Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền

Chương 1: Mở đầu




''Tổng biên, cafe của anh đây.'' Dạ Lan đặt nhẹ tách cafe sữa xuống bàn, quẹt nhẹ đi mồ hôi trên trán.

Nhấc tách cafe lên ngắm nhìn một hồi, Tường Quân không hề do dự mà trực tiếp quẳng nó vào sọt rác: ''Không đúng mùi vị tôi cần, pha lại.''

Máu đã dồn hết lên mặt, Dạ Lan nhìn người trước mặt, cố nói ra những lời cực kỳ nhẫn nại: ''Tổng biên, đây là tách cafe thứ năm, hơn nữa mỗi lần tôi đều thay đổi theo yêu cầu của anh, thậm chí lần này anh còn chưa thử đã quẳng vô sọt rác, anh làm vậy có phải hơi quá đáng, không tôn trọng tôi hay không?''

''Cô là đang chỉ trích cấp trên hay sao? Đổi tách khác.'' Tường Quân vắt chéo chân, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô tỏ vẻ không hài lòng với thái độ cứng đầu của cô.

''Thật xin lỗi, nhưng tôi còn phải đi phỏng vấn, khi khác sẽ rảnh sẽ đổi lại cho anh.'' Dạ Lan vốn chẳng muốn cùng hắn đôi co, nói xong liền xoay người rời đi.

''Phỏng vấn? Chủ biên của cô chưa báo lại với cô sao?''

Nghe xong câu này, Dạ Lan ngay lập tức quay đầu lại, nhìn hắn với ánh mắt tỏ vẻ không hiểu: ''Báo? Báo chuyện gì cơ?''

''Tôi đã quyết định chuyển cô sang bộ phận báo Dân trí, xem thái độ của cô xem ra chưa được biết rồi.'' Vừa nói, những ngón tay thon dài của hắn từng nhịp đều đặn gõ xuống bàn, mắt nhìn cô vô cùng thích thú, chờ đợi phản ứng từ cô.

''Tại sao lại thay đổi, chỉ vì một buổi đi làm muộn hay sao? Tôi nói anh nghe này không phải tôi cố ý, tôi bị nhỡ xe thậm chí tôi đã gắng hết sức chạy bộ đến tòa soạn, nhưng kết quả vẫn không kịp.'' Dạ Lan miễn cưỡng giải thích lí do, mong rằng hắn sẽ cảm thông.

Cô chạy bộ đến đây, mới nghe đến đó mà hắn cảm thấy như vừa nhận được tin có kẻ vừa mới đến nhà hắn trộm đồ vậy, ánh mắt lạnh lẽo lúc này lập tức nhìn xuống dưới chân cô thăm dò. Trông thấy phía gót chân cô đang sưng đỏ, thậm chí có cả vết xước đang rỉ máu lại khiến lòng hắn thêm đau, tuy nhiên vẫn giữ nguyên giọng điệu lạnh lùng của mình hắn hỏi cô, mỗi lời nói đều bước đến, dồn Dạ Lan đến sát cạnh bàn:''Ý cô là cứ nhân viên nào khi trình bày rõ lí do của mình, người làm sếp như tôi cũng đều sẽ xem xét và bỏ qua sao?''

Bị vây hãm, lại kèm theo hơi thở nam tính đang phả vào tai, khiến tâm trạng Dạ Lan trong phút chốc trở lên bấn loạn, mặt nóng ran. Nhưng cô biết hắn là đang cố ý làm như vậy, cô càng hoảng loạn càng đúng ý hắn, luống cuống đẩy mạnh hắn ra, cô trừng mắt: ''Tổng biên, xin hãy tự trọng.''

Tường Quân cười khẩy, hai tay bỏ túi quần, bình thản nhìn cô: ''Tự trọng, tôi tại sao phải tự trọng, nếu phải nói đến tự trọng người nên làm vậy là cô mới đúng, mới kết hôn chưa được bao lâu đã lả lơi với hết tên đàn ông này, đến đàn ông khác. Sao vậy, chồng cô không đáp ứng nổi cô, hay đây là bản chất thật sự của cô.''

''Anh...'' Những lời Dạ Lan muốn phun ra đều bị ứ nghẹn ở cổ, cô biết không nên đôi co với hắn, bởi kết quả có ra sao bản thân cô vẫn là người chịu thiệt. Nuốt mấy lời định nói xuống cổ họng, cô lại đeo lên cho mình lớp mặt nạ ngụy trang mọi ngày, bình thản nhìn thẳng vào đôi mắt quyến rũ nhưng lạnh lẽo của hắn: ''Nếu anh gọi tôi lên đây để nói về nhân phẩm của tôi thì anh quả là nói đúng rồi đấy, tôi đây cũng chẳng có lời nào biện minh, còn nếu anh định nói nhân phẩm của tôi sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của tòa soạn thì xin cứ việc sa thải tôi.''

Ngay lập tức Tường Quân tóm lấy cổ tay của Dạ Lan lôi lại:''Cô đang thách thức với tôi sao?''

''Tổng biên, anh hiểu sai ý tôi rồi, tôi chỉ là đang nói ra suy nghĩ của chính mình, có người dùng một lí do rất nhỏ nhoi để đánh giá thực lực của nhân viên, thì những việc khác rất có khả năng, ví dụ như Tổng biên bây giờ đang nói đến nhân phẩm của tôi chẳng hạn.'' Cảm nhận được cảm giác đau ở nơi cổ tay, tuy nhiên Dạ Lan vẫn đứng đó, không kháng cự, không kêu ca, cứ vậy mà bình thản đối diện với hắn.

Kéo mạnh một cái, lần này cả người Dạ Lan được bao trọn trong vòng tay mạnh mẽ như gọng kìm của hắn, lúc này đây cô có thể nghe rõ mồn một tiếng đập ''thình thịch'' của trái tim hắn nơi lồng ngực. Tâm trạng cô vì thế cũng trở lên rối bời, tại sao cứ mỗi khi gần hắn cô lại rất khó khống chế cảm xúc của bản thân, lẽ nào cô không hề hận hắn như cô đã tưởng.

''Không chống đối lại tôi, điều đó rất khó làm hay sao? Chuyện sáng nay chỉ là một ví dụ mà tôi muốn cho em thấy, thuận tôi sẽ được những lợi ích gì, còn chống lại tôi, tôi sẽ khiến em hối hận.''

Giọng nói trầm thấp vang lên phía đỉnh đầu, lọt đến tai Dạ Lan lại như tiếng sấm, cô cố giãy giụa nhưng chỉ là tốn công vô ích. Hắn so với nhiều năm về trước, từ một công tử con nhà giàu, chỉ biết ăn và chơi, bây giờ đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông hoàn hảo trong mắt phụ nữ. Dạ Lan có lẽ vẫn còn chút ít hiểu biết về hắn, cô biết bản thân càng ngoan cố, liều mình kháng cự, thì hắn càng nổi lên bản tính muốn khống chế, chiếm hữu. Cũng giống như một con mèo đang vờn một con chuột nhỏ vậy.

Thấy cô ngừng kháng cự, Tường Quân nở một nụ cười hài lòng, tham lam ôm chặt cô hơn, hít hà mùi hương trên tóc cô. Không phải mùi nước hoa đắt tiền, hàng hiệu, nhưng không hiểu sao mùi hương này bao năm nay vẫn khiến hắn say mê và khó buông bỏ đến vậy, giọng nói hắn đột nhiên trở lên dịu dàng:

''Dạ Lan, ly hôn với tên đó đi, chúng ta làm lại từ đầu.''

''Dạ Lan, sao không nói gì, là đang suy nghĩ lời anh nói có đúng không?'' Thấy cô im lặng, hắn cảm thấy hơi lo liền buông cô ra. Ngay lập tức nhận được vẻ mặt đang rất khổ sở vì đang cố kìm nén cảm xúc nào đó trong cô.

Đôi vai gầy của cô run lên vì đè nén cảm xúc, nhưng lúc này Dạ Lan bật cười, cô vừa nghe được một câu chuyện tiếu lâm, bất giác hỏi hắn: ''Tổng biên, anh còn yêu tôi sao?''

Thấy hắn vẫn nhìn mình không phản ứng gì, cô nói tiếp: ''Hóa ra anh bắt tôi pha cafe là để tìm lại hương vị mà anh từng thích sao? Lần đầu tiên anh chê đắng, lần thứ hai nói là quá ngọt, lần thứ ba anh nói cần thêm đường, lần thứ tư anh nói cafe quá nóng. Nhưng tôi cũng phải nói thật với anh điều này, cả bốn lần đó tôi đều dùng cách thức y như nhau.''

''Cô nói cái gì?'' Tường Quân vô cùng bất ngờ, nhìn Dạ Lan đầy nghi hoặc. Cả bốn lần đều pha y như nhau sao? Cô đang giỡn hắn có đúng không?

Cầm lấy tay hắn, Dạ Lan ngẩng lên, thái độ của cô đột nhiên trở lên nghiêm túc khiến hắn cảm thấy lo lắng: ''Ngay lúc này, tôi cầm tay anh anh có cảm thấy giống với ngày đó không?''

''Cả thế này.'' Cô chủ động ôm hắn.

''Và thế này nữa.'' Cánh môi hồng mềm mại của cô khẽ chạm nhẹ lên môi hắn.

Từ khi gặp lại đến giờ, đây là lần đầu tiên cô chủ động gần, khiến tâm tình của Tường Quân bây giờ nhất thời trở lên bấn loạn, hắn trong mắt phụ nữ luôn là liều thuốc độc chết người và luôn giữ quyền chủ động, còn cô trong hắn lại chính là liều thuốc độc chế ngự cả tâm hồn và thể xác hắn.

''Không có đúng không?'' Thấy hắn vẫn không có phản ứng gì, Dạ Lan càng cho rằng suy đoán của mình là đúng, hắn chỉ là muốn trả thù cô mà thôi, hắn đâu biết để làm được những hành động như vừa rồi cô đã phải mất bao nhiêu dũng khí:

''Tường Quân, trải qua nhiều năm như vậy chẳng lẽ anh vẫn không hiểu, có thể mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi cả, nhưng còn tình cảm một khi đã mất đi rồi, miễn cưỡng tìm lại cũng chỉ như tách cafe này, vĩnh viễn không thể tìm lại hương vị ban đầu. Hơn nữa tôi cũng đã kết hôn.''Cô nhìn hắn bằng ánh mắt mang theo chút tiếc nuối, chút yêu thương cũng có cả oán giận, rất lâu sau mới buông tay hắn ra mà xoay người đi.

Câu nói sau cùng thốt ra từ miệng cô nhẹ bẫng là vậy, tại sao khi hắn nghe thấy lại ngay lập tức chuyển thành một thứ vũ khí rất lợi hại, đả kích hắn đến vậy. Ngồi thụp xuống ghế, đôi mắt quyến rũ giờ mang theo cả nét u buồn nhìn chăm chăm vào cánh cửa đã khép, nơi mà vừa có bóng dáng người phụ nữ mình yêu đi khỏi.

Tiếng gõ cửa làm hắn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, lạnh lùng vọng ra: ''Vào đi.''

Mỹ Thy vừa bước vào đã tinh ý nhận ra tâm trạng của vị Tổng biên trẻ tuổi, phản ứng khó hiểu hôm buổi họp, cộng thêm tâm trạng bây giờ của Tổng biên, cô ta ngấm ngầm đoán được mối quan hệ mập mờ giữa Tổng biên và người vừa mới đi ra.

''Tổng biên, đây là những bài viết đã chọn lọc theo chủ đề, mời anh xem qua.'' Đặt tài liệu xuống bàn, Mỹ Thy cố ý cúi thấp để lộ vòng một căng tròn, nóng bỏng: ''Tổng biên.'' Thấy hắn không chú tâm, Mỹ Thy cất giọng nhỏ nhẹ theo kiểu ''mời gọi''.

''Hả?'' Tường Quân tâm trí đang trôi dạt ở phương trời nào, cuối cùng cũng sực tỉnh, tuy nhiên khi nhìn đến tập tài liệu, thứ đầu tiên đập vào mắt hắn lại là cặp''gò bồng'' trắng mịn, đang run run như chào mời của cô thư ký.

Thấy hắn sững lại đôi chút, Mỹ Thy như mở cờ trong bụng, cá rán dâng tận miệng, mèo nào lại chê cho được, cơ hội này khó lắm cô ta mới có được, công việc, nhất là người đàn ông hoàn hảo ngay trước mặt, nhất định không thể vuột mất. Nhưng cô đâu biết đôi mắt quyến rũ đến lạnh lẽo của Tổng biên đang dần tối lại: ''Những thứ này cứ để đấy, hết việc của cô rồi, mau ra ngoài.''

Mỹ Thy tay căn bản đang vịn vào bàn, bằng không sớm đã ngã chỏng queo, là tai cô ta có vấn đề, hay người đàn ông trước mặt tiêu chuẩn quá cao.

''Còn đứng đấy làm gì?'' Thấy cô ta vẫn đứng ngây ra đó, Tường Quân khó chịu, ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn cô ta.

''Dạ, vâng, em đi ngay đây ạ.'' Mỹ Thy hoảng hốt đi ra.

''Khoan đã!''

Tiếng gọi giật từ đằng sau khiến Mỹ Thy một lần nữa mừng quýnh lên, lẽ nào anh ấy đã hối hận. Nghĩ vậy, cô ta e thẹn quay đầu, thậm chí còn làm dáng, nhỏ nhẹ hỏi: ''Tổng biên, anh còn chuyện gì dặn dò sao ạ?''

''Cách ăn mặc của cô, còn cả mùi nước hoa kia nữa, 15 phút nữa nếu không đổi, không cần đi làm nữa, hiểu chứ?'' Hắn nói một hơi dài mà mặt không hề ngẩng lên, rất nghiêm túc xem tài liệu.

''Hiểu ạ.'' Cô thư ký Mỹ Thy vừa bị tạt cho gáo nước lạnh, ngay lúc này vẫn chưa thể tiếp nhận nổi tin này, khi trả lời cơ mặt còn có chút co giật.

Cánh cửa đóng lại, tập tài liệu trên tay cũng được đặt xuống. Vừa rồi hắn tự phục bản thân mình giỏi kiềm chế, giỏi đến mức nhiều lúc hắn nghi ngờ giới tính của mình. Nhưng hắn biết bản thân hoàn toàn là đàn ông, nhưng sai lầm lớn nhất của đời hắn là quá yêu một người phụ nữ, hơn nữa người phụ nữ đó lại quá vô tình. Kể cả khi cô vô tình là vậy nhưng khi phát hiện ra những người phụ nữ kia không phải cô, không phải tình yêu mà hắn mong đợi, thì dù có ''lột sạch'' đứng trước mặt hắn, cũng không làm hắn có hứng thú, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ kinh tởm.

Nhìn sang cây xương rồng đặt ở góc bàn, hắn đưa ngón tay thon dài chạm nhẹ vào những chiếc gai nhọn, mặc chúng đâm xuyên vào da thịt mình, nói: ''Thái độ của cô ấy đối với ta, bằng một nửa bọn họ thôi có phải tốt không?''

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.