theo sức mạnh và sự nguy hiểm vô hình, khiến cô đột nhiên im bặt. Đôi mắt ngọc lưu ly mở to nhìn về phía người đàn ông đó,thứ hắn ghét nhất chính là ai đó chạm vào thân thể mình, kể cả là cô - người mà hắn mang ơn.

Cằm cô bị hắn bóp mạnh đến đau đớn rồi đột ngột thả ra. Mất thăng bằng, cô ngã ra sàn - hắn không phải là kẻ có thể trêu đùa.

Dường như việc giận dữ với cô động vào vết thương trên người khiến mày hắn nhíu lại, nằm lại xuống giường, hắn từ từ nhắm mắt.

Không khí đột nhiên im lặng khiến cô có chút không thoải mái. Đứng dậy, phủi phủi bụi ở tay, cô hướng hắn nói:

- Tôi nằm ngoài sô pha, có việc gì cứ gọi

Cô rất ghét bị người khác ra lệnh, đặc biệt là kẻ lộng hành như hắn, nhưng cô cũng biết sức lực của mình so với người đàn ông này chẳng thấm thía vào đâu. Đành cầm gối ra ghế nằm, cứ coi như cứu giúp một mạng người vậy, lương y như từ mẫu.

Nằm xuống chiếc ghế đã có phần cũ kĩ, cô chỉ có thể cảm thán

Hắn có thể là ai?

Vì sao lại bị thương?

Ai là kẻ hãm hại hắn ?

Cô bất giác quay người nhìn về phía hắn

Người đàn ông đó giờ đang bị bao phủ bởi màn đêm tối mịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.