Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi!

Chương 57: Trách nhiệm của tôi




Lý Thất Dạ lộ ra dáng tươi cười, nói ra:

- Ta chỉ có ở kiếp này, cho dù kết cục như thế nào, ta chỉ muốn gặp ngươi một lần, hoặc là, sau lần gặp mặt này chúng ta sẽ vĩnh biệt. Bất kể như thế nào, có thể nhìn thấy ngươi, ta đã thật cao hứng, ta đã rất vui vẻ...

Nữ tử lăng không đứng đó, vẫn lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, nàng không nói câu nào, dường như, nàng chỉ lẳng lặng nhìn qua Lý Thất Dạ, giống như đối với nàng mà nói, chỉ cần lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ là đủ.

Thấy nữ tử lạnh lùng nhìn mình, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, chậm rãi đi qua, đi tới trước mặt nữ tử, nhìn qua mặt nàng, trong lòng của hắn rung động không dứt.

Qua hồi lâu, Lý Thất Dạ vươn tay ra, chậm rãi vuốt ve gương mặt của nàng, mặt nàng vẫn mang theo lãnh ý giống như ánh mắt của nàng vậy.

Nữ tử chỉ lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, ánh mắt lạnh lùng, nàng cũng tùy ý Lý Thất Dạ vuốt ve mặt mình.

- Nếu có kiếp sau, ta chỉ hy vọng ta có thể làm người ngừng chân hậu thế, ở trogn đời đó ta có thể dừng bước, ta có thể đợi.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nói ra:

- Nhưng mà, ở kiếp này ta chỉ có thể đi thẳng, ta đi thẳng, ta thề không lùi bước, thề không ngừng chân, thề không quay đầu. Đây là ta, đây là vận mệnh của ta, cũng là truy cầu của mình.

Nữ tử chỉ lạnh lùng nhìn qua Lý Thất Dạ, bỗng nhiên, nàng quay người rời đi, dùng tư thái phi tiên bay đi xa xa.

- Ngươi có thể suy nghĩ một chút nữa, nếu như ngươi nguyện ý, ân oán giữa chúng ta có thể kết thúc.

Lý Thất Dạ nhìn qua nàng đi xa, nói ra:

- Ở kiếp này, chỉ sợ là lần cuối cùng trong đời ta tới Thiên Linh Giới! Hoặc là sau lần này từ biệt, ta không trở về nữa.

Tư thái nữ tử bay lên hơi dừng một chút, nhưng mà vẫn phiêu nhiên rời đi, trong nháy mắt biến mất trong vòm trời.

Lý Thất Dạ lúc này nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong nội tâm buồn vô cớ như mất, bởi vì hắn hiểu được nàng không tha thứ cho mình, hắn cũng hiểu chuyện năm đó là hắn sai, là không thể tha thứ.

- Trăng có khi tròn khi khuyết, thế gian, ai có thể viên mãn chứ?

Lý Thất Dạ buồn vô cớ thở dài, thì thào nói:

- Mặc kệ ngươi là Tiên Đế cũng tốt, độc thủ sau màn của cửu giới cũng được, đủ loại nhân sinh luôn tràn đầy bất đắc dĩ, luôn luôn có chuyện không như ý. Cửu thiên thập địa vô địch, nhưng có chuyện gì vẫn luôn vô địch chứ?

- Cửu thiên thập địa, lại có bao nhiêu người hâm mộ vô địch, lại có bao nhiêu người hâm mộ Tiên Đế.

Lý Thất Dạ ngẩng đầu nhìn qua bầu trời, nhìn qua trời cao, cười khổ một tiếng, nói ra:

- Nhưng vô địch cũng tốt, Tiên Đế cũng được, hoặc là có một ngày như vậy, không khỏi suy nghĩ, hoặc là nhân sinh còn không tốt bằng phàm nhân, nhân sinh tuy ngắn ngủi, nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi này có nơi quy túc.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ cười đắng chát, hắn cũng tốt, Tiên Đế cũng được, có quá nhiều khát vọng, gánh vác quá nhiều đồ vật, quản chi vô địch, có chút chuyện vô cùng bất đắc dĩ, có chút chuyện cho dù lực lượng vô địch cũng không cách nào cải biến được.

Thiên địa yên tĩnh, cuối cùng nhất Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một hơi, quay người rời đi.

Trong khách sạn, Diệp Tiểu Tiểu cùng Tư Mã Ngọc Kiếm cũng trông mong nhìn ra ngoài, đặc biệt là Diệp Tiểu Tiểu, nàng vẫn không an lòng, đi tới đi lui, tâm thần không tập trung, thần thái lo lắng.

Vài ngày qua đi, Lý Thất Dạ vẫn chưa trở về, Diệp Tiểu Tiểu thậm chí muốn ra ngoài tìm kiếm Lý Thất Dạ, nếu không phải Tư Mã Ngọc Kiếm lôi kéo, nàng đã sớm lao ra.

Khi thấy Lý Thất Dạ đi tới, Diệp Tiểu Tiểu cuồng hỉ, thoáng cái tiến lên, nhào vào trong ngực Lý Thất Dạ, không có ác cảm như trước, khóe mắt Diệp Tiểu Tiểu ẩm ướt, tuy nàng không có khóc, nhưng mà nước mắt của nàng ướt mi.

Lý Thất Dạ nâng mặt Diệp Tiểu Tiểu lên, nhìn qua nước mắt trên bờ mi, vừa cười vừa nói:

- Tiểu nha đầu, có gì mà khóc chứ?

- Hừ, hừ, hừ, ta biết ngay yêu tinh như ngươi sẽ không chết mà.

Diệp Tiểu Tiểu nín khóc lại cười, hừ một tiếng nói ra:

- Người tốt sống không lâu, người xấu sống ngàn năm, ác nhân như ngươi có thể sống ngàn vạn năm.

Nhìn qua Diệp Tiểu Tiểu nín khóc lại cười lên, Lý Thất Dạ cũng cười một tiếng, lau nước mắt cho nàng.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ bình an trở về, ngay cả Tư Mã Ngọc Kiếm cũng tươi cười, sau khi thành sát thủ, tâm hồn thiếu nữ đã sớm lạnh như băng, nàng cũng trở nên lạnh như băng, nhưng mà Lý Thất Dạ rời khỏi, đặc biệt là lúc Lý Thất Dạ gần đi có nói những lời kia, làm cho tâm hồn thiếu nữ của nàng vẫn treo lên cao.

Thời điểm Lý Thất Dạ trở về, nàng như trút được gánh nặng, tâm hồn thiếu nữ buông lỏng, trong nội tâm có cao hứng và vui vẻ nói không nên lời.

Lý Thất Dạ ở lại thành Thần Thụ, hắn ở trong khách sạn thành Thần Thụ vài ngày, hơn nữa cả ngày không rời khỏi phòng nửa bước.

Lý Thất Dạ đột nhiên an tĩnh lại, ở trong khách sạn không gây chuyện, chuyện này làm cho Diệp Tiểu Tiểu đều cảm thấy kỳ quái, các nàng cũng không cho rằng Lý Thất Dạ là người yên tĩnh.

- Tự đại vương, ngươi làm cái gì vậy? Chẳng lẽ ngươi muốn làm tiểu thư khuê các, học làm nữ công hay sao?

Diệp Tiểu Tiểu thấy Lý Thất Dạ chân không bước ra khỏi nhà, lúc này tò mò nói ra.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Đợi một người.

- Đợi ai? hPhair đợi bao lâu?

Từ khi Lý Thất Dạ rời khỏi vài ngày rồi quay về, thần thái cũng có chút là lạ, Diệp Tiểu Tiểu cảm thấy Lý Thất Dạ khẳng định có tâm sự, nhưng mà không biết hắn có tâm sự gì.

Diệp Tiểu Tiểu hỏi như vậy, làm cho Lý Thất Dạ trầm mặc một hồi, qua một hồi lâu, hắn nhìn qua ngoài cửa sổ, cuối cùng chậm rãi nói ra:

- Đợi thêm vài ngày nữa, nếu như không có tới thì chúng ta ra khỏi thành Thần Thụ, đi tới một nơi.

Nói đến đây, trong lòng của hắn thở ra một hơi, lúc này hắn tới Thiên Linh Giới, trừ vì thứ như kỷ nguyên chi hiệt ra, hắn còn muốn chấm dứt ân oán năm xưa, sau khi chấm dứt ân oán này, trong tương lai hắn có thể bình thản đi đại chiến cuối cùng.

Nhưng mà nếu như nàng không muốn đi đối mặt, không muốn giải quyết với hắn, hắn cũng không thể tránh được, hoặc là cuối cùng hắn chỉ mang theo tiếc nuối rời khỏi Thiên Linh Giới.

Nhìn thấy thần thái Lý Thất Dạ như vậy, Diệp Tiểu Tiểu cũng không hỏi nữa, tuy nàng tuổi còn nhỏ, không thông tình đời, nhưng nhìn thần thái của Lý Thất Dạ thì nàng hiểu nội tâm Lý Thất Dạ có hoang mang.

Thời điểm Lý Thất Dạ lưu thủ Thần Thụ Lĩnh chờ đợi, thành Thần Thụ náo nhiệt rối tinh rối mù, thậm chí có thể nói người ta tấp nập, có vô số tu sĩ đi vào thành Thần Thụ.

Ngay từ đầu sau khi tin tức liên quan tới tiên dược trường sinh truyền ra, rất nhiều người từ ngoài lao tới đây, thời điểm ban đầu rất nhiều người cũng còn bán tín bán nghi, tuy có rất nhiều tu sĩ đi vào Thần Thụ Lĩnh, nhưng mà nhiều người vẫn ôm thái độ trông xem thế nào.

Nhưng mà mấy ngày gần đây nhất có tin tức kinh thiên truyền ra, Mộng Trấn Thiên và Cổ Linh Uyên Hắc Ám Cổ vương tử đích thân tới thành Thần Thụ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.