Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Chương 24: Biệt viện ở Vu sơn




Hắn cố gắng nói: “Đề nghị này… thật sự… làm người ta… động tâm… Nhưng… tâm nguyện này, vĩnh viễn tôi… không thể thực hiện được rồi…”

Không ai hiểu biết về thân thể mình hơn so với chính mình. Yến Minh Tu đã thấy tử thần ở ngay trước mắt, sinh mệnh của hắn cũng dần đi tới thời khắc cuối cùng.

Yến Thanh Ti nghẹn ngào: “Có thể, cậu kiên trì một lúc…”

Yến Minh Tu lầm bầm nói: “Yến Thanh Ti… Tôi rất ghét chị, ghét đến mức tôi cảm thấy… không muốn giết chị nữa…”

Yến Thanh Ti cúi đầu, một giọt nước mắt rơi vào hai bàn tay đang siết chặt nhau.

Yến Minh Tu nhìn giọt nước mắt ấy: “Chị… sao lại… khóc…”

Trong mắt hắn đầy vẻ kinh ngạc và không dám tin, còn có chút vui sướng.

“Tôi… thực sự… không ngờ… Có một ngày, chị lại khóc vì tôi…”

Lần này về nước, Yến Minh Tu không còn thấy Yến Thanh Ti mà hắn biết trước kia nữa. Cô đã thay đổi rất nhiều.

Hắn không ngờ, có một ngày, cô lại khóc vì mình.

Lúc cô khóc nhìn rất đẹp, làm cho Yến Minh Tu nhớ tới những đóa hoa mà mình trồng trước kia. Lúc sáng sớm, giọt sương từ trên cánh hoa trượt xuống, nhìn rất đẹp.

Yến Thanh Ti nắm chặt tay Yến Minh Tu, nước mắt rơi xuống như mưa: “Bởi vì tôi không muốn cậu chết, tôi muốn cậu đi, muốn cậu còn sống… Chúng ta có thể không là người thân… nhưng có thể gặp thoáng qua như người xa lạ, giống tôi và Yến Minh Châu bây giờ cũng tốt.”

Ân oán giữa cô và Yến gia đã sớm xong, cô không muốn sống trong quá khứ nữa.

Cô cũng không muốn Yến Minh Tu sống như thế, cô muốn hắn như Yến Minh Châu, tự mình lựa chọn cuộc sống của mình.

Dù sao… máu chảy trong cơ thể hai người là chung một huyết thống, điều này không thể nào thay đổi được.

Yến Minh Tu nhìn mặt Yến Thanh Ti càng ngày càng mơ hồ, giọng của hắn cũng càng ngày càng nhẹ: “Cảm… cảm ơn… đã tha… cho chị ấy.”

Yến Thanh Ti nắm chặt tay hắn: “Đừng nói nữa, hiện tại sẽ đưa cậu tới bệnh viện… Đừng nói nữa, giữ sức một chút…”

Cô quay đầu ra hiệu cho bảo tiêu mau tới nâng Yến Minh Tu lên xe.

Hắn lại nói: “Đừng… để tôi thế này… Tôi chết rồi… hãy tìm cho tôi… một ngôi mộ thật tốt… Tôi sẽ vẫn sống ở đấy, ha ha… tôi sẽ còn tìm chị gây phiền toái, tìm người thân của chị gây phiền toái, vẫn sẽ tra tấn chị…”

Trước mắt hắn đã xám xịt, không còn thấy rõ mặt Yến Thanh Ti nữa, chỉ có thể nhìn một bóng dáng lờ mờ và cảm nhận thân thể cô đang run rẩy.

Hắn nghĩ, trước khi chết có thể thấy Yến Thanh Ti như thế này cũng đáng giá lắm.

“Tôi… chết, chị nên vui mừng.”

Hắn chết thì phiền toái cũng sẽ hết, mọi người có thể an tâm.

Hắn cũng an tâm, không cần đau khổ đấu tranh, bởi nếu không báo thù thì hổ thẹn với cha mẹ, giờ chết rồi thật tốt.

Nước mắt trên mặt Yến Thanh Ti nhanh chóng bị gió hong khô, cô không biết tay mình lạnh hay tay Yến Minh Tu đang lạnh dần.

Trong lòng bối rối, cô lắc đầu, nói: “Tôi không vui… Tôi sao có thể vui nổi đây… Yến Minh Tu…”

“Tôi… vĩnh viễn không có cơ hội gọi chị… gọi chị…” Yến Minh Tu nhắm mắt lại, miệng hơi cười, nụ cười chua sót.

Rốt cuộc hắn vẫn không thể gọi cô một tiếng “chị gái” được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.