Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi!

Chương 47: Cứ thế ra đi




Đối với hành động tự tiện xóa bỏ thư của anh, Mễ Kha cũng giận dỗi với Hình Khắc Lũy một trận.

Dĩ nhiên, đây là chuyện sau này. Trước mắt Mễ Kha gặp phải vấn đề cấp bách – xem mắt.

Thân là con rể, lời ba vợ nói ra giống như quân lệnh, làm sao có thể không theo? Hơn nữa nghĩ tới chuyện cùng em vợ dối gạt ba vợ, càng không dám lười biếng. Vì vậy, khi Đàm Tử Việt tìm đối tượng “Xem mắt” tâm trạng Mễ Kha ngổn ngang, rối loạn.

“Có cần phải khoa trương như vậy không?” Ôm cánh tay Ngải Lâm, Mễ Kha điều chỉnh ánh mắt tỏ vẻ đáng thương: “Mẹ, con có phải là do mẹ và Mễ tiên sinh nhặt về nuôi phải không?”

Sủng ái vuốt nhẹ tóc cô, Ngải Lâm mắng: “Còn không phải tại con không biết điều, để ba lo lắng.”

Mễ Kha mếu máo: “Đứa trẻ ngoan như con đốt đèn lồng cũng khó tìm, con không có học chị hai yêu sớm đấy.”

Ngải Lâm cười khẽ: “Con có một phần mười bản lãnh của chị con, mẹ và ba con cũng không cần lo lắng con không có ai thèm lấy rồi.”

Nghĩ đến trước đây không lâu, người nào đó nói lời đề nghị, Mễ Kha lầu bầu: “Con trên thị trường có kém như vậy sao.”

“Xét việc con hai mươi bốn tuổi vẫn còn độc thân” Ngải Lâm cười nhìn con gái, “Quả thật có chút kém.”

Mễ Kha rúc đầu nhỏ vào ngực Ngải Lâm làm nũng: “Vậy cũng không cần đến mức như vậy chứ, xem mắt khiến tâm trạng con sẽ sợ hãi, mà sợ hãi con sẽ không kiềm chế được bản thân, mà không kiềm chế được con sẽ…”

“Còn dám giở trò!” Ngải Lâm gõ nhẹ vào đầu cô: “Chẳng trách sao mẹ lại có tóc bạc, đều là do con chọc tức.”

“Ở đâu, cho con xem.” Bò dậy nhìn chằm chằm bộ dáng uất ức cùng mái tóc đen nhánh của Ngải Lâm, Mễ Nga bỗng nhận thấy, tính ăn vạ của cô từ đâu mà có. Chính xác là gien di truyền, thật là. Nhưng tục ngữ không phải nói Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước sẽ bị vỗ lên bờ cát sao? Tại sao cô lại có cảm giác sóng sau so với với sóng trước mẹ Ngải Lâm trước mặt một chút tác động cũng không có?

Ngải Lâm vuốt nhẹ lại mái tóc rối bời của cô, “Lần này mẹ cũng không giúp được con. Nhưng mà nếu đã có người trong lòng rồi thì là chuyện khác. Nói cho mẹ, có hay không có bạn trai? Không cần xấu hổ.”

Đối với việc riêng của Mễ Kha, Ngải Lâm và Mễ Ngật Đông đã thành nhận thức chung. Không dùng việc môn đăng hộ đối làm mục đích, để cho cô tự do tìm người yêu thương.

Nhớ năm đó, Mễ Ngật Đông đối với việc Mễ Ngư trưởng thành sớm, hết sức lo lắng, kể từ khi li dị với vợ trước, ông vẫn luôn cố gắng đền bù cho con gái, nhưng ông cùng Mễ Ngư không quá gần gũi, hơn nữa từ trước tới giờ cũng không giỏi biểu đạt, ông cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Nếu không phải Ngải Lâm xóa bỏ khúc mắc giữa ông và Mễ Ngư, làm sao ông được hưởng thụ cảm giác con gái làm nũng ôm đầu gối?

Cùng Mễ Kha dần dần lớn lên, hai chị em càng ngày càng thân thiết, Mễ Ngật Đông vui mừng vô cùng, đồng thời quan tâm chuyện chung thân đại sự của hai chị em. Cũng may Mễ Ngư cá tính độc lập, sau khi gả cho Đàm Tử Việt liền rời khỏi giới nghệ thuật, không cần ông xen vào. Dùng ngôn ngữ điển hình của Lão Mễ biểu đạt chính là: “Chuyện của Mễ Ngư, có chồng cô quan tâm, cùng người cha là ông không có quan hệ.”: Như vậy cùng Lão Mễ có quan hệ trực tiếp cũng chỉ còn Mễ Kha.

Mễ Kha tính tình dịu dàng, trừ việc hứng thú với y học cùng ăn, thì rất ít khi thấy cô để ý đến những thứ khác. Đã từng canh phòng nghiêm ngặt, phòng bị sợ Mễ Ngư yêu sớm, Mễ Ngật Đông thấy cô hai mươi tư tuổi còn như con nít, cũng cảm thấy sầu não. Lúc này mới cùng Ngải Lâm thương lượng, mượn công việc ép cô xem mắt, cũng không trông cậy vào một người tài giỏi, chỉ hy vọng tìm cho cô mấy người ưu tú, quan tâm tới Mễ Kha. Cho nên nói, Đàm Tử Việt rốt cuộc là vì tìm người tốt cho em vợ, vừa là thỏa mãn nhạc phụ đại nhận, thật là công đức vô lượng.

Ý thức được mẹ cùng mình không cùng một chiến hào, Mễ Kha gương mặt nhỏ xụ lại như đưa đám. Ngải Lâm lại trực tiếp tự nhiên hỏi cô có người trong lòng hay không, làm cô có chút chột dạ, có hay không? Đây cũng là một vấn đề.

Tự nhiên trong đầu lại hiện lên bóng dáng một người, Mễ Kha không dám nhìn ánh mắt Ngải Lâm, cô đảo mắt nhìn xung quanh, liên tục phủ nhận: “Không có, con không có.”

Ngải Lâm là người từng trải, không bỏ qua cảm xúc trong mắt con gái, bà cười vỗ tay cô: “Nếu có phải nói cho mẹ, chỉ cần Kha Kha thích, mẹ đều ủng hộ.”

Mễ Kha cúi đầu xoắn ngón tay: “Nhưng còn ba? Ba yêu cầu cao như vậy, con thích ba chưa chắc thích, không chừng còn ghét nữa.”

Ngải Lâm khích lệ: “Ba con yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần là người thật lòng đối xử tốt với con.”

“Thật như vậy.” Mễ Kha ánh mắt hiện lên ý cười.

Có lẽ do lời nói Ngải Lâm cho Mễ Kha khích lẹ lớn lao, cũng có thể là do lúc đến phòng làm việc đã thấy trên bàn bày lọ hoa Phong tín tử, Mễ Kha cả ngày cười vui vẻ. Chẳng qua cô cảm thấy có chút kì lạ, người tặng hoa Phong tín tử lại không để lại thiệp, cũng không có ký tên, thậm chí vài lần để cô hoài nghi tiệm bán hoa đưa nhầm địa chỉ.

Vậy mà Hạ Nhã Ngôn cũng khẳng định nói cho cô biết: “Không nhầm, lúc ký nhận em gái tiệm bán hoa liên tục cùng chị xác nhận khoa ngoại có vị bác sĩ thực tập tên Mễ Kha không?”

Mễ Kha bước tới ngửi một cái “Cũng không phải cá tháng tư, làm gì lại thần bí, muốn trêu chọc em à.”

Nghe cô nói thế, Hạ Nhã Ngôn chỉ biết cười khổ lắc đầu.

Một tuần sau, Mễ Kha cũng đồng thời học xong cách chăm sóc hoa Phong tín tử, và không tình nguyện cùng Mễ Ngư đi gặp đối tượng xem mắt đầu tiên. Bởi vì cả quá trình cô chỉ cúi đầu ăn, mỗi lần đều làm cho đối phương lầm tưởng thói quen ăn uống của cô có vân đề, uyển chuyển nói với người tiến cử Đàm Tử Việt bày tỏ: “Ăn uống mạnh bạo, cô gái như vậy không hợp làm người phụ nữ của gia đình"

Đối với việc Mễ Kha bày tỏ tiếp nhận, dù cô cũng cảm thấy ăn uống mạnh mẽ và làm người phụ nữ của gia đình, không có một xu quan hệ. Chỉ cần kết quả xem mắt cuối cùng là thất bại, quá trình như thế nào, đối với cô không quan trọng.

Nháy mắt qua một tuần, Phong tín tử vẫn như cũ nở rộ, Mễ Kha bị Lão Mễ áp bức đi gặp đối tượng thứ hai. Với kinh nghiệm thất bại lần trước, cô cũng muốn tiếp tục mở rộng ăn uống, kết quả đại di mụ giá lâm, bụng không thoải mái, khẩu vị hoàn toàn không có, một bữa cơm cô yếu ớt như Lâm Đại Ngọc chỉ tượng trưng ăn vài miếng. Sau đó một người đàn ông bộ dạng thư sinh phê bình kín đáo: “Vốn đã rất gầy rồi, lại còn kiêng ăn, không thể nuôi nổi.” Đàm Tử Việt tức giận, hận không thể cho anh ta một cái tát, nghĩ thầm: Đồ khốn kiếp, em vợ ta người gặp người thích, ngươi chê bai cái gì.

Đàm Tử Việt tính tình rất bao che, cộng thêm năm đó theo đuổi Mễ Ngư, Mễ Kha hết lòng tương trợ, cho nên anh rể cùng em vợ mối liên minh “Cách mạng hữu nghị” rất chắc chắn. Tổng kết kinh nghiệm thất bại của hai lần xem mắt, anh quyết định tiến hành sàng lọc đối tượng xem mắt thêm một lần nữa.

Tình hình phát triển đến mức này, hoàn toàn có thể gạt được Hình Khắc Lũy. Tất nhiên, Mễ Kha chắc chắn là sẽ không thừa nhận cô không dám nói cho Hình Khắc Lũy, nhiều nhất cô chỉ dám thừa nhận cô cảm thấy không cần thiết phải nói thôi. Nhưng Hình Khắc Lũy là ai, phía sau gió thổi cỏ lay đều ở trong lòng bàn tay anh hết. Khi Mễ Kha hả hê đem chuyện xem mắt thất bại kể cho tiểu Hạ, qua tai nhiều người truyền đến trại tân binh.

Đêm đó Hình Khắc Lũy gọi điện cho Mễ Kha, điện thoại vừa thông anh vào thẳng vấn đề: “Nghe nói em đi xem mắt?”

Phát hiện giọng nói anh có chút không đúng, Mễ Kha không chú ý làm sao anh biết, kiên trì phản bác: “Liên quan gì anh?”

“Em nói liên quan gì đến anh?!” Hình Khắc Lũy đột nhiên nâng cao âm lượng: “Cô bé, anh đối với em cười nhiều hơn một chút, khiến em quên anh cũng biết tức giận đúng không? Xem mắt sai lầm nghiêm trọng như thế, em cũng dám phạm?!”

Hình Khắc Lũy quen huấn luyện binh, khi tức giận vẫn nghiêm túc, dù hiện tại tâm tình của anh còn chưa đạt tới mức miệng núi lửa, nhưng lửa phun ra cũng không thể khinh thường. Mễ Kha trừ Lão Mễ, từ nhỏ chưa bị người nào lớn tiếng quát nạt, nghe thế liền trở mặt: “Anh làm gì? Cùng ai xem mắt là chuyện của em, anh cũng không là gì của em, sao phải quản?”

“Anh bây giờ không phải người nào, không có nghĩa về sau không phải!” Hình Khắc Lũy cầm điện thoại đứng trước cửa sổ, nửa gương mặt đè lên kính thủy tinh: “Anh phải nói như thế nào em mới coi là quan trong? Anh thích em như vậy, em… em thích anh một chút sẽ chết à!”

Mễ Kha hai mắt chợt đỏ: “Ai muốn anh thích! Hình Khắc Lũy, em ghét anh, chán ghét anh!” Sau đó cô ngắt điện thoại.

“Em nói cái gì? Alo? Alo?” Hình Khắc Lũy bấm số gọi lại, nhưng bên kia đã tắt máy.

Anh hít sâu liên tục, sau đó xoay người ra cửa, chạy tới sân huấn luyện.

Chờ Hình Khắc Lũy tỉnh táo lại, cũng ý thức được mình nặng lời với cô. Nghĩ lại trước khi tắt máy còn có âm thanh khóc nức nở của cô, trong lòng anh cảm thấy ray rứt. Vò đầu chán nản, anh gửi tin nhắn cho cô.

Tin thứ nhất: “Xin lỗi cô bé, anh không nên lớn tiếng với em.”

Tin thứ hai: “Anh cũng là sợ em bị người khác bắt đi, nhất thời gấp gáp không khống chế được.”

Tin thứ ba: “Anh không nói đùa, anh rất chân thành, muốn cùng em kết giao.”

Tin thứ tư: “Cho anh thời gian thử việc đi, được không?”

Tin thứ năm: “Em bớt giận, để ý đến anh một chút, một chút thôi.”

Vậy mà đợi tới buổi tối ngày thứ hai, Mễ Kha cũng không nhắn lại cho anh. Hình Khắc Lũy dưới tình thế cáp bách gọi điện cho Hách Nghĩa Thành, thỉnh cầu thủ trưởng, an bài cho anh một cuộc xem mắt.

Hách Nghĩa Thành nghe vậy giáo huấn anh: “Không phải đã có mục tiêu, còn xem mắt cái gì? Tiểu tử tôi cho cấu biết, đừng ăn trong chén nhìn trong nồi, cận thận tôi cấm giam cậu!”

Trong chén còn chưa ăn được tới miệng, làm sao dám nghĩ trong nồi. Hình Khắc Lũy bất đắc dĩ: “Em cũng hết cách rồi, cô bé thà cùng người khác xem mắt cũng không chịu kết giao với em. Em đành phối hợp với cô bé. Coi như là hẹn hò đi, tóm lại không bị người khác cướp mất là được.”

Hách Nghĩa Thành đả kích anh: “Cho cậu đáng đời, suốt ngày vẻ mặt cợt nhả.”

Hình Khắc Lũy than thở: “Biết làm sao, cợt nhả cũng đã ba mươi năm, không phải nói đổi là có thể đổi.”

Hách Nghĩa Thành tiếc không thể gặp anh, nhìn anh bộ dáng buồn bã than thở: “Được rồi, để tôi lo, cậu cứ huấn luyện đàng hoàng cho tôi.”

Hình Khắc Lũy nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng đều: “Chỉ có lão Đại đồng cảm với em, biết em nhiều năm cô đơn như vậy thật không dễ dàng.”

Hách Nghĩa Thành rên lên một tiếng: “Tôi là thấy mùa đông rất lạnh, tìm vợ cho cậu, dù sao cũng hơn là phát cho cậu thảm điện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.