Đừng Làm Ôsin Nữa, Làm Người Yêu Anh Đi!

Chương 41: Mất tích




Hình Khắc Lũy chân trước mới bước vào đại sảnh, bên ngoài bệnh viện bỗng ồn ào. Xe cứu hỏa cùng xe cảnh sát lần lượt chạy đến, hiện trường đám người vây xem bị chặn lại bên ngoài, tầm mắt không hẹn mà tập trung nhìn sân thượng tầng bảy.

Không rõ chân tướng Hình Khắc Lũy nghe tiếng xoay người lại, mày nhíu chặt, cảm giác bất an, theo phản xạ lấy điện thoại gọi Mễ Kha, một bên nắm được tay y tá di ngang qua hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Có người ăn cướp?”

Y tá nhìn thấy anh giải phóng quân toàn thân màu xanh, gấp rút trả lời: “Không phải cướp, mà là nhảy lầu, tự sát! Hình như còn có một bác sĩ thực tập khoa ngoại bị bắt…”

“Tự sát?” Điện thoại vẫn không có người nhấc máy, Hình Khắc Lũy có dự cảm xấu, lại nghe bác sĩ thực tập khoa ngoại bị bắt, Mễ Kha cũng đang thực tập ở khoa ngoại, ánh mắt thoáng chốc lạnh đi vài phần: “Đóng phim chắc!” Lời còn chưa dứt, người đã nhanh chóng chạy lên tầng bảy.

Lúc này, tại phòng phẫu thuật tầng bốn, Thiệu Vũ Hàn đang tiến hành cuộc giải phẫu cấy ghép với độ khó cao, chuẩn bị kết thúc, mà trên sân thượng một đám bác sĩ y ta đang vây quanh.

Vươn tay ngăn người phía sau không để họ chen lên trước, Hạ Nhã Ngôn cẩn thận khuyên người nhà bệnh nhân đang không kiềm chế được cảm xúc ở cách đó không xa: “Anh nên tỉnh táo suy nghĩ một chút, vợ anh còn đang nằm ở trên giường bệnh chờ anh chăm sóc, vấn đề này hoàn toàn có thể giải quyết, ngược lại…”

“Tôi làm sao có thể tỉnh táo? Vợ tôi hiện tại thành bộ dáng như thế này đều là do các người hại, đồ lang băm! Các người muốn giết chết cô ấy…” Đứng ở sát lề sân thượng, người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám, tóc tai rối bù dường như đã rất lâu không để ý đến, nhìn qua trông dáng vẻ xốc xếch, gương mặt vặn vẹo hung tợn biểu lộ sự tức giận, có triệu chứng của người mắc chứng cuồng loạn.

“Cái gì mà lang băm? Anh nên phụ trách lời nói của mình! Bệnh của vợ anh, vốn không được phép xuất viện, anh không nói một tiếng mang theo vợ bỏ đi, giờ xảy ra chuyện quay trở lại…” Một bác sĩ trẻ tuổi chưa nói hết, một người khác dưới tình thế cấp bách tiếp lời: “Bệnh tình thiên biến vạn hóa, tại sao lại bắt chúng tôi chịu toàn bộ trách nhiệm? Hơn nữa, bệnh viện còn chưa truy cứu việc anh chưa thanh toán tiền thuốc men, viện phí…”

“Câm miệng!” một giọng đàn ông lạnh lẽo quát to: “Các người không trấn an thì thôi lại còn kích thích hắn?”Lời nói vừa vang, Hình Khắc lũy đã đi tới gần, đứng cạnh Hạ Nhã Ngôn, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào kẻ bắt cóc Mễ Kha.

Dĩ nhiên những lời này đã kích thích anh ta, cộng thêm Mễ Kha kêu lên sợ hãi, tinh thần càng rối loạn, nhích sát hơn ra ngoài lề sân thượng: “Các người chính là không muốn chịu trách nhiệm! Tôi bỏ ra nhiều tiền như vậy, các người không chữa được cho cô ấy, để xảy ra biến chứng, các người rốt cuộc là bác sĩ hay là đao phủ... Các người chính là hung thủ, các người đền mạng cho vợ tôi…”

Hạ Nhã Ngôn nhìn chằm chằm anh ta, sợ bỏ qua một tia biểu tình biến hóa, cố gắng thuyết phục: “Vấn đề trách nhiệm chúng ta sẽ truy cứu sau, ai đúng ai sai tôi hứa sẽ đảm bảo cho anh công đạo, hiện tại quan trọng nhất là chữa trị cho vợ anh, cô ấy cần anh ở bên cạnh, phải tiến hành hai lần phẫu thuật…”

Khổng Vũ Hữu tay giữ chặt Mễ Kha, tinh thần thêm rối loạn: “Còn phải phẫu thuật? Làm tiếp mạng cô ấy cũng không giữ được, tôi không nói chuyện với các người, gọi điện cho lãnh đạo bệnh viện, gọi họ tới!”

Hình Khắc Lũy nghe vậy không hiểu hỏi: “Lãnh đạo bệnh viện đang ở đâu? Xảy ra chuyện lớn như vậy bọn họ không có mặt?”

Hạ Nhã Ngôn vẻ mặt nóng nảy: “Viện trưởng bây giờ đang tiến hành phẫu thuật tim.”

“Chờ anh ta đến, bên này đã nguy.” Đưa ánh mắt ý bảo Hạ Nhã Ngôn lùi về sau, Hình khắc Lũy dưới tình huống này cố gắng không kinh động đối phương, tiến lên một chút: “Tôi là lãnh đạo bệnh viện, nói đi, anh muốn gì?”

Hình Khắc Lũy xuất hiện, khiến cho Mễ Kha đang bị giữ chặt bớt hoảng sợ đi rất nhiều, cô cắn môi dưới, tầm mắt ở giữa không trung cùng anh gặp nhau. Hình Khắc Lũy ánh mắt thật sâu nhìn cô, gật đầu trấn an, giống như đang nói: “Đừng sợ, có anh ở đây!”

Mễ Kha mắt ngập nước, lại cố gắng kiềm chế không khóc, thân thể nhỏ bé cứng lại giãy dụa không muốn đụng chạm với người phía sau.

Nhìm chằm chằm vào gương mặt anh tuấn của Hình Khắc Lũy, anh ta xác nhận lại: “Anh là ai? Anh có thể làm chủ sao?”

“Tôi là viện trưởng, anh có điều kiện gì, điều anh muốn, không có sự đồng ý của tôi là không được.” Hình Khắc Lũy nhẹ nhàng sảng khoái nói, ánh mắt chạm đến bộ dáng tội nghiệp của Mễ Kha, trong lòng đem tên khốn kiếp bắt cóc cô giết một trăm lần.

“Anh là viện trưởng?” Anh ta đứng sau lưng Mễ Kha đưa ánh mắt sợ hãi quan sát Hình Khắc Lũy, bán tín bán nghi: “Anh không cần gạt tôi, nếu không tối sẽ lôi cô ta nhảy xuống, tôi thật sự sẽ nhảy!”

Thấy anh ta lại sắp sửa làm ra hành động điên rồ, hiện trưởng một loạt âm thanh hút khí.

Hạ Nhã Ngôn sắc mặt trắng bệch, vội vàng phụ họa: “Anh ta chính là viện trưởng!”

“Anh đã nghe rõ, tôi là viện trưởng.” Mắt nhìn thấy anh ta lôi Mễ Kha sát mép ngoài sân thượng, Hình Khắc Lũy ánh mắt xuất hiện lửa giận, giọng nói lạnh lẽo: “Mau nói ra! Điều kiện là gì!”

Có lẽ do Hình Khắc Lũy toàn thân quân trang làm người ta tin tưởng, cũng có thể do giọng điệu của anh rất có trọng lượng, anh ta mở miệng: “Được, nếu anh là viện trưởng, tôi sẽ nói chuyện với anh. Bệnh viện các anh không chữa được bệnh cho vợ tôi, tôi muốn bồi thường.”

“Bồi thường phải không? Không thành vấn đề, bao nhiêu cũng được, có phải là anh muốn chữa bệnh cho vợ anh, bác sĩ, tiền viện phí, thuốc men, toàn bộ do bệnh viện Lục quân chi trả.” Để tránh kinh động đến anh ta, thanh âm Hình Khắc Lũy có vẻ trầm thấp chậm chạp, nhưng lời nói càng lúc càng nặng: “Giết người đền mạng, tôi khuyên anh nên suy nghĩ cẩn thận, đừng làm chuyện điên rồ!”

Vẻ mặt anh ta đột nhiên thay đổi, hét to: “Anh đồng ý một cách sảng khoái như thế tôi không tin, anh giấy trắng mực đen viết ra cho tôi, ngay bây giờ!”

Muốn có bằng chứng phải không? Tôi cho anh… anh nghe kỹ.” Hình Khắc Lũy lấy điện thoại mở chức năng ghi âm: “Tôi lấy thân phận viện trưởng bệnh viện Lục quân hứa trong quá trình vợ anh chữa trị, miễn phí toàn bộ chi phí khám chữa bệnh, cho đến khi bình phục. Như vậy anh đã thỏa mãn rồi chứ?” Mắt thấy Mễ Kha với anh ta càng lúc càng lùi sát mép sân thượng, ánh mắt anh toát ra hàn khí, giọng nói đột nhiên lạnh lẽo: “Con mẹ nó, anh đứng lại cho tôi, không được động!”

Anh ta bị tiếng hét dọa đứng lại, do dự hỏi: “Anh nói thật? Vợ tôi có thể cứu? Các người miễn phí chữa trị cho cô ấy?” Lúc này tinh thần của anh ta đã có vấn đề, đầu óc không minh mẫn.

Hình Khắc Lũy hận không thể thưởng cho hắn hai băng pháo kép, nhưng lại không thể không kìm nén lửa giận: “Bệnh xảy ra biến chứng chứ không phải tuyệt chứng, ai nói không thể chữa. Chỉ là,” dừng lại một chút, anh có lòng tốt nhắc nhở: “Nếu anh nhảy xuống, những lời nói vừa rồi không còn hiệu lực, cho nên quyết định là ở anh. Chính anh suy nghĩ cẩn thận một chút, nhảy hay không nhảy!”

Thần kinh anh ta căng thẳng, hoảng loạn, nghe Hình Khắc Lũy nói như vậy có chút do dự. Đúng lúc này, Thiệu Vũ Hàn vẫn mặc quần áo phẫu thuật chạy tới sân thượng, các bác sĩ nhìn thấy anh đến rối rít nhường đường, gánh nặng được gỡ bỏ trăm miệng một lời: “Viện trưởng!”

Hiện trường đột nhiên hỗn loạn. Nhận thức được mình bị Hình Khắc Lũy lừa, tâm tình đột nhiên kích động, kêu to: “Các người là đồ lừa đảo, các người không muốn chịu trách nhiệm, không muốn cứu vợ tôi…” đồng thời kéo Mễ Kha giả bộ nhảy xuống.

Hình Khắc Lũy đã sớm chuẩn bị lao đến, gặp tình huống này bất chấp mọi thứ, thân hình di động một cái, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới. Đồng thời, Thiệu Vũ Hàn cùng chạy qua cố gắng kéo người đàn ông kia cùng Mễ Kha, theo sát phía sau là mấy chủ nhiệm khoa và Hạ Nhã Ngôn.

Mễ Kha theo bản năng giãy giụa cố tránh bị anh ta kiềm chế, nhưng sức lực chênh nhau khá lớn cô không làm gì được, dưới chân lại va phải vật gì đó lảo đảo, cả người ngã về phía đối phương, khiến cho cả hai người song song cùng nhau ngã xuống dưới.

“A- ” tầng trên tầng dưới toàn bộ vang lên tiếng thét chói tai sợ hãi, thậm chí có người che mắt lại không dám nhìn.

Chuyện xảy ra quá nhanh, Mễ Kha căn bản không có cơ hội phản ứng, tim đập thình thịch loạn nhịp không biết làm sao. Ngay tại lúc cô nghĩ mình sẽ “Bị nhảy lầu” thì cổ tay cô được một lực mạnh giữ chặt, thoát khỏi kiềm chế của người đàn ông kia, nháy mắt eo cô bị ôm, cùng người đàn ông bảo vệ mình ngã xuống mặt đất.

Mễ Kha cả người choáng váng, người ngã xuống đất, nháy mắt toàn bộ hoạt động trí óc ngừng trệ.

Thấy cô ngơ ngác một lúc lâu không có phản ứng, nghĩ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi Hình Khắc Lũy tay phải chống xuống đất, nâng người lên tránh đè nặng cô, đưa tay trái vỗ vỗ gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt: “Cô bé, hồi hồn!”

Mễ Kha giống như bị mất ngôn ngữ, ánh mắt giống như nhìn vào gương mặt Hình Khắc Lũy gần trong gang tấc, nhưng nhìn kĩ lại mờ mịt không có tiêu cự. Biết cô bị dọa sợ, Hình Khắc Lũy kéo cô lại hai tay ôm chặt cô trong ngực, ghé vào bên tai cô giọng nói dịu dàng ôn nhu trấn an: “Không sao cả, có anh ở đây, đừng sợ, ngoan…”

Cảm thấy Mễ Kha núp ở trong ngực anh thân thể run rẩy, nhìn thấy đám người Thiệu Vũ Hàn kéo tên đàn ông kia lên, Hình Khắc Lũy lửa giận xông tới đầu, vừa đem Mễ Kha bảo vệ trong ngực, vừa đi lên đá cho tên đàn ông khốn một đá: “Trời lạnh giá, thích biểu diễn ngoài trời hả? Vợ lão tử thiếu chút nữa bị ngươi hại chết!” Sau đó nhìn sang Thiệu Vũ Hàn, cất giọng lạnh lẽo: “Anh chính là viện trưởng? Lực sát thương cùng lực phá hoại quả thật khiến tôi được mở mắt!”

Xác định Mễ Kha bình yên vô sự, Thiệu Vũ Hàn mới thở phào nhẹ nhõm. Tầm mắt xẹt qua cánh tay Hình Khắc Lũy ôm cô, ánh mắt nóng rực chuyển thành lạnh lùng. Đứng đối diện với Hình Khắc Lũy, trầm mặc không hiểu trong lòng suy nghĩ gì.

Tay vẫn vuốt nhẹ lưng Mễ Kha, Hình Khắc Lũy hơi híp mắt nhìn thẳng ánh mắt Thiệu Vũ Hàn.

Tầm mắt giằng co, Phổ Bột Viễn bất mãn chỉ trích:”Anh là ai? Có tư cách gì…” Lại bị Thiệu Vũ Hàn giơ tay ngăn cản.

Sau đó, anh đưa mắt có ý nhắc nhở, mọi người liền dọn dẹp hiện trường rời đi.

Lúc này, Mễ Kha bị Hình Khắc Lũy sức mạnh tràn đầy gọi lớn giật mình hồi phục tinh thần, “Oa” một tiếng khóc. Hình Khắc lũy nghe thấy cô khóc gương mặt nháy mắt dịu lại, đen tiểu cô nương nhỏ bé ôm vào ngực, anh giọng nói dịu dàng dỗ dành.

Mọi người rời đi, Hình Khắc Lũy cũng ôm Mễ Kha đến phòng làm việc của Hạ Nhã Ngôn, đang muốn đi rót cho cô một ly nước ấm, lại bị Mễ Kha nắm chặt vạt áo không chịu buông, anh không có cách nào đành phải nhờ Hạ Nhã Ngôn: “Chị dâu, làm phiền chị.!

Chờ Hạ Nhã Ngôn bưng nước tới, đã nhìn thấy thân hình cao lớn của Hình Khắc Lũy đứng trước mặt Mễ Kha, vừa dùng tay lau nước mắt cho ôc, vừa ngẩng mặt bộ dáng như đang dỗ dành đứa bé thầm thì nói: “Giống như con mèo nhỏ nhếch nhác, lau hết nước mắt nước mũi vào áo anh. Đừng khóc, anh làm sao có thể để cho em xảy ra chuyện, không sợ nữa, cười cho đại gia xem một cái…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.