Đừng Khóc, Mình Không Phải Nữ Chính

Chương 20: Tiểu Tú Tài Muốn Làm Nũng




“Nàng không bị thương?” Nữ nhân trước mặt một bộ dạng nghẹn cười đến cổ quái, hắn rốt cuộc cũng nhìn ra nàng không sao: “Nhưng máu này từ đâu ra?”

“Ta…quỳ thủy của ta tới.” Nàng tỏ vẻ áy náy nói với hắn.

Đầu óc Tần Liễm đột nhiên “oanh” một tiếng, vành tai bạch ngọc đột nhiên đỏ ửng. Hắn mới chỉ nghe nói nữ nhân hàng tháng sẽ có quỳ thủy nhưng thật hắn còn chưa bao giờ nhìn thấy.

Cúi đầu nhìn áo bào của mình dính đầy quỳ thủy, lại nghĩ đến việc chiếc áo này hắn vừa mặc qua. Vừa rồi tưởng nàng bị thương, hắn còn hoảng loạn đi tìm thuốc cho nàng, thật là lúng túng quá đi.

“Tần Liễm, vành tai ngươi thật đỏ nha.” Nàng tựa như vừa phát hiện ra một thứ rất mới lạ, kinh ngạc hô lên. Mặt Tần Liễm so với nàng còn dày hơn, tựa như tường thành vậy. Nàng chưa từng nghĩ đến việc hắn xấu hổ tai sẽ đỏ bừng.

Vành tai màu đỏ, bên má còn nhìn rõ dấu răng, nàng nhìn hắn thế nào càng nhìn càng thấy đáng yêu. Hình tượng này của hắn làm nàng không nhịn được mà muốn vỗ vỗ đầu hắn như vỗ vỗ loài động vật nho nhỏ dễ thương, nhưng nàng thật không có can đảm a.

“Sao nàng không nói sớm?” Hắn bộ dạng kì cục nói, cư nhiên hại hắn lo lắng như vậy, nàng thật xấu.

“Thật xin lỗi, người ta đang định mua đai nguyệt sự, ai bảo ngươi ôm ta?”

“Công tử, đại phu tới.” Âm thanh Minh Lục vang lên ngoài cửa.  

Thanh Linh “xì” một tiếng, nhìn hắn cười lớn: “Ngươi cư nhiên còn cho mời đại phu?”

Tần Liễm tức giận trợn mắt trừng nữ nhân cười đến hả hê, cả gương mặt lập tức đen kịt.

“Công tử, đại phu có thể đi vào chứ?” Thấy Tần Liễm không truyền lời ra, hắn liền mở miệng xin chỉ thị.

“Đại phu rời đi, ngươi lưu lại.” Tần Liễm nói, hắn tìm giấy bút trong phòng, viết lên giấy một vài thứ sau đó giao cho Minh Lục ngoài cửa.

“Trong một nén hương phải đưa được đồ về.” Tần Liễm kín đáo đưa giấy cho Minh Lục, đưa xong liền lập tức đống cửa.

Minh Lục mở tờ giấy ra nhìn, trên giấy viết muốn hai bộ quần áo nam tử, cái này không thành vấn đề. Hắn nhìn xuống một chút nữa, đai nguyệt sự?

Đai nguyệt sự? Đai nguyệt sự là vật gì? Cẩn thận suy nghĩ lại, đai nguyệt sự không phải là cái thứ nữ nhân hay dùng trong mấy ngày quỳ thủy sao?

Cái gì? Lại để một đại nam nhân như hắn đi mua đai nguyệt sự? Minh Lục trên gương mặt vốn cứng ngắc đột nhiên đỏ bừng, trên trán nổi lên mấy vạch đen.

Minh Lục làm việc hiệu suất rất nhanh, không bao lâu liền đưa những thứ Tần Liễm muốn.

Thanh Linh thay áo sau một tấm bình phong, xử lý xong quỳ thủy, nàng mắc cỡ ngại ngùng đi ra.

Phía ngoài Tần Liễm cũng thay xong quần áo, lỗ tai vẫn còn phiếm hồng, dấu răng trên gương mặt vẫn còn rất rõ ràng.

Thanh Linh thấy lại không nhịn được cười nhưng vẫn cố nén, nàng thật không dám cười nha.

“Tới đây.” Hắn trầm giọng, mặt xanh mét.

Lòng nàng liền thấp thỏm, không phải hắn biết nàng đang cười trộm hắn chứ?

Hắn lấy ra một cái mặt nạ da người, đây chính là cái mà trước kia hắn xé của nàng. Hắn liếc vật đang cầm trong tay, lại quay qua nhìn nàng: “ Còn không mau qua đây, nàng không cần sao?”

“Tất nhiên có.” Nàng liền đi tới trước mặt hắn.

Hắn dùng tay vuốt tóc dính trên trán nàng, nhìn dáng vẻ hắn có lẽ là muốn tự tay đeo lên cho nàng.

Nam tử trước mắt nàng là người có thể hiểu nàng, có thể dung túng nàng, từ sâu trong đáy lòng tràn ra cảm giác ấm áp, khóe môi cũng nâng lên thành một độ cong vui vẻ.

Nàng ngây ngốc nhìn hắn cười, đột nhiên mặt bị Tần Liễm dùng sức bấm: “A, ngươi muốn làm gì? Thật đau nha.” Hắn quả thật dùng sức, bấm mặt nàng hiện lên vết đỏ, đau đến nối hốc mắt nàng phiếm hồng, dâng lên một tầng hơi nước.

Khóe môi hắn vẽ ra nụ cười, mắt phượng yên ba lưu chuyển: “Biết đau là tốt, xem nàng từ lần sau còn dám trước mặt vi phu dùng thủ đoạn nữa không?”

“Không dam, không dám, tuyệt đối không dám a.” Nàng vội vàng lắc đầu, nịnh nọt nói, bị hắn phạt, nàng liền mặt mo, à không, bộ mặt của nhị ca không biết bị nàng ném đi đâu nữa.

Trên môi hắn nụ cười càng sâu, động tác nhẹ nhàng đeo tấm da mặt đeo lên cho nàng.

“Làm sao lại nghĩ lấy thân phận nhị ca nàng đi Tiêu Dao thành?” Hắn biết Diệp Thiên Minh hướng Hoàng Thượng cầu cho nàng đi đại diện cho Diệp phủ đi Tiêu Dao thành cầu hôn. “ Thật ra thì, nếu như nàng muốn, không cần lấy thân phận của Diệp nhị công tử, nẫng vẫn có thể đi với danh nghĩa Thừa tướng phu nhân mà.” Ánh mắt hắn trong suốt, nóng rực nhìn nàng.

Nàng đến gần hắn, trên người hắn có mùi hương rất thư thái và an tĩnh. Nàng nghe hắn nói vậy liền bĩu môi: “Ngươi lại tới nữa rồi.”

“Ngươi cũng đi Tiêu Dao thành?” nàng kinh ngạc hỏi tiếp: “Chẳng lẽ ngươi cũng muốn đi cầu hôn.” Nàng vừa nói xong mặt liền bị bấm ngay lập tức: “Ai..đau!”

“Không cho nàng suy nghĩ lung tung, trừ cái người vô tâm vô phế là nàng ra, bổn tướng ai cũng không cưới, ta lần này đi không lấy thân phận là Thừa tướng đương triều.” Hắn dừng một chút, lại nói: “Vốn ta không có ý định đi, nhưng nếu phu nhân đi, vi phu tất nhiên cũng phải phụng bối xem náo nhiệt chút, hơn nữa Tiêu Dao Thánh quả cũng sắp chín.”

“Ngươi muốn lấy Thánh quả?” Thánh quả củ Tiêu Dao thành là thánh thượng chi bảo, trăm năm mới nở hoa một lần, hoa nở đến mười năm mới kết quả. Thánh quả Tiêu Dao thành sinh trưởng trong độc vụ (sương độc), có thể cải tử hổi sinh, tẩy tủy kinh mạch, tăng cường công lực.

Nếu nói đến khả năng “cải tử hổi sinh”, chỉ cần còn một hơi thở, ăn Thánh quả có thể khôi phục sức lực, khôi phục bộ dạng như cũ.

Đối với khả năng tẩy tủy kinh mạch, đối với người tập võ, cho dù kinh mạch ngươi bị đứt gãy, ăn Thánh quả, kinh mạch không những hồi phục mà võ công cũng có thể tăng tiến lên một tầng.

“Thánh quả sắp chín? Nghe ngươi nói vậy ta càng muốn đi Tiêu Dao thành.” Thanh Linh nhất quyết.

“Nàng còn chưa trả lời ta, vì sao nàng lại muốn đi Tiêu Dao thành với thân phận của Diệp nhị công tử?” 

“Không muốn nhìn thấy Hách Liên Dực thành công cưới nữ nhi Tiêu Dao thành chủ.”Nàng ngược lại không có lừa gạt hắn.

“Nàng hình như rất hận Hách Liên Dực, nàng với hắn có thù oán?”

Thanh Linh gật đầu: “Không tệ, ta quả thật rất hận hắn.” Mà nàng muốn tự tay đâm chết kẻ thù của mình.

“Nàng vì sao lại cùng hắn kết thù?” Tần Liễm vẫn rất nghi hoặc, bất luận hắn tra như thế nào đều không ra nàng vì sao cùng Hách Liên Dực thù oán.

“Hắn hại chết người không nên hại chết.”

“Kẻ thù của phu nhân vĩnh viễn là kẻ thù của vi phu.” Hắn nói liền một hơi, tỏ ý muốn giúp nàng đối phó Hách Liên Dực.

“Thế nhưng ta muốn tự tay báo thù, ngươi có thể đừng nhúng tay vào được không?” Hách Liên Dực khiến nàng đau, nàng muốn tự tay trả lại hắn.

Nàng vẫn biết thực lực bây giờ của mình rất yếu, căn bản khống có cách nào cùng Hách Liên dực đối kháng, có Tần Liễm ra tay giúp đỡ, nàng đòi nợ tất nhiên dễ dàng hơn.

Hắn tổn thương nàng, nàng tự tay trả thù. Có trợ giúp còn cự tuyệt, có thể nói nàng ngu xuẩn nhưng cũng có thể nói là nàng cố chấp. Có lẽ hiện tại thực lực nàng chưa đủ cường đại, nàng sẽ khiến cho mình càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.

“Được.” Hắn tôn trọng ý kiến của nàng, nàng không muốn hắn nhúng tay vào, hắn liền không nhúng tay, nàng muốn tự do bay lượn, hắn sẽ cho nàng cả một khoảng trời.

Trở lại phủ Tướng quân, trên đường nàng về Mặc Trúc viện lại chạm mặt Lâm thị.

Lâm thị khinh thường nhìn nàng một cái, giễu cợt nói: “Chỉ ngươi mà cũng muốn đòi lấy nữ nhi Tiêu Dao thành chủ? Thật là cóc còn đòi ăn thịt thiên nga. Thật không biết ngươi dùng thủ đoạn hèn hạ gì mà lão gia lại đồng ý cho ngươi đi.” Không rõ lão gia sao lại chấp thuận cho con ma bệnh này đi mà bỏ qua Tự Nhi.

Lâm thị cảm thấy buồn bực, tức giận. Tự Nhi so với Diệp Đàm có điểm nào thua? Lão gia lại để cho hắn đi, thật là lãng phí một cơ hội cầu hôn nữ nhi tiêu Dao thành chủ.

Từ khi Diệp Thanh Ngọc chết, Lâm thị trước mắt Diệp Đàm cũng lười bày ra bộ dáng hiền thê lương mẫu. Giờ phút này bà ta nhìn Diệp Đàm, càng nhìn lại càng không thấy thuận mắt.

“Mẫu thân đang hoài nghi quyết định của Hoàng Thượng và phụ thân? Ngài cho là mắt của Hoàng thượng và phụ thân có vấn đề?” Thanh Linh không nóng không lạnh đáp lại.

Chuyện nàng đi Tiêu Dao thành, Diệp Thiên Minh đã bẩm báo lên Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng đã chấp nhận.

Lâm thị chất vấn nàng chuyện này không khác nào đang hoài nghi quyết định Diệp Thiên Minh cùng Hoàng Thượng, mà bà ta lại dám có can đảm hoài nghi hoàng quyền, đây là một tội không hề nhỏ nha.

Lâm thị nghẹn lời, nhất thời không phản bác được câu nào, lạnh giọng nói: “Hừ, miệng ngươi ngược lại càng ngày càng giống muội muội sao chổi của ngươi, nói chuyện thật đáng ghét, bản phu nhân trước kia nhìn lầm ngươi rồi.”

“Mẫu thân lờm tuổi, già rồi mắt cũng không còn nhìn được nữa, người nhìn nhầm, Đàm Nhi có thể hiểu được mà.” Thanh Linh nhẹ giọng tiếp lời: “Đúng rồi, mẫu than, Đàm Nhi có việc, Đàm Nhi xin đi trước.” Nàng chẳng thèm cùng Lâm thị tốn nước miếng.

“Ngươi…” Lâm thị nhìn Thanh Linh hoàn toàn không đặt bà vào trong mắt, bộ dạng không âu không lo rời đi, bà ta giận đến mức vung tay áo.

“Phu nhân bớt giận, ngài làm gì phải tức giận với cái đồ cóc ghẻ đấy mà tổn hại thân thể.” Lý mama bên cạnh khuyên bảo Lâm thị.

Lâm thị suy nghĩ một chút, thấy Lý mama nói cũng đúng, bà không phải là một người dễ nổi giận trước mặt người khác. Nhưng từ khi Ngọc Nhi chết, bà nhìn thấy hai huynh muội kia liền không khống chế được mà nổi giận.

“Lý mama, bản phu nhân già rồi sao?” Lâm thị sờ sờ mặt của mình, câu nói kia của Thanh Linh khiến lòng bà bận tâm, mặc dù bà không giống Diệp Thanh Ngọc chỉ coi trọng dung mạo nhưng bà thật sự rất bà vẫn rất để ý người khác nói bà già đi.

Lý mama ngẩng đầu nhìn Lâm thị, thấy hai bên tóc mai của Lâm thị sau khi Thanh Ngọc chết liền chuyển sang màu trắng: “Phu nhân đừng tin có tin cóc ghẻ kia nói, ngàu làm sao lại già đi đây?” Bà biết Lâm thị không thích người khác nói mình già liền chột dạ trả lời.

Khi nàng trở lại Mặc Trúc viện Hương Thảo đã về phủ từ lâu. Nàng ở Tướng Quốc tự tìm xung quanh không thấy Thanh Linh liền về trước, về phủ lại không thấy người, nàng thật lo lắng, không ngờ lúc này lại thấy Thanh Linh trở lại, tâm nàng liền buông xuống.

Hoàng Thượng sẽ rát nhanh định xuống danh sách người đi Tiêu Dao thành cầu hôn.

Theo ý chỉ của Thánh Thượng, đi Tiêu Dao thành không cần phải cùng đi, chỉ cần án thời gian đến kịp cầ hôn là được.

Thanh Linh nghe được tin tức Hách Liên Dực sẽ đi vào ngày mùng một tháng bảy, cũng chính là mười ngày sau. Hắn lần này đi Tiêu Dao thành, Dung Thi Thi cũng theo cùng.

Dung Thi Thi kiếp trước giết chết nàng, nàng đang tìm cơ hội hỏi Dung Thi Thi một số chuyện, có lẽ lần này đi Tiêu Dao thành sẽ hỏi được.

Nàng tính dọn dẹp một chút, mười ngày sau nàng cũng lên đường.

Đêm trước ngày nàng đi, thị vệ thiếp thân Bạch Nhiên của Diệp Đàm mang theo một phong thư từ Linh Y cốc trở lại.

“Nhị tiểu thư, đây là nhị công tử đưa tin cho người.” Bạch Nhiên từ trong người lấy ra một phong thư giao cho Thanh Linh: “Bạch Nhiên từ Linh Y cốc trở lại trước, nhị công tử phân phó Bạch Nhiên không cần quay lại, công tử muốn Bạch Nhiên ở lại bảo vệ tiểu thư.”

“Thân thể nhị ca thế nào?” Thanh Linh hỏi.

“ Thân thể nhị công tử đang dần tốt lên.” Bạch Nhiên trả lời.

“Ta giả mạo nhị ca, hại nhị trong một thời gian dài không thể hổi phủ, nhị ca có giận ta không?” Nàng mang theo thấp thỏm hỏi.

“Hồi nhị tiểu thư, nhị công tử biết ngài lấy thân phận công tử trở về Diệp phủ thì tức giận, nhưng tức thì tức, công tử vẫn phân phó Bạch Nhiên quay về bảo vệ tiểu thư.” Bạch Nhiên hồi báo.

Nghe Bạch Nhiên trả lời, lòng Thanh Linh càng thêm áy náy, tất cả là do nàng tùy hứng. Nàng giả mạo hắn, làm hắn trong một thời gian không cách nào có thể trở về phủ, hắn tức giận cũng là điều dễ hiểu, nhưng nàng thật không ngờ nhị ca giận nàng nhưng vẫn phái Bạch Nhiên trở lại bảo vệ nàng. Nhị ca quả thật rất cưng chiểu dung túng nàng, nàng thật thỏa mãn.

Bạch Nhiên hiểu tâm trạng của nàng liền mở miệng: “Nhị tiểu thư không cần áy náy, Nhị công tử giờ đối với y thuật sinh lòng hứng thú, thật ra trước khi nhận được tin của tiểu thư, bệnh tình của công tử đã tốt lên, có thể quay trở về.

Chỉ là nhị công tử gần đây say mê y thuật, muốn lưu lại Linh Y cốc học y. Linh Y cốc cốc chủ thấy nhị công tử đối với y thuật có thiên phú, liền cũng đồng ý thỉnh cầu của công tử, để công tử lưu lại.

Nhị công tử muốn học toàn bộ, chắc chắn cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, coi như không có chuyện nhị tiểu thư mượn thân phận, nhị công tử trong một thời gian ngắn cũng có cách nào trở lại.”

“Ta hiểu, chỉ là Bạch Nhiên, người hồi Linh Y cốc bảo vệ nhị ca ta.” Nàng giả mạo Diệp Đàm, trước mắt vẫn có thể lừa được ánh mắt của Diệp Thiên Minh nhưng vẫn không thể bỏ đi hoài nghi của hắn.

Diệp Thiên Minh hàng năm chinh chiến ngoài sa trường đối với Diệp Đàm vẫn chỉ là hiểu sơ, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến Thanh Linh có thể tạm thời lừa gạt được ông. Bạch Nhiên là thị vệ thiếp thân bên cạnh nhị ca, nếu ở lại bên người nàng cố nhiên là một việc tốt, có thể làm giảm hoài nghi của Diệp Thiên Minh.

Nhưng Bạch Nhiên dù sao cũng ở bên cạnh nhị ca nhiều năm, cùng nhị ca có thể gọi là tâm ý tương thông. Hiện tại Bạch Nhiên rời đi, nhị ca chắc chắn sẽ không quen.

Bạch Nhiên mở miệng, giọng điệu rất kiên quyết: “Nhị tiểu thư, Nhị công tử muốn Bạch Nhiên bồi bên cạnh tiểu thư, Bạch Nhiên nhất định sẽ không quay lại Linh Y cốc nữa, xin nhị tiểu thư đừng cự tuyệt ý tốt của công tử.”  

Thanh Linh nhìn vào mắt hắn nói thẳng: “Nếu ngươi muốn lưu lại bên cạnh ta, chủ tử của ngươi chỉ có thể là ta, ngươi phải tuyệt đối trung thành đối với ta.”

“Bạch Nhiên hiểu, xin tiểu thư cho Bạch Nhiên lưu lại bên cạnh ngài.”

Thanh Linh trầm tư trong chốc lát liền gật đầu: “Cũng được, ngươi ở lại đi.”

Ban đêm, Thanh Linh thắp nến, mang thư của Diệp Đàm ra đọc.

Trong thư, Diệp Đàm không một câu trách cứ nàng, chỉ dặn đi dặn lại nàng tự lo cho bản thân. Hắn ở Linh Y cốc học y, sẽ có một đoạn thời gian rất dài không trở về phủ. Trong lúc này nhờ nàng chăm sóc phụ thân cho tròn chữ hiếu.

Ngày mùng một tháng bảy, tia nắng mặt trời đầu tiên vừa chiếu xuống, cửa thanh liền mở rộng.

Thất Nguyệt ở Nam Hạ là mùa nóng nhất năm, mặc dù bây giờ mới chỉ là buổi sáng nhưng mặt trời cũng đã đứng bóng như giữa trưa.

Lần này đi xa, bởi vì msng nhiều người rất phiền toái, Thanh Linh chỉ dẫn theo Bạch Nhiên và ba người hầu. Xe ngựa cũng chỉ có hai chiếc, một chiếc để đồ cần thiết: lương khô, quần áo,… Chiếc còn lại để nàng ngồi, những người khác cưỡi ngựa.

Xe ngựa Thanh Linh theo sát xe của Hách Liên Dực. Hách Liên Dực lần ra cửa, mang người cũng không nhiều, khoảng chừng hai mươi người.

Xe ngựa Thanh Linh ra khỏi thành không bao lâu, một chiếc xe ngựa hoa lệ cũng từ trong thanh vọt tới.

“Công tử, phía trước là xư của Diệp nhị công tử, chúng ta có cần đuổi kịp không?” Minh Lục đánh xe bên ngoài nói vào, Tần Liễm lần trước để hắn đi mua đai nguyệt sự kia, hắn liền biết Diệp Đàm là Thanh Linh dịch dung thành.

Hắn nghĩ chủ tử mình đột nhiên đi Tiêu Dao thành, hơn phân nửa là cùng Thanh Linh có quan hệ, vả lại chủ tử cũng đã hỏi Thanh Linh thời gian xuất hành từ trước, hắn liền chắc chắn chủ tử đi Tiêu Dao thành là vì Thanh Linh. Thấy xe ngựa Thanh Linh cách đó không xa, hắn liền nhắc nhở chủ tử.

“Xe ngựa của Diệp nhị công tử hẳn là không đi nhanh được đi.” Trong xe ngựa liền truyền ra một thanh âm biếng nhác.

“Thuộc hạ hiểu.” Minh Lục hiểu ý tứ của hắn, chủ tử muốn hắn tìm cách làm hỏng xe của Thanh Linh.

Trên đường, Thanh Linh mang lương khô cùng quần áo từ xe ngựa kia xuống, ngựa đột nhiên phát điên, xe bị ngựa làm hư không thể đi nhanh được. Nơi này gần đây không có không có địa phương bán xe ngựa, nàng bất đắc dĩ đành phải chuyển đồ lên xe của mình ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.