Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền

Chương 47: Bơ Vơ Một Bóng Nơi Sa Mạc -lận Đận Từng Phen Chốn Hiểm Nghèo




Sau một khắc nghỉ ngơi, hữu tướng An Tiêm Tê lên đài bắt đầu tỉ thí hạng mục thứ hai: thi.

"Các vị hạng mục thứ hai là làm thơ. Quận chúa Vân Dao và tiểu thư Du Yên Yên có một khắc (15 phút) để suy nghĩ một bài thơ. Bài thơ của hai vị sẽ do các giám khảo và Hoàng thượng xem xét lựa chọn bài xuất sắc hơn. Hai vị có đồng ý không?".

"Được An thừa tướng bắt đầu đi" Y Vân khách khí nói.

Du Yên Yên không nói gì xem như đồng ý.

"Được vậy bắt đầu tính giờ".

Sau một khắc Du Yên Yên vênh váo cầm bút viết trên giấy sau đó nhìn Y Vân. Nàng chắc chắn dã nha đầu kia không thể nào làm được một bài thơ trong một khắc.

Y Vân thủy chung sắc mặt không đổi cầm bút nhẹ nhàng viết bài thơ lên giấy. Nàng không rảnh để nặn óc làm một bài thơ vô nghĩa đâu, vong linh của tác giả bài thơ làm ơn tha lỗi cho nàng nga~.

"Du cô nương mời!" Y Vân hào phóng nói.

Du Yên Yên đưa tờ giấy cho hữu tướng, kiêu ngạo như con khổng tước đứng dậy.

"Niệu niệu cổ đê biên,

Thanh thanh nhất thụ yên.

Nhược vi ty bất đoạn,

Lưu thủ hệ lang thuyền."

(Thướt tha đứng cạnh đê xưa,

Liễu xanh khói biếc tựa đưa lên trời.

Liễu tơ như chẳng đứt rời,

Thuyền chàng em buộc khỏi dời đi đâu.

Giang biên liễu - Ung Dụ Chi)

Du Yên Yên hai mắt thủy chung nhìn Quân Hàn Kỳ ánh mắt ngập tràn ái mộ, sầu bi ngâm bài thơ nói ra nỗi lòng.

Oa nếu có thể phỏng chừng nàng ta đã dùng sợi liễu buộc Quân Hàn Kỳ bên mình.

Hết bài thơ, Du Yên Yên tươi cười "Quận chúa đến lượt người!".

Y Vân cười đáp lễ đưa tờ giấy của mình cho An thừa tướng, tiếp đó cất thanh âm êm ái:

"Xuân lâm hoa đa mỵ,

Xuân điểu ý đa ai.

Xuân phong phục đa tình,

Xuy ngã la thường khai."

(Rừng Xuân nhiều hoa thắm,

Chim Xuân hót nỉ non.

Gió Xuân đa tình lắm,

Tốc cả áo xiêm mình.

Tý Dạ Tứ Thời Ca - Xuân Ca)

"Hoa khai, hoa lạc, hoa mãn thiên

Tình lai, tình khứ, tình tuỳ duyên

Nhạn khứ, nhạn quy, nhạn bất tản

Triều khởi, triều lạc, triều bất miên

Dạ thâm minh nguyệt mộng thuyền quyên

Thiên kim ban lưu thị hồng nhan

Quán khán hoa tạ hoa hựu khai

Khước phạ duyên khỏi duyên hựu diệt."

(Hoa nở, hoa rơi hoa đầy trời

Tình đến, tình đi, tình tuỳ duyên

Nhạn đi, nhạn về, nhạn không đỗ

Triều dâng, triều hạ, triều không yên

Đêm dài trăng sáng mộng thuyền quyên

Ngàn vàng khó giữ bước hồng nhan

Quen ngắm hoa tàn hoa lại nở

Chợt e duyên đến duyên lại tàn.

Thiên niên duyên - Khuyết Danh)

"Bắc phương hữu giai nhân,

Tuyệt thế nhi độc lập.

Nhất cố nhân khuynh thành,

Tái cố nhân khuynh quốc,

Ninh bất tri, khuynh thành dữ khuynh quốc,

Giai nhân nan tái đắc."

(Phương Bắc có giai nhân,

Tuyệt thế mà cô độc.

Liếc nhìn thành quách đổ,

Ngoảng đầu quốc gia vong.

Biết mà chi, nghiêng thành cùng nghiêng nước,

Giai nhân gặp mấy lần.

Giai nhân ca - Lý Diên Niên)

Im lặng! Cả khoảng trời lặng ngắt. Trong một khắc làm ba bài thơ, phải chăng nàng là thiên tài?!

"..."

"Hay! Thơ hay!" miệng vàng lời ngọc cất lên phá tan yên tĩnh. Quân Hàn Anh kích động nhìn chằm chằm Y Vân.

"Trẫm thấy lần này Vân Dao lại tái thắng, các khanh nghĩ thế nào?".

Từ ghế giám khảo một trưởng lão đứng lên chắp tay hướng Quân Hàn Anh "Hồi hoàng thượng bài thơ của Quận chúa thật sự không thể chê trách. Quận chúa thắng thần không ý kiến".

Mục thứ hai Y Vân toàn thắng.

Hạng mục thứ ba: kỳ.

Hữu tướng cho người dọn lên tất cả mười bàn cờ, mỗi bàn đều là nước cờ chết của kì nhân cổ xưa. Tương truyền người được xem là thiên tài có thể phá giải thế cờ là sáu bàn cờ, nhưng có một kẻ đã phá vỡ kỉ lục giải được mười bàn cờ - Quân Hàn Kỳ.

Du Yên Yên đi trước sâu sắc liếc Y Vân vài cái. Tay nàng ta thăn thoắt lướt qua bàn cờ thứ nhất đến bàn cờ thứ ba thì dừng lại một chút, sau đó là bàn cờ thứ tư. Ngưng thần suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Du Yên Yên dứt khoát hạ quân cờ trên tay xuống.

Dân chúng bên dưới im lặng nhìn nhất cử nhất động của Du Yên Yên. Có người cảm thán "Du tiểu thư không hổ là đệ nhất tài nữ kinh thành, muốn dung mạo có dung mạo, muốn tài năng có tài năng. Bàn cờ nhìn qua khó thế mà vẫn có thể giải được!".

Kẻ bên cạnh khinh bỉ nói "Ta nói ngươi thật thiển cận Vân Dao quận chúa mới là tài mạo song toàn, ngươi không thấy Du tiểu thư liên tiếp bại dưới quận chúa à?".

Nếu một khắc trước Du Yên Yên cảm thấy vui vẻ khi được ca ngợi thì ngay sau đó tâm tình của nàng liền rơi xuống vực sâu vạn trượng. Hừ Hạ Y Vân, ta nói ván cờ này ngươi chưa từng thấy qua nếu thấy cũng không chắc đã phá được thế cờ. Ngoại trừ hai khả năng hoặc là tiện nhân kia là thiên tài như Chiến vương gia, hoặc là nàng ta có cao nhân chỉ điểm. Nhưng mà hai khả năng này xác suất xảy ra rất thấp.

Du Yên Yên nói không sai, quả thật Y Vân chưa bao giờ thấy qua ván cờ này, tuy nhiên kiếp trước gia tộc của Y Vân là một gia tộc thượng cổ nên ông ngoại nàng đặc biệt thích thơ và cờ, cũng vì thế mà Y Vân được dạy dỗ như tiểu thư cổ xưa.

Trước kia khi đánh cờ với ông nàng cũng đã gặp qua thế cờ như vậy, cho nên những bàn cờ này nàng có thể giải.

Du Yên dường như một ngày không đâm thọt nguời khác thì ngủ không yên, nàng ta khiêu khích: "Yên Yên tài không bằng nguời chỉ có thể giải được bốn bàn cờ, Yên Yên hi vọng quận chúa có thể cho Yên Yên thấy được tài nghệ của người, mở mang kiến thức".

Này là ý tứ không cho phép cự tuyệt, ép buộc phải tham gia, châm chọc thể hiện rõ ràng! Ai nha phải đáp lễ.

Y Vân sống hai đời rồi sao có thể vì miệng lưỡi của nàng ta mà dao động, nàng chắp ta hướng mọi người hữu lễ, "Vân Dao tài sơ học thiển không dám tự nhận cao thâm. Khiến mọi người cười chê rồi".

Nói rồi nàng đi đến bên bàn cờ lần lượt phá ván cờ chết này, từng bước đi của nàng tinh diệu mới mẻ khiến không ít người xôn xao. Ngay cả giám khảo phần thi kì cũng chạy lên lôi đài chăm chú nhìn.

Này là tài sơ học thiển sao? Quá dọa người a! Dân chúng cảm thán.

Đã giải đến bàn cờ thứ chín, Y Vân dừng lại, bàn cờ này nàng đã từng gặp nhưng là nàng đã lâu không chơi cờ rồi, cần phải suy nghĩ cách giải nga!

Du Yên Yên vò nát chiếc khăn tay, nàng cứ nghĩ chiếc khăn tay này là tiện nhân Hạ Y Vân mà càng thêm siết chặt chiếc khăn, hận không thể xé nát cái hào quang chói lọi trên người ả.

Ván cờ thứ mười...Y Vân đặt quân cờ trên tay xuống, xoay người tiêu sái về chỗ của mình. (Ta thật sự không biết chơi cờ nên chỉ nói sơ sơ thui nha! Thứ lỗi)

Đã xong!

Dù đã biết được là ai thắng nhưng Y Vân vẫn muốn nghe từ miệng của người khác, nàng tựa tiếu phi tiếu hỏi hữu thừa tướng "Thừa tướng người xem là ai thắng?".

An Tiêm Tê như lạc vào trong ảo mộng nghe tiếng gọi mới bất giác phục hồi tâm tình kích động nói lớn: "Vân Dao quận chúa thắng".

Bên dưới nghe thấy tiếng nói như tỉnh giấc hết lời khen ngợi Y Vân.

Trên đài cao Hoàng thượng, Hoàng hậu vì Y Vân thắng mà cao hứng, xem ra Hoả Vũ quốc lại có thêm nhân tài rồi.

Quân Hàn Kỳ nhíu chặt đôi mày kiếm, nữ nhân nàng có thật nhiều bí mật, xem ra ta phải từ từ tìm hiểu rồi.

Lại không phải nói Du Yên Yên sắc mặt trắng bệch thì thào lẩm bẩm "Sao có thể? Sao có thể như thế?".

Tại sao lại không thể? Y Vân nâng lên cách môi "Du tiểu thư có muốn thi nốt phần cuối không?". Dù sao Y Vân cũng đã thắng ba hạng mục hạng mục cuối dù có thi hay không kết quả cũng giống nhau.

Nghe người hỏi đến mình Du Yên Yên cố chấp nói, "Thi! Nhất định phải thi", dù sao ba hạng mục trước nàng đã hoàn toàn thảm bại vậy nên hạng mục cuối cùng này nàng phải thắng. Nếu không chỉ sợ thanh danh đệ nhất tài nữ cùng bao nhiêu cố gắng của nàng cũng điều uổng công.

Giờ phút này Du Yên Yên đã bị sự hoảng sợ phủ kín quên mất vẫn còn một lời đánh cược với Y Vân.

Y Vân xem như cho nàng ta chút mặt mũi gật đầu nói được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.