Đừng Làm Loạn, Chuyện Này Không Khoa Học

Chương 3




Tần Ngu đi theo Tống Mạc từng bước từng bước giẫm lên bậc thang, đi vào bên trong nhà.

Khi thấy rõ tình trạng trong nhà, Tần Ngu không nhịn được mềm nhũn chân, cô không nghĩ tới, “Bọn họ” trong miệng Tống Mạc, là một đám người như thế.

Khoảng chừng mười người, ngồi quanh bàn dài trong phòng khách, khi thấy Tống Mạc cùng Tần Ngu, đều lộ ra nụ cười ôn hòa.

Đội hình gia tộc rất cường đại, cho dù Tần Ngu sớm chuẩn bị tâm lý xong, vẫn kinh hãi không nhỏ.

Bất quá, cũng may, việc cô kéo cánh tay Tống Mạc, bây giờ nhìn lại quả thật là một hành động sáng suốt.

Tần Ngu tùy ý đánh giá một tý, là một biệt thự truyền thống xa hoa, bên ngoài mang đậm phong cách Châu Âu cổ điển. Rèm cửa sổ màu tím tầng tầng lớp lớp, ghế sô pha tơ tằm hình vòng cung lớn, tay vịn ghế dài sơn bạc, bàn dài màu nâu sẫm, đồ ăn màu bạc dưới ánh đèn chiếu lấp lánh, lạc hậu lại xa hoa.

Đại não nhất thời rời rạc, cô cảm thấy sự khẩn trương của mình đã vơi đi vài phần, mỗi khi căng thẳng, cô sẽ dời đi sự chú ý để giảm bớt tâm tình của mình, đây là thói quen nhỏ cô không muốn người biết.

Một lần nữa chống lại hai mươi con mắt đen nhánh, cuối cùng Tần Ngu giật giật khóe miệng lộ ra một mỉm cười hào phóng vừa vặn.

Đang lưỡng lự có nên giơ tên lên hay không, có nên chào hỏi không, đột nhiên trên cổ tay cô truyền đến lực đạo không yếu, một giây sau, còn không cho cô suy nghĩ xong, Tống Mạc đã mang theo cô, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, trực tiếp ngồi xuống.

Chỗ cô ngồi gần giữa, xem như thứ tọa.

Tần Ngu ngồi thẳng lưng, hai tay quy củ đặt trên bắp đùi, khẽ ngước cằm lên, bình tĩnh mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng trang nhã.

Chỉ là ánh mắt của mọi người vẫn đang quét loạn trên người cô, cảm giác này làm cho cô không được tự nhiên, không biết là do cảm giác của cô, hay là thật tồn tại, ngoại trừ chút ít ý cười trên mặt mọi người, cô còn cảm giác được một dòng lãnh ý, cảm giác này giống như cô là người xâm nhập, đột nhiên xông vào cuộc sống yên tĩnh của bọn họ, đương nhiên là bọn họ đã sinh ra địch ý với cô.

Đúng vậy, chính là loại cảm giác này, đáy mắt bọn họ đen nhánh, rõ ràng đang cất giấu lạnh lùng, ý kia rất rõ ràng, là đang cảnh cáo cô đừng cố gắng tranh đoạt gia sản Tống gia.

Cảm giác này thực không tốt, Tần Ngu cảm giác trên trán của mình đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, nhịn không được đưa tay xoa xoa.

Một giây sau, liền cảm thấy một dòng xúc cảm ấm áp nhẹ nhàng rơi vào mu bàn tay cô, hình như đang trấn an, nhẹ nhàng ấn xuống một cái.

Tần Ngu ngước mắt, chống lại con ngươi đen nhánh bình tĩnh như mặt nước của anh, ánh mắt kia tựa hồ đang nói với cô, không cần khẩn trương, có tôi ở đây.

Không hiểu, trái tim thấp thỏm của cô từ từ an tĩnh lại, an tâm không ít.

Đánh vỡ không khí trầm mặc này, là một đạo tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Ngay sau đó, còn chưa thấy bóng người, liền nghe một giọng nói thanh thúy như chuông đồng vậy, truyền đến từ đầu bậc thang, “Anh!” Giọng nói này, làm không khí trong phòng có chút đè nén trở nên tươi sáng vài phần.

Tần Ngu theo giọng nói nhìn sang, ở đầu bậc thang, một cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi đi xuống, làn da bạch hi giống như trứng gà mới vừa lột vỏ, bởi vì vận động, thoáng nhiễm lên vài phần đỏ ửng, đáng yêu cực kỳ, một đôi mắt đen nhánh sáng phi thường, mặc quần áo màu trắng, sôi nổi từ trên cầu thang chạy tới, bộ dáng thanh xuân lại mỹ lệ.

Ánh mắt Tống Mạc cũng rơi vào trên người Tống Gia Kha, mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, chỉ hơi giật giật khóe miệng.

Tống Gia Kha đứng bên cạnh Tống Mạc, đưa tay vỗ vai Tống Mạc, bĩu môi có chút hờn dỗi oán hận nói, “Em về nước cũng không về gặp em, có người anh trai nào như vậy sao, anh còn là anh ruột của em đó.”

Tống Mạc nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, thần sắc nhu hòa vài phần, nói chuyện vẫn không đáng yêu như cũ, “Thời giờ của anh không phải dành cho mấy chuyện nhàm chán như vậy, anh thấy em nên trực tiếp tới nhà của anh.”

Tần Ngu nhìn chằm chằm gò má lạnh lùng của anh, nhịn không được có chút buồn cười, còn tưởng rằng anh chỉ độc miệng với cô, thì ra đối với người nào đều là bộ dáng này.

Quả nhiên, có vài người, trời sinh không đáng yêu, không giống cô, từ nhỏ ai thấy đều thích nha.

Trong lòng Tần Ngu đang tự hào về mình, trước mắt, đột nhiên xuất hiện một đôi mắt to linh động.

Tần Ngu theo bản năng lui về phía sau, có chút kinh hãi trừng to mắt nhìn chằm chằm Tống Gia Kha chẳng biết lúc nào đã lẻn đến trước mặt cô, cô gái nhỏ thấy cô thì rất cao hứng, khóe môi cong cong, một giây sau, nhẹ nhàng phun ra một câu, “Đây là chị dâu đi, thật xinh đẹp, mắt của anh cũng không tệ nha!”

Lời của cô còn chưa nói xong, Tần Ngu liền nghe một giọng nói rõ ràng mang theo vui vẻ truyền đến phía sau cô, “Gia Kha, chớ dọa Tần tiểu thư, trở về chỗ ngồi của con đi.” Giọng nói phụ nữ không giận tự uy.

Tần Ngu theo bản năng quay đầu, cô nhìn thấy hai người, chậm rãi đi tới giữa bàn dài.

Một nam một nữ, người đàn ông thoạt nhìn khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, mặc đồ tây đen đứng thẳng, tướng mạo rất là anh tuấn, làm hai mắt người ta tỏa sáng, không chỉ là vóc người dung mạo của người đó, mà là khi người đó yên lặng đi qua, phảng phất có một phong thái thành thục lạnh nhạt tự nhiên, nhưng lại sắc bén bức người. Cái phong thái đó, chỉ xuất hiện khi trải qua vô số ma luyện trong mưa gió lắng đọng lại. Tần Ngu vừa nghĩ, liền biết rõ đây là phụ thân của Tống Mạc, Tống Trình Diên người sáng lập Tống thị mạnh mẽ vang dội trong truyền thuyết.

Mà đứng ở bên người ông là một người phụ nữ mặc áo khoác ngoài màu xanh ngọc, áo váy liền, vải thượng hảng dưới ánh đèn nhu hòa phác họa đường cong, vừa nhìn liền biết giá trị xa xỉ, phác họa vóc người lồi lõm hấp dẫn hoàn mỹ, thoạt nhìn bà còn hết sức trẻ tuổi, chỉ khoảng hai mươi mấy ba mươi tuổi, trang điểm tinh xảo, dáng người thướt tha, từng bước từng bước đi qua Tần Ngu, rất là ưu nhã thong dong.

Tần Ngu khẽ thu cằm lại, ở trong lòng âm thầm suy đoán người phụ nữ này là chị gái Tống Mạc hay kế mẫu Tống Mạc.

Hai người ngồi xuống vị trí giữa bàn dài, mỉm cười nhìn về phía Tần Ngu.

Tống Gia Kha thập phần vô vị liếc nhìn Ân Ninh, ngồi xuống chỗ mình.

Người mở miệng trước chính là Tống Trình Diên, trên khuôn mặt bảo dưỡng vô cùng tốt của ông là vui vẻ ôn hòa mà bình tĩnh, “Tiểu Mạc, giới thiệu cho Tần tiểu thư biết về mọi người đi.”

Bộ dáng Tống Mạc vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như cũ, đối với Tống Trình Duyên cũng không có ngoại lệ, không lạnh không nhạt gật đầu, ánh mắt chuyển hướng tới Tần Ngu.

“Đây là chú ba”, “Đây là cô hai”, “Đây là chị hai”, “Đây là anh rể” . . . . .

Tần Ngu nghiêm túc nghe, mỉm cười gật đầu chào hỏi, bộ dáng nhu thuận làm mọi người rất thích thú.

Giới thiệu tất cả mọi người xong, Tống Trình Duyên cho người hầu mang món ăn lên.

Một nhà vừa ăn cơm vừa tán gẫu, ngược lại cũng không có nặng nề như vậy.

Nội dung đối thoại chủ yếu đều là nhằm vào Tần Ngu, kể cả gia đình Tần Ngu, công tác…….

Tống Trình Duyên hỏi không biến sắc, Tần Ngu kiên nhẫn trả lời, cũng không biết ông hài lòng hay không hài lòng, khuôn mặt luôn bình tĩnh ôn hòa.

Bất quá, không lộ vẻ gì chính là chuyện may mắn lớn nhất, ít nhất, ông không phải là người cha chồng cay nghiệt như trong tưởng tượng của cô, cũng không coi thường bối cảnh gia đình cùng bằng cấp công việc của cô.

Chỉ là lúc cuối cùng còn hỏi một câu, “Sao đứa nhóc kia còn chưa tới?”

Tần Ngu hơi ngẩn ra, ông đang hỏi... Tần Lãng sao?

Cô còn chưa kịp mở miệng, Tống Mạc liên tục trầm mặc không nói thong thả ăn cơm thản nhiên nói, “À, đã sai người đi đón, bây giờ đang trên đường, rất nhanh sẽ về đến.”

Quả nhiên, lúc ăn cơm được một nữa, bóng dáng nho nhỏ của Tần Lãng đi đến.

Tống Mạc dẫn đầu buông dao nĩa trong tay, trực tiếp đi tới, từ trong tay bảo mẫu dắt Tần Lãng, mang tới trước mặt Tống Trình Diên, “Gọi ông nội.”

Tần Lãng luốn rất nhanh trí, không luống cuống, nhìn chằm chằm Tống Trình Diên giòn giã kêu hai tiếng, “Ông nội.”

Trên mặt Tống Trình Duyên luôn nghiêm túc, hiếm khi lộ ra vài phần vui vẻ, “Đứa nhỏ này tên là gì?”

Tống Mạc, “Tống Lãng.”

Tống Trình Diên hài lòng gật nhẹ đầu, lại duỗi tay ra vuốt đầu nhóc con, nhìn ra được, là thật tâm thích đứa bé này.

Lão nhân đã trên năm mươi tuổi, dưới gối cũng chỉ có một mình Tống Mạc, bình thường ít khi về nhà, đáy lòng cô tịch nhưng khi thấy nhóc con này trong lòng khó tránh khỏi thập phần mừng rỡ.

Tần Ngu lại hơi ngẩn ra, ngưng thần nhìn về phía Tống Mạc, Tần Lãng theo họ Tống gia khi nào?

Tống Mạc không nhìn cô, hiển nhiên là không muốn vào thời khắc này giải thích với cô, Tần Ngu cũng không phải là một người không hiểu chuyện, trong lúc này, hỏi một câu như vậy, quả thật có chút không thích hợp.

Bởi vì có Tống Lãng đến, vốn là bầu không khí nhàm chán, trong nháy mắt trở nên vui vẻ hơn.

Tống Lãng là một tiểu quỷ, lại biết nhìn sắc mặt của người khác, trong thời gian ngắn làm cho Tống Trình Duyên cùng Ân Ninh cực kỳ cao hứng.

Lúc bữa tiệc kết thúc, Tần Ngu cùng Tống Mạc mang theo Tống Lãng rời đi, Tống Trình Diên có chút nối tiếc, cuối cùng vẫn là dặn dò một câu, bảo bọn họ thường xuyên mang Tống Lãng trở về nhà cũ.

Xe chạy khỏi Tống gia, Tần Ngu ôm Tống Lãng đang ngủ ngồi ở ghế cạnh tài xế, khuôn mặt cô có chút không vui.

Tống Mạc lái xe nhìn phía trước, “Sao mất hứng?”

Tần Ngu cũng không nhìn Tống Lãng, ánh mắt rơi ngoài cửa xe, “Về sau Tần Lãng sẽ mang họ Tống, gọi là Tống Lãng sao?”

“Con trai của tôi, đương nhiên theo họ tôi.”

Mặc dù Tần Ngu biết khi cô vào Tống gia, Tần Lãng sẽ theo họ Tống, nhưng lúc đó, cô vẫn khó có thể tiếp nhận, dù sao nhóc con này là miếng thịt trong người cô, dựa vào cái gì muốn theo họ người khác.

Tống Mạc thấy Tần Ngu không nói, đưa tay gõ trán của cô, “Không chỉ có Tống Lãng, bây giờ cô, Tần Ngu, cũng theo họ Tống, cô là vợ của Tống Mạc tôi.”

Nghe anh nói như vậy, trong lòng Tần Ngu khẽ rung động, vẫn còn chút giận dỗi, “Đừng quên, tôi chỉ là người vợ trên danh nghĩa của anh, giữa chúng ta chỉ là một cuộc giao dịch.”

Tống Mạc quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, ánh mắt nhàn nhạt.

Trong buồng xe đột nhiên trầm tĩnh lại, cũng không xấu hổ, trái lại, là thanh thản tự nhiên.

Xe lái vào nội thành, hình như Tần Ngu mới nhớ tới cái gì, thu hồi ánh mắt ngoài cửa xe rơi trên sườn mặt anh, “Tuồng vui hôm nay tôi diễn như thế nào, vượt qua kiểm tra chưa?”

“Có con trai, bình an vô sự vượt qua.” Hình như tâm tình của Tống Mạc không tệ lắm, giọng nói hơi vui vẻ.

Tần Ngu yên tĩnh mấy giây, nhớ tới hôm nay lúc ở trong nhà cũ cô vẫn luôn muốn hỏi một vấn đề, chần chờ suy nghĩ một chút, mở trừng hai mắt, mới có chút tò mò nhìn về phía Tống Mạc, “Tôi có một vấn đề, hôm nay, người phụ nữ ngồi kế bên cha anh là ai vậy? Hiếu kỳ liền hỏi, không nói không sao.” Nhìn khuôn mặt Tống Mạc hơi giãn ra, hoài nghi trong lòng cô dâng trào.

Tống Mạc lặng im mấy giây, mới xoay đầu lại liếc nhìn cô một cái, “Là kế mẫu của tôi, tháng thứ hai mẫu thân của tôi qua đời, cha tôi liền lấy người phụ nữ kia.” Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như cũ, không phập phồng.

“Chuyện khi nào?”

Tống Mạc đáp cực kỳ nhanh, “Khi tôi mười tuổi.”

Tần Ngu hơi sững sờ -- thì ra anh cũng có chuyện chôn sâu trong đáy lòng không muốn người khác biết.

Lúc mười tuổi, anh còn nhỏ như vậy, thậm chí cô không cách nào tưởng tượng được khi mẹ của anh qua đời, anh lại trơ mắt nhìn cha của mình lấy vợ khác khi hài cốt của mẹ còn chưa lạnh.

Thì ra mình may mắn đến cực điểm, đến bây giờ, còn có yêu ba mẹ yêu thương cô, ba mẹ luôn ở bên cô, lúc cô mệt mỏi cho cô một nơi dừng chân, lúc cô không chống đỡ được, có thể chôn trong ngực của họ như cô bé nhỏ lộ ra một mặt nhu nhược của mình, ngày lễ ngày tết còn có thể hưởng thụ không khí gia đình đoàn viên, mà quan trọng nhất là ở một góc nào đó, còn có hai người cô gọi là ba mẹ.

Mà người đàn ông ngồi ở bên người mình, không có gì cả, nhà cũ Tống gia đó là một nơi thiếu không khí gia đình, dù cô là người ngoài, cũng cảm nhận được.

Cũng không trách được, người này trời sinh tính lạnh nhạt như vậy, xem ra, thực sự không phải là không có nguyên nhân.

Trong lòng đột nhiên có chút đau.

Nhất thời trầm mặc, lại đi một đoạn đường thật dài, mới mở miệng lần nữa, thuận thế chuyển đề tài, “Xế chiều hôm nay anh có thời giờ rảnh không?”

“Không có.” Tống Mạc trả lời dứt khoát.

“...” Tần Ngu hạ mi, cũng không hỏi lý do, người này, thật sự là làm cho người khác vừa đau lòng vừa tức giận.

“Cô muốn tôi làm cái gì?” Tần Ngu vừa mới oán thầm trong lòng, anh liền biết được cô đang nhỏ mọn chửi rủa anh, hỏi một câu.

“Oh, muốn anh làm tài xế, đưa tôi cùng Tần Lãng về nhà ba mẹ tôi một chuyến.”

“Bây giờ cô là thiếu phu nhân Tống gia, chuyện như vậy có thể trực tiếp phân phó tài xế trong nhà, không cần để bọn họ ăn không ngồi rồi.”

“...” Tần Ngu không muốn nói chuyện.

Đột nhiên anh lên tiếng, “Đại khái lúc nào sẽ trở về?”

“Chắc ban đêm đi.” Tần Ngu không biết rõ chủ ý trong lòng Tống Mạc, nhưng vẫn thành thật trả lời.

“Tôi đi đón cô.” Anh đáp, dừng mấy giây , còn nói, “Cô đừng nghĩ nhiều, tôi không lo lắng cho cô, tôi chỉ lo lắng con tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.