Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 34: Chuyện xảy ra kiếp này đều là nhân quả kiếp trước




"Qua 12 giờ đêm sẽ tới…”

Nhạc phu nhân vui mừng: “Thật sao, thật tốt quá!”

Arthur nhìn bà một cái: “Bà mong chờ thế à?”

Nhạc phu nhân vặn vẹo cổ: “Đương nhiên rồi, ngồi ở trên xe nhọc muốn chết, xương sống, thắt lưng đều đau nhức, sắp được ra ngoài, sắp được gặp họ rồi, cảm ơn các cậu đã đưa tôi đến đây.”

Arthur thấy biểu tình vui sướng của bà, nhất là ánh mắt đầy chờ mong, không nhịn được hỏi: “Bà thật sự… không lo lắng chút nào hả?”

“Chậc… Có gì mà phải lo lắng nhỉ? Tôi đến thủ đô có khác nào về nhà đâu. Chính là các cậu ấy, nên ngẫm lại mình đi.” Nhạc phu nhân nói rất thật lòng, bà thật sự không lo lắng cho mình mà lo lắng cho hai người bọn họ.

Stuart hừ lạnh một tiếng: “Hừ… Lão thái thái, bà cứ mạnh miệng đi, đến lúc đó còn có nước mắt mà khóc.”

Nhạc phu nhân thở dài: “Aizz, không nghe người lớn nói thì sẽ thiệt thôi. Mấy chàng trai à, các cậu có tin là vừa tiến vào thủ đô thì các cậu sẽ bị bao vây không? Bằng không, các cậu nghĩ xem tại sao dọc đường đi, hai người ngoại quốc như các cậu lại không hề gây ra chú ý nào, thuận lợi một đường như thế? Đừng shock, Hạ An Lan là lão hồ li tinh, các cậu không cắn được ông ấy đâu. Muốn trộm đồ trong tay ông ấy chính là tìm chết.”

“Bà đã coi trọng ông ta như thế, tốt, chúng ta đi thôi. Tôi muốn nhìn xem Hạ An Lan lợi hại đến đâu?”

Nhạc phu nhân càng nói thế thì Stuart càng không phục.

Dù đối phương có thủ đoạn gì thì bọn họ cũng đã có Nhạc phu nhân trong tay, nhất định mọi việc sẽ diễn ra thuận lợi.

Stuart lạnh lùng cười: “Biết tại sao chúng tôi không sợ không? Bởi vì… Hạ An Lan thích bà, bà là nhược điểm lớn nhất của ông ấy, có bà ở đây thì chúng tôi còn sợ gì?”

Khóe miệng tươi cười của Nhạc phu nhân hơi dừng một chút: “Các cậu đúng là để mắt tới tôi rồi. Các cậu cảm thấy một chính khách sẽ có mấy phần tình yêu ở trong lòng?”

“Không sợ, chúng ta… sẽ biết ngay thôi.”

Rốt cuộc xe cũng tiến vào thủ đô, tâm tình của Nhạc phu nhân vẫn bình tĩnh như nước.



Ngự Trì đi tới một chiếc xe đỗ ở dọc đường: “Tiên sinh, bọn họ đã vào thủ đô.”

Hạ An Lan mở mắt ra: “Chờ bọn họ tiến lại đây, bảo bọn họ dừng xe.”

Sau khi vào thủ đô, Stuart phát hiện ra có điểm không thích hợp, không hiểu sao càng đi càng ít xe, đến giờ thì không thấy chiếc xe nào nữa.

Đây là thành thị, còn là thủ đô, dù là rạng sáng thì trên đường cũng phải có ít xe qua lại, huống chi đây còn là đường lớn, không phải ngõ nhỏ, phố nhỏ.

Trên đường vắng ngắt, chỉ có xe của họ tiến về phía trước, thật làm người ta sợ hãi.

Bỗng nhiên, ở sau xe xuất hiện thêm vài chiếc xe nữa, đèn xe lập lòe như ma trơi, gắn chặt vào bọn họ không rời.

Stuart lo lắng trong lòng, đây không phải xe tiếp ứng của bọn họ, đây cũng không phải địa điểm tiếp ứng họ đã hẹn.

Đang nghĩ, ở ngã 4 đường phía trước đột nhiên lao ra hơn 10 chiếc xe như từ hư không xuất hiện, vây chặt ngã tư lại.

Không thể tiến cũng như lùi, Stuart cắn răng, bọn họ đã bị bao vây rồi.

Nhạc phu nhân nhìn trước nhìn sau, đắc ý nói: “Nhìn đi, tôi đã bảo là các cậu vào tới thủ đô sẽ bị bao vây mà, còn không tin? Cậu nói chỉ bằng hai người các cậu mà muốn ám sát tổng thống một nước sao, quá điên rồi. Người đàn ông của tôi làm việc, tôi rất yên tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.