Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền

Chương 14: Lấy Oán Trả Ân Khi Ngộ Nhận -đổi Thù Thành Bạn Lúc Phân Minh




Ngay từ nhỏ, Phó Kiệt đã có quy định khắt khe về lối sống cá nhân, khi hắn cùng Đường Vũ Hán gia nhập quân đội rèn luyện thì lối sống đó càng thêm quy luật rõ ràng. Ngay cả khi tiến vào giới giải trí thì mọi thứ vẫn theo tuần hoàn không có quá nhiều thay đổi, chế độ nghỉ ngơi ăn uống vô cùng hợp lý, thậm chí nhiều lúc công việc mới là thứ phải nhìn xem hắn có rảnh không để mà sắp xếp theo nữa là.

Toàn thân đã tắm rửa sạch sẽ thay đổi quần áo mới, bộ cũ trực tiếp ném sọt rác sau đó Phó Kiệt mới bước khỏi phòng riêng của Khiêm Tấn Hạo tại bệnh viện, nhíu mày không tình nguyện dưới sự thúc giục của Đường Vũ Hán đi xét nghiệm.

Lúc này ở tầng 5 của bệnh viện Mạc Khanh sau một hồi băng bó vết thương đã tốt lắm, đang ngồi ngây ngốc bấm bấm điện thoại hòng xem tiểu sử thân thể này có bạn thân hay bằng hữu nào hay không, thì đau buồn nhận ra... Nguyên chủ ăn chơi trác táng quá mức phóng túng, bạn lợi dụng cực nhiều lúc nào cũng thấy tin nhắn rủ đi bar này nọ muốn bay nóc nhà.

Làm ơn đừng vội nói cô tìm hiểu vấn đề này hơi muộn, ngay từ khi tỉnh dậy việc đầu tiên là dò tìm tung tích Phó Kiệt rồi chuẩn bị thích ứng hoàn cảnh, cô làm sao dám bảo A Nhất đi tìm hiểu bản thân đã từng làm gì trong quá khứ cơ chứ, như vậy khác gì vạch áo cho người xem lưng, vì vậy chỉ có lúc nào rảnh rảnh mới lần mò một chút phòng trường hợp gặp người quen không biết ứng phó.

Bỗng cửa sổ cạch một tiếng rất nhẹ, nhưng thính lực đã được nâng cấp há không nhận ra, nên khi thấy bóng người thoát khỏi bậc cửa nhảy xuống sàn Mạc Khanh liền giật giật khóe miệng: "A Nhất, cửa chính không đi sao lại chui rúc như này hả?"

A Nhất cúi đầu nghiêm cẩn nhận sai: "Lần sau sẽ chú ý, xin tiểu thư cầm lấy" sau đó cẩn thận đưa cô một cái ví mỏng màu nâu nhạt chất liệu bằng da thật.

Mạc Khanh nghi hoặc mở ra thì thấy cài bên trong các ngăn ví là một ít tiền mặt cùng các loại giấy tờ, thẻ linh tinh nhìn qua là biết mới được làm trong hôm nay, cô tán thưởng tốc độ làm việc của thân tín. Đúng lúc vừa ngẩng đầu lên hỏi A Nhất "Mấy cái thẻ này để làm gì" thì cửa phòng bật mở, người vào là một bác sĩ bề ngoài điển trai, trên gương mặt điểm nụ cười nhàn nhạt đeo chiếc kính mắt vuông nhìn tri thức vô cùng, theo sau là một y tá cầm hồ sơ bệnh án vừa bước vào phòng bắt đầu lấy ống truyền và thuốc ra đặt ngay ngắn trên bàn.

"Thế nào, hiệu lực thuốc tê đã hết hy vọng cô không thấy quá đau"

Mạc Khanh còn đang cảm thán tốc độ phi thân chui gầm giường của A Nhất, nghe thấy câu hỏi cũng bình tĩnh đáp lại: "Cảm ơn, vết thương đã tốt lắm. Xin hỏi khi nào tôi có thể xuất viện" Lúc nãy trước khi y tá chuẩn bị băng bó cho mình cô đã gặp qua người đàn ông này nói chuyện có vẻ thân thiết với Phó Kiệt và người lái xe. Trong truyện cô viết có miêu tả một người bạn thân của nam chính là giám đốc bệnh viện tư nhân, với vẻ ngoài tương tự bút tích nếu cô không lầm thì đây hẳn là nhị thiếu gia nhà Khiêm Tấn, Khiêm Tấn Hạo, kế tục truyền thống làm y của gia tộc và vừa mới hoàn toàn kiểm soát bệnh viện này trong tay cách đây vài năm.

Chậc, quả là bạn nam chính cũng không tầm thường chút nào mà.

Khiêm Tấn Hạo mỉm cười nho nhã, ngón tay thon dài đẩy gọng kính lên theo thói quen từ từ nói: "Vết thương có thể đã chạm đến động mạch chủ, cô cần nằm viện quan sát thêm"

Mạc khanh lắc đầu: "Không cần, sức khỏe thế nào tôi rõ nhất"

Khiêm Tấn Hạo không nhiều lời nhẹ gật đầu: "Được, vậy tôi cần lấy thông tin của cô để làm thủ tục và gọi người nhà đến đón. Và vì cô không tiện đi lại..." Dứt lời, Khiêm Tấn Hạo nhìn thoáng qua y tá đang thay đường truyền dịch cho Mạc Khanh, hiểu ý, cô ta nhẹ xin phép lấy giấy tờ lúc nãy Mạc Khanh rút từ trong ví ra vẫn đặt trên nệm, đưa cho Khiêm Tấn Hạo rồi tiếp tục làm công việc của mình.

Mạc Khanh thấy trán rơi xuống vài vạch hắc tuyến thầm phỉ nhổ, có lấy mảnh giấy cũng có người sai vặt, cái kiểu quý tộc thiếu gia kiểu gì đây a~

(Mấy ngày vừa rồi cô cũng có khác gì hắn đâu T_T)

Xoay xoay đống thẻ và giấy tờ trước mặt một lúc, Khiêm Tấn Hạo nhận ra có vài thứ quen thuộc, thẻ ra vào tòa chung cư, thẻ căn hộ, visa bạch kim số lượng có hạn nhưng số tiền vô hạn, bằng lái xe ô tô, thẻ sinh viên, chứng minh thư. Hắn xem qua một lượt, khóe miệng nhếch lên ngước mắt hỏi: "Cô ở chung cư L ngoại thành?"

Mạc Khanh: (mục đích A Nhất gấp gáp đưa cô đống giấy này đó hả?)

Cô chớp chớp mắt vô tội: "Phải, anh họ xa của tôi nói sẽ cho tôi ở tạm đó trong thời gian này"

"Ở tạm? Vậy cô có quen người đã đưa cô đến đây không, tại sao cậu ấy lại giúp cô? " Khiêm Tấn Hạo nhíu mày càng sâu, ánh mắt sắc bén hòng tìm ra chút manh mối từ cái cô gái trước mắt này, không những ở đối diện với căn hộ của A Kiệt, mà còn trùng hợp xuất hiện ở khu "bí mật" cùng với ba kẻ côn đồ mai phục ở đó hòng tấn công A Kiệt. Nếu cô ta là thuộc hạ của kẻ kia thì...

"Không có, tôi cũng không hiểu mình làm gì sai mà mấy tên đó dằn mặt đòi tiền nữa" Mạc Khanh nghĩ lại có chút tức giận "Rõ ràng bọn chúng rất to xác lại ngồi sau xe rác như mấy con chuột rình rập vào trong ngõ, không chỉ riêng tôi mà ai cũng nhìn a ~ nhưng cuối cùng lại chỉ nhắm vào tôi để bắt nạt... Ví mang theo quá ít tiền sợ bọn chúng không đủ tiêu nên tôi kêu chúng cùng ra cây ATM rút. Ai ngờ lòng tốt không được đáp lại còn suýt chết. Đúng là não tỉ lệ nghịch với thân hình mà"

Khiêm Tấn Hạo:...

Y tá:...

Mạc Khanh càng nói càng hăng khiến Khiêm Tấn Hạo quả thực có chút đau đầu bao mối nghi ngờ cũng bay mất sạch. Đang phát tiết thì cửa một lần nữa bị đẩy ra, người vào còn ai ngoài vệ sĩ thân tín yêu quý của cô nữa.

"Tiểu... Khanh, chúng ta về nhà, thủ tục và viện phí đã hoàn tất rồi"

Nhìn người con trai giây trước còn bám dưới gầm giường cô không thể buông tha, giây sau đã nghiêm chỉnh đứng ở cửa tận chức tận trách làm "anh họ". Mạc Khanh thực không muốn suy đoán thêm làm cách nào mà A Nhất có thể di chuyển xuất quỷ nhập thần như vậy. Rất đau đầu có được không.

Khiêm Tấn Hạo ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ cười cười: "Ra là cô đã gọi người nhà đến từ trước rồi"

Mạc Khanh:... (tôi gọi lúc nào?)

A Nhất mặt không cảm xúc nhìn Khiêm Tấn Hạo, lưng thẳng tắp khác hẳn dáng vẻ cung kính khi đối diện với Mạc Khanh, nhàn nhạt lên tiếng: "Bác sĩ Khiêm, cảm ơn đã chữa trị cho Tiểu Khanh, tôi là người giám hộ tạm thời của cô ấy thời gian này, xin phép để tôi đưa cô ấy về nhà"

Khiêm Tấn Hạo nhướng mày: "Giám hộ tạm thời?"

"Chỉ là muốn rời nhà một thời gian mà thôi, nên tôi nhận trách nhiệm chăm sóc Tiểu Khanh"

Câu này nghe vào tai thực sự không khác gì Mạc Khanh là cô gái còn nhỏ chưa hiểu chuyện, giận dỗi gia đình nên ly khai ra ngoài cho đỡ nhàm chán. Quả là bây giờ cũng không thiếu cậu ấm cô chiêu bước vào thời kỳ phản nghịch bỏ nhà đi một thời gian chứng tỏ bản thân, nhưng cũng chỉ được dăm bữa nửa tháng hết tiền tiêu cũng tự động mò về.

Mặc kệ thương thế ở bả vai, Mạc Khanh lười xem hai người đối thoại, điềm nhiên giật đứt ống truyền nối ở kim tiêm ghim trên mu bàn tay tránh máu chảy làm liên lụy cô gái y tá, bước xuống giường đi về phía Khiêm Tấn Hạo đoạt lấy giấy tờ của mình ném về phía A Nhất, quăng lại một câu "Cám ơn" rồi mất dạng sau cánh cửa.

Khiêm Tấn Hạo sau khi thấy người đi rồi, khóe miệng cong lên một vòng cung nhỏ rồi cũng đi ra khỏi phòng bệnh, hướng về khu xét nghiệm nơi mà Phó Kiệt và Đường Vũ Hán đang bận rộn làm kiểm tra.

Thấy người quay lại, Đường Vũ Hán đang đứng tựa vào ban công lướt điện thoại, lập tức dừng động tác lại hỏi: "Sao hả, cô ta có gì đáng nghi không"

Khiêm Tấn Hạo đẩy gọng kính lên, cầm hồ sơ bệnh án và kết quả xét nghiệm vừa lấy được lật lật vài tờ rồi đáp: "Cô gái này là tiểu thư nhà giàu đang bỏ nhà đi bụi, chắc chán đời, anh họ cô ta đến đón rồi."

Nói đoạn, Khiêm Tấn Hạo lật đến tờ xét nghiệm máu, cẩn thận nhìn biểu đồ đo lường có chút ngạc nhiên. Đúng lúc này thì Phó Kiệt vừa xong tất thảy bước ra ngoài, nghe được đoạn đối thoại nên tiếp lời: "Tôi thấy cô ta bị ba tên côn đồ mai phục mình mấy ngày nay gây sự, nhìn qua không giống đóng kịch có vẻ chống đỡ không được nên đành ra giúp"

Đường Vũ Hán gật gật đầu: "Tôi cũng đã xem video thuộc hạ gửi về từ quảng trường quanh chỗ đó, thấy cô ta đúng là tình cờ đi ngang qua còn chạm mặt mấy cô gái và đứng nói chuyện một lúc, có vẻ là bạn học"

"Cậu có nói cô ta bị nhiễm xạ?"

Nghe Khiêm Tấn Hạo thắc mắc, Phó Kiệt bất giác nghĩ đến dòng máu đỏ thẫm bất thường chảy từ bả vai xuống dọc thắt lưng của cô gái đó, rồi gật đầu xác nhận. Khiêm Tấn Hạo trầm ngâm: "Nếu đúng thực gia đình cô ta đã cố gắng chạy chữa để ngăn tế bào nhiễm xạ phát triển và lây lan cho người khác, thì kết quả từ xét nghiệm này cho thấy sức sống tế bào của cô ta đang thấp nghiêm trọng, có thể dẫn tới suy kiệt cơ thể. Nếu cô ta không phải kẻ địch, tôi nghĩ cậu nên về chung cư ngoại thành xem tình hình"

Đường Vũ Hán tán thành: "Đúng đó, dù sao người ta cũng vô tình hữu ý đỡ giúp cậu một dao, bây giờ tình cờ là hàng xóm cũng nên báo đáp người ta một chút. Có gì tôi sẽ điều tra thêm về thân thế cô ta, người đàn bà của cha cậu hành động đang càng lúc càng tuyệt tình cậu nên cẩn thận chút, tôi sẽ bố trí thêm người bảo vệ quanh chung cư L"

Phó Kiệt điềm nhiên đút tay vào túi quần, khi nghe nhắc đến người đàn bà đó ánh mắt loé lên sát khí, giọng hắn trầm hẳn xuống: "Tôi sẽ tự có cách đối phó với hai mẹ con bà ta, còn cô gái đó,... không cần lo"

-----------

Tiểu kịch trường:

Mạc Khanh: A Nhất, lấy giúp ta giỏ hoa quả trong tủ lạnh ra đây.

.....

A Nhất, lái xe đến trung tâm thương mại mua 5 cuộn gimbap về đây.

......

A Nhất, phái cổ kiếm này có vẻ hay, đi đăng ký học đi.

.....

A Nhất, ta đói bụng, úp 2 gói mì tôm trứng nhé.

.....

Bài tập thực quá nhàm chán, A Nhất chép bài đi.

Phó Kiệt: Mạc Khanh, cô tự xách cái mông dậy làm đi. Anh ta đường đường là sát thủ đứng đầu Mạc gia không phải để cô sai vặt.

Mạc Khanh:.... A Nhất, ai cho phép ngươi làm mấy việc vặt vãnh này lơ là chức trách bảo vệ bổn tiểu thư hả? Mau đưa bài tập đây.

A Nhất (đang hí hoáy chép liền ngẩng đầu lên, không chút suy nghĩ nghiêm cẩn đáp): Rõ, thưa tiểu thư, thuộc hạ xin rút kinh nghiệm.

Phó Kiệt:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.