Đừng Khóc, Mình Không Phải Nữ Chính

Chương 7: Tú Tài Muốn Trả Hàng




Edit: V.O

Diệt âm u lạnh lẽo liếc nhìn Bạch Vũ một cái, trước khi hắn ta tới Điện Chủ Thượng Quan Vân Trần đã từng tự mình nhắc nhở hắn ta, để ý Bạch Vũ, tuyệt đối không thể để cho Bạch Vũ đạt được thắng lợi cuối cùng, nếu thật sự không được thì tìm cơ hội diệt trừ nàng.

Lúc ấy, hắn ta vẫn không cho là đúng, hiện tại xem ra, nàng không chỉ là Linh Sư. Vào lúc ấy, có thể thắng 15 trận liên tiếp trên thi đấu tuyển chọn không phải là may mắn.

Thắng hắn hai lần liên tiếp, hắn sẽ không để cho nàng tiếp tục thắng được nữa.

Lần này, Bạch Vũ vẫn như cũ, cái gì cũng không đổi, liền tiến vào tầng thứ tư. Thử thách ở tầng này thật nhàm chán, 100 con mãnh thú, chọn một con làm đối thủ, đánh thắng thì qua cửa.

Đối với Bạch Vũ chỉ cần nhìn một cái cũng có thể nhìn ra thuộc tính giá trị của những mãnh thú này, chọn một con yếu nhất, thoải mái nhận được phần thưởng 500 ngọn lửa.

Diệt và Nam Môn Tĩnh, cả người chật vật quay lại đại sảnh, tuy bọn họ có thể nhìn ra mãnh thú là cấp mấy, nhưng tình huống cụ thể hoàn toàn không hiểu rõ, chiến đấu hết sức thật lâu mới qua cửa, ngay cả Hà Viêm còn thoải mái hơn bọn họ.

Xui xẻo nhất phải kể tới Kế Lôi An vẫn không có chút cảm giác tồn tại gì, đánh không thắng, trực tiếp bị mãnh thú giết chết.

Bạch Vũ nhận được hơn một ngàn ngọn lửa vẫn không hề đổi bất kỳ cái gì, Diệt đã không nhịn được, bảo vật Bách Bảo Lâu đưa ra một lần lại tốt hơn một lần, bây giờ hắn ta vô cùng muốn binh khí, dứt khoát đổi hết một mạch.

Nam Môn Tĩnh mắt lạnh nhìn Bạch Vũ ngẩn người ở một bên, cười nhạo: "Ánh mắt của ngươi thật đúng là cao, nhiều bảo bối như vậy mà không thể khiến cho ngươi động tâm, đến bây giờ cái gì cũng không đổi, không phải sợ lãng phí đó chứ?"

"Sẽ không lãng phí, ta rõ ràng hơn ngươi."

"Hừ! Ta chỉ là có lòng tốt nhắc nhở ngươi mà thôi, nếu ngươi không đổi cũng có thể cho ta."

Bạch Vũ chớp mắt: "Có ai từng nói với ngươi, muội muội ngươi thông minh hơn ngươi?"

Nam Môn Tĩnh biến sắc: "Ngươi ít châm ngòi mối quan hệ của tỷ muội chúng ta đi."

"Còn biết lời này của ta không xuôi tai, cuối cùng cũng không đến mức ngu xuẩn." Diendanlequydon – V.O Bạch Vũ nhìn Nam Môn Tĩnh bằng ánh mắt vô cùng xem thường, nàng cũng không tính châm ngòi. Nam Môn Tư quả thật thông minh hơn Nam Môn Tĩnh nhiều, tâm tư thâm trầm, tiến lùi thỏa đáng.

So với Nam Môn Tĩnh quá dễ xúc động, Nam Môn Tư không biểu hiện bất kỳ chuyện gì lên mặt mới chính là người không dễ đối phó.

Bia ngọc lùi lại, bọn Bạch Vũ bị đưa vào tầng thứ năm.

Tầng thứ năm giống như một biển trời sao, Tử Như, Công Tôn Ưởng, Tư Minh và Phục Mãn lại cũng ở đây.

"Bạch Vũ! Ta đã biết ngươi cũng sẽ tới, tình hình như thế nào?" Tư Minh vui mừng khôn xiết, vui vẻ chạy vung vẩy như con lừa đến trước mặt Bạch Vũ.

Bạch Vũ nhìn lướt qua chung quanh, gần như người tiến vào các cổng vào đều đã được truyền đến chỗ này.

"Tình hình của ta không tệ, các ngươi đổi đồ gì vậy?" Bạch Vũ cười hỏi.

"Ta đổi linh tửu, Nhiếp Hàn Chi Băng cần cho Bạch Thử (chuột bạch) của ta tu luyện linh thuật, Du Linh Thảo 3000 năm, Thủy Linh Quả 2000 năm, còn có một chút độc dược, không phải ngươi thích độc dược sao? Ta cố ý đổi cho ngươi..." Tư Minh líu lo lắm điều, hận không thể nói hết tất cả mọi thứ một lần.

Phục Mãn không nói gì vỗ đầu Tư Minh một cái: "Được rồi, biết ngươi lợi hại, nhận được nhiều phần thưởng giọt nước như vậy, đổi được một đống lớn, ngươi không cần khoe nữa."

"Ai khoe, đây là sự thật!" Tư Minh trịnh trọng nói.

Tử Như và Công Tôn Ưởng buồn cười nở nụ cười.

Ầm ầm - -

Trong không gian trống trải màu lam, một tòa bia ngọc cao lớn như đỉnh núi đột nhiên dâng lên.

Mọi người nhìn qua, tim không khỏi đập rộn lên. Có lẽ những thứ bên trong này mới chính là bảo bối tốt nhất trong Bách Bảo Lâu, rất nhiều thứ đều phải một hai ngàn là có thể đổi được, điểm thưởng trong tay bọn họ hoàn toàn không đủ.

Không ít người đã có chút hối hận sớm sử dụng hết điểm thưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.