Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền

Chương 46: Hào Kiệt Xum Vầy Cùng Nữ Hiệp -quần Ma Điên Đảo Với Nha Đầu




Chuyện xảy ra ở hoa yến, một truyền mười mười truyền trăm hiện giờ cả kinh thành Hoả Vũ ai ai cũng biết. Câu chuyện cũng xuất hiện rất nhiều dị bản, đặc biệt là trận so tài giữa Vân Dao quận chúa Hạ Y Vân và tài nữ đệ nhất kinh thành Du Yên Yên để tranh giành tình cảm Chiến vương.

"Tiểu thư em vừa đặt cược 10 vạn lượng cho tiểu thư thắng" Hà Hi vui vẻ tiến về phía Y Vân.

"Em làm rất tốt".

Nói sao đây nhỉ, bởi vì trận so tài của Y Vân và Du Yên Yên nên rất nhiều người mở ván bài cược cho Y Vân hoặc Du Yên Yên thắng. Thanh danh tài nữ của Du Yên Yên cũng không sai rất nhiều người cược cho nàng ta thắng, một số nhỏ có quan hệ tốt với Hạ phụ thân Hạ Kiêu mới cược cho Y Vân thắng.

Không sao càng ít người cược Y Vân càng tốt như vậy nàng có thể được nhiều bạc hơn. Hắc hắc...

"Muội muội!".

"Vân nhi".

Là đám ca ca tuấn mĩ của nàng. Ai nha trước khi đến Phượng Vũ tửu lâu Hạ phụ thân và Hạ mẫu thân đã dặn dò nàng rất nhiều, còn có cả các ca ca xung phong hộ tống nàng đi nữa.

"Đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca" Y Vân nhìn bốn người cười nhẹ.

Bốn người bước vào phòng sau đó ngồi xuống. Hạ Hoài Quân mở miệng "Vân nhi muội có chắc sẽ thắng được Du Yên Yên không?".

Y Vân cả người tản mát ra hơi thở tự tin thần bí nói "Ca ca chờ xem".

"Được chúng ta chờ xem muội sẽ đem đến bất ngờ gì!" Bốn người ha ha cười đồng thanh đáp. Nếu Vân nhi tự tin như thế bọn họ cũng không cần phải lo lắng.

Y Vân cười cười nhướn người ra cửa sổ nhìn xuống lôi đài. Người dân vây quanh chật kín, quanh lôi đài là thị vệ hoàng gia canh giữ, Du Yên Yên cùng Du thượng thư cũng đến từ lâu.

À tại sao tửu lâu lại có lôi đài? Là do Y Vân nhàm chán xây dựng lôi đài để mọi người muốn luận võ, tỉ thí có thể đến lôi đài của Phượng Vũ tửu lâu tỉ thí vừa đem lại khách hàng cho tửu lâu lại còn độc lạ, thu hút khách nhân.

Kiệu của Hoàng thượng và Hoàng hậu xa xa cũng đã đến, cũng nên xuống dưới rồi. Quay đầu lại nàng nói với các ca ca "Đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca chúng ta xuống dưới thôi".

Bốn người gật đầu đứng dậy bước ra ngoài. Y Vân ở giữa hai bên là các ca tạo thành một vòng bảo vệ, một đường trực tiếp hướng lôi đài mà đến.

Hoàng thượng phía trên lầu cao nhìn xuống ra lệnh bắt đầu. Hữu thừa tướng An Tiêm Tê đứng giữa lôi đài ổn định dân chúng sau đó lớn giọng nói: "E hèm... Hôm nay là ngày so tài giữa Vân Dao quận chúa Hạ Y Vân và tài nữ đệ nhất kinh thành Du Yên Yên. Hạng mục thứ nhất là hoạ, thứ hai là thi, thứ ba là kì, thứ tư là cầm. Quy tắc sẽ là ai thắng được nhiều hạng mục hơn sẽ thắng, nếu hoà nhau sẽ do giám khảo tổ chức thêm một hạng mục để thi đấu quyết định".

Du Yên Yên đã bước lên đài từ lâu, nàng ta nhìn về phía Hạ Y Vân khiêu khích, "Vân Dao quận chúa không biết có hứng thú làm một cuộc cá cược?". Hôm nay nàng nhất định phải hạ nhục tiện nhân Hạ Y Vân bằng mọi cách.

"Không biết Du tiểu thư muốn cá cược như thế nào?".Tiếp theo thanh âm êm ái, thanh lãnh vang lên, một bóng dáng nhỏ nhắn từ từ bước lên lôi đài.

Hít! Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, nhìn chằm chằm bóng dáng Y Vân. Nam tử si luyến, nữ tử ghen tị.

Du Yên Yên thầm hận cái gương mặt yêu nghiệt giả tạo kia, đám sát thủ kia cũng quá vô dụng đi ngay cả một nữ nhân cũng không làm gì được.

Nàng ta hừ lạnh "Nếu ai thua sẽ bò quanh kinh thành ba vòng học tiếng chó kêu, quận chúa thấy thế nào?". Sau ngày hôm nay tiện nhân Hạ Y Vân ngươi sẽ hoàn toàn thân bại danh liệt.

Y Vân tươi cười rạng rỡ, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh "Được". Hôm nay ta sẽ cho ngươi cảm nhận nỗi thống khổ khi dám đụng chạm đến ta.

Quả thật trớ trêu, mấy đêm trước Du Yên Yên thuê sát thủ Huyết Phượng môn giết chết nàng. Nhưng là khi sát thủ đến viện của Y Vân nhận ra nàng là môn chủ liền loại bỏ nhiệm vụ báo cáo tình hình lại cho nàng. Thù từ đây liền kết.

"Vân nhi" tam ca kêu lên.

Y Vân ném cho hắn ánh mắt không sao muội có thể làm chủ được hắn mới yên tâm.

Quân Hàn Kỳ không biết đến từ lúc nào, hắn ngồi bên cạnh Quân Hàn Anh nhìn xuống thân ảnh tử y nhỏ nhắn ở giữa đài.

Quân Hàn Anh lên tiếng: "Nhị đệ, đệ xem đệ muội tương lai và Du Yên Yên ai sẽ thắng".

Hoàng hậu cũng quay đầu nhìn Quân Hàn Kỳ xem hắn sẽ chọn ai.

Quân Hàn Kỳ không nhìn đế - hậu chỉ lạnh lùng trả lời: "Nàng sẽ không thua".

Đế hậu nhìn nhau cười cực kì gian xảo, nếu bọn họ đoán không lầm thì "nàng" trong miệng hắn chắc chắn là Y Vân.

Dưới lôi đài đã dựng xong hai cái giá vẽ tranh cùng một bàn màu vẽ. Hữu thừa tướng An Tiêm Tê nhìn hai người Hạ Y Vân và Du Yên Yên: "Hai vị ta sẽ phổ biến quy tắc vẽ tranh một chút. Vẽ tranh theo thông thường là đứng vẽ, song vẽ tranh ở đây là vừa hiến vũ vừa vẽ. Hai vị có cảm thấy không ổn gì không?".

"Không có".

"Vậy hạ quan không nói nhiều, tỉ thí bắt đầu" An Tiêm Tê nói xong liền rời khỏi lôi đài buớc về phía vị trí giám khảo.

Y Vân đến bên giá gỗ lấy bút lông kiểm tra.

Bên kia Du Yên Yên đã bắt đầu vẽ, bước chân nàng ta di chuyển trái phải, thân hình hơi nghiêng vừa múa theo tiếng đàn của nhạc sư lại vừa vẽ.

Y Vân vẫn ung dung nàng cảm nhận tiết tấu của tiếng nhạc rồi uyển chuyển xoay người, tay phải cầm bút lông múa trên tờ giấy, tay trái xuất ra một dải lụa trắng trong suốt. Theo âm điệu càng cao của tiếng đàn nàng xoay vài vòng, dải lụa trắng bay quanh hoà hợp với tà áo tím ma mị, đến khi thanh âm lại trở nên trầm thấp nàng thả chậm tốc độ tay lưu chuyển dải lụa mềm mại... Hết thảy động tác đều sinh động chân thật như nuớc chảy mây trôi.

Phong thái của nàng tựa như tiên nữ đang biểu diễn một loại tiên vũ, hơi thở của nàng trong trẻo lại xen lẫn mị hoặc khó tả. Đem đến một cảm giác thần bí, hoa lệ.

So sánh vũ đạo cứng ngắc của Du Yên Yên và uyển chuyển của Hạ Y Vân vừa nhìn liền có thể phân biệt cao thấp.

Tiếng đàn vừa dứt hai nguời đều dừng lại. Thả bút xuống giá đứng bên cạnh bức tranh.

Du Yên Yên vẽ một bức Bách hoa đồ phải nói nét vẽ nàng rất tốt mềm mại cao ngạo khiến mọi người khen ngợi không dứt, Du thượng thư cũng kiêu ngạo mà ngẩng cao đầu tiếp nhận lời khen.

Bức tranh của Y Vân lại càng khiến mọi người tò mò, đến khi An Tiêm Tê đem bức tranh cho mọi người xem. Im lặng...

Một giám khảo đứng dậy kích động la lên, hẳn là một hoạ sư: "Tuyệt! Đây là một tuyệt tác!".

Y Vân vẽ là bức Hàn mai đồ, đặc biệt duy nhất chỉ có một cây hàn mai đứng giữa trời tuyết, đúng vậy độc nhất một cây!

Hoàng đế nhìn vị giám khảo kia hỏi: "Vũ hoạ sư khanh có thể phân tích cho ta nghe về tranh của Du tiểu thư và tại sao tranh của Vân Dao là tuyệt tác không?".

Vũ hoạ sư là một hoạ sư nổi tiếng về tranh, tranh của ông đem đến cảm giác mới lạ. Tính tình ông rất thẳng thắn, chính trực nên có được sự tín nhiệm của nhiều người.

"Hoàng thượng, tranh của Du tiểu thư tuy trăm hoa nở rộ xinh đẹp, nét vẽ mềm mại có thừa lại thiếu dứt khoát, không sống động chân thực, vô tri không hồn, tạo cảm giác khô cứng, dung tục.

Bức tranh của Vân Dao quận chúa nhìn đơn giản một cây hàn mai giữa trời tuyết nhưng lại rất có hồn. Nét vẽ của quận chúa tuy không mềm mại nhưng lại hữu lực, dứt khoát, nhìn qua bức tranh sẽ tạo cảm giác thanh ngạo, giống như...người ở trên cao nhìn xuống chúng sinh.

Vẽ tranh phải đặt cả linh hồn và tâm tình vào trong trong tranh, vì vậy thần nói bức tranh của quận chúa là tuyệt tác". Ông trực tiếp nói ra ưu khuyết của mỗi người.

(Khúc này ta chém banh nóc luôn >3<)

Thắng bại đã rõ. Hạng mục thứ nhất Y Vân thắng.

Hai cha con Du Yên Yên sắc mặt tối lại thậm chí Du Yên Yên còn nhìn Y Vân bằng ánh mắt ngoan lệ. Nàng ta lúc xuống đài còn nói với Y Vân một câu "Đừng đắc ý quá sớm!".

Y Vân phía sau nhìn nàng ta, tự cho mình là đúng sớm muộn gì cũng rước họa vào thân.

"Quận chúa, bức hoạ của người có thể tặng cho hạ thần không?" Vũ hoạ sư từ ghế giám khảo bước đến hỏi Y Vân.

Nàng cười lễ phép "Có thể. Được Vũ hoạ sư nhìn trúng bức họa ta rất vinh hạnh".

"Đa tạ quận chúa".

Phía trên lầu cao Quân Hàn Kỳ nhìn Y Vân đầy ý cười, không ngoài dự liệu của hắn. Nàng thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.