Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Chương 741: Muốn phong chết




Thiên địa này dường như không thể chịu tải uy thế của Thánh nhân thái cổ! Lão nhân mới vừa sống lại, cái loại dao động ngoại phóng tự nhiên này liền xé nứt hư không và đại địa.

Hai mắt vị Thánh nhân thái cổ bắn ra chùm tia sáng hừng hực thiêu đốt, kéo dài cũng không biết bao nhiêu dặm. Thầm diễm nhấp nháy bừng bừng, làm cho người ta cực kỳ sợ hãi, không có người nào có thể nhìn thẳng vào.

Ngạc Tổ kêu to, ngay cả hắn đều không chịu nổi, bị một đôi thần mang như thực chất hóa nhìn thẳng vào, trên thân thể hiện ra hai cái lỗ máu, máu tươi tuôn chảy “ồ ồ”.

Đây là một loại cảnh tượng dọa người, giáp trụ hắc kim trên người hắn kiên cố biết bao, chính là hắn lột xác dùng vây của bản thể luyện chế thành, mà lại bị hai luồng ánh mắt rực rỡ kia đâm xuyên qua.

Ngạc Tổ là Thánh nhân thượng cổ, tu vi của hắn cường đại không thể nghi ngờ, ngay cả phân nửa, sư phụ của Thích Ca Mâu Ni đều đánh bại, thế nhưng lúc này lại bị động như thế, chịu đựng áp lực cực lớn.

- Ngươi là người nào?

Hắn thật sự bị kinh sợ, ở đương thời còn có nhân vật cường đại như vậy sao? Vì sao cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua.

Ở trong nhận thức của hắn, ngoại trừ Thích Ca Mâu Ni ra, gần như không có người nào có thể cường đại như vậy, có thể chấn nhiệp lòng người như thế!

Năm đó, khi ở Tử Vi Cổ Tinh Vực, Diệp Phàm đã từng tế ra vị Thánh nhân thái cổ này, muốn trợ giúp Lão Phong Tử, tuy nhiên bị lực lượng phong ấn của chư vương cản trở, cuối cùng không thể chiến một trận.

Thánh nhân thái cổ vẫn không nói lời nào, sự bạo ngược mới vừa sống lại rốt cục bình tĩnh một ít, chùm tia sáng trong con ngươi cũng ngắn lại còn ba trượng, nhưng càng thêm chói mắt, hừng hưc thiêu đốt giống như thần diễm thật sự.

Cả người lão nhân có khí thế dời núi lấp sông, như là một vị Thần minh thái cổ, tuy rằng không nói một câu, nhưng lại có thể khuất phục chín tầng trời mười tầng đất.

Ngạc Tổ hít một hơi khí lạnh, hắn gặp phải thiết bảng rồi! Đây là đại dịch cái thế lần đầu tiên hắn thấy những điều chưa hề thấy, hôm nay có thể hắn phải nuốt hận tại đây.

“Ầm!”

Thánh nhân thái cổ chỉ là hơi chút vừa động thân thể, liền trời sụp đất nứt, thế giới này dường như là không thể chứa đựng thân thể lão, từng cái từng cái khe nứt không gian từ bên cạnh chiến thẻ của lão tràn ra khắp chỗ sâu trong thiên địa.

Một sợi xích đỏ thẫm ăn sâu vào trong da thịt lão nhân, nhưng cũng không có ảnh hưởng mây may nào tới hành động của lão. Lão tràn ngập tính áp bách bức đi tới phía trước, ánh mắt cực kỳ đáng sợ, như là con hổ đói đang nhìn chằm chẳm vào con mồi.

- Grào…

Ngạc Tổ thét dài, giáp trụ hắc kim phát ra hào quang vạn trượng, đầu đầy tóc đen tung bay, hắn phẩn nộ chủ động rat ay phát động công kích, bằng không sẽ bị khí thế của vị Thánh nhân thần này hoàn toàn áp chế mất.

Thần diễm trong con ngươi Thánh nhân thái cổ càng ngày càng chói mắt, đốt sụp hư không, nghênh đón công kích kinh thế kia mà vào, để mặc cho bàn tay to màu đen đập vào mình, ngay cả né tránh cũng không thèm.

“Keng!”

Phát ta tiếng sắt thép va chạm nhau chói tai. Bàn tay to của Ngạc Tổ có thể đập nát Tổ Vương thái cổ, nhưng là đánh lên trên người lão Thánh nhân này lại chỉ phát ra tiếng “keng keng”, không thể giết địch, mà ngược lại tay của hắn lại vỡ nát chảy tràn máu tươi.

Loại cảnh tượng này thực dọa người, đủ để nói rõ sự đáng sợ của Thánh nhân thái cổ. Con ngươi của lão nhân càng ngày càng chói mắt, đó là hai vần thái dương áp súc, có thể làm mù mắt người khác.

Diệp Phàm có một loại ảo giác dường như vị Thánh nhân thái cổ này thật sự là nhìn chằm chằm vào con mồi, không có xem Ngạc Tổ là một vị Yêu Thánh, mà như là một con dã thú đnag nhìn một miếng mồi ngon.

Cái loại ánh mắt này rất quái dị, đáng sợ như thế, tràn ngập cảm xúc đói khát, thật giống như là dã thú đang săn bắt mồi.

Ngạc Tổ hiển nhiên cũng cơ thề phát lạnh. Một tiếng “coong” vang lên thanh thần kiếm sắc bén ra khỏi vỏ, đay là chiến binh của hắn, xé rách bầu trời bổ thẳng xuống.

Trong quá trình này kèm theo tiếng quỷ khóc thần gào, gió tanh mưa máu, có ngàn vạn thi thể hài cốt hiện ra, trong thiên địa hóa thành một trường cảnh Tu La, thi thể nằm ngổn ngang khắp nơi.

Những người bị kiếm này giết chết từ trước, lúc này chân thật hiện ra. Yêu Thánh kiếm này là dùng máu huyết của ngàn vạn sinh linh đúc thành mới đáng sợ như thế!

Thiên địa hỏng mất, nếu Huỳnh Hoặc không có bị phong ấn, đổi lại là một tinh tú nào khác khẳng định cả cổ tinh đó đều sẽ bị cắt thành hai nửa, không một chút trì hoãn.

Bầu trời nhật nguyệt tinh tú đều rung chuyển.

Một kiếm kinh thế quét ngang chặt đứt bầu trời, không gì có thể ngăn cản, mặt trời mới mọc lên đều hoàn toàn ảm đạm xuống, còn xa không thể so sánh cùng kiếm quang này.

Đối mặt với một kiếm đó, Thánh nhân thái cổ đưa lưng về phía hắn nghênh đón, “Keng” một tiếng, đốm lửa văng khắp nơi, thần năng xé rách bầu trời!

Không chỉ có Diệp Phàm hoa mắt choáng váng, chính là Ngạc Tổ cũng cả kinh trố mắt nhìn trân trối, ngón tay phát run rẩy, thần kiếm nắm trong tay cũng không vững.

Tiếng “keng keng” vang động, chấn động kinh người. Yêu kiếm của Ngạc Tổ chém trên sợi xích sắt trên người Thánh nhân thái cổ bắn tia lửa ra bốn phía, hào quang chói mắt, đinh tai nhức óc.

Đó là một sợi xích thần, có khắc vào rất nhiều phù văn thái cổ, có lực lượng thần tính cường đại, vĩnh viễn không mục nát, mới có thể dùng nó trói chặt vây khốn vị Thánh nhân này.

Rất lâu trước kia, Diệp Phàm cùng đám Hắc Hoàng từng nghiên cứu qua, lúc ấy Đoạn Đức đề nghị hắn lập tức bỏ đi, bởi vì lực lượng của Thánh nhân thái cổ sớm đã thẩm thấu vào trong sợi xích thần phong ấn, sắp giãy đứt nó rồi.

Ngày nay bị thần kiếm mạnh nhất của Ngạc Tổ chém trúng, mắt thấy phù văn ở trên nó lại ảm đạm đi không ít.

Không riêng Diệp Phàm sợ hãi, ngay cả đại ngạc thượng cổ cũng kinh sợ, mà vị Thánh nhân thái cổ này căn bản là không để ý, xem Ngạc Tổ trở thành một kẻ mượn sức, muốn chặt đứt sợi xích thần đỏ thẫm này.

“Thái Âm Thái Dương, ai yếu ai mạnh, âm dương cùng hợp, thiên hạ xưng hoàng!” Diệp Phàm nhớ tới đoạn cổ ngữ giống như ma chú này.

Đây cũng không phải là Thánh nhân bình thường, siêu cấp khủng bổ cùng cường đại, ở thời thái cổ cường giả như mây trên trời, Tổ Vương san sát kia đều có thể hoành hành thiên hạ, từng giết chết không ít Tổ Vương, trong đó thậm chí có một vị Đại Thánh.

Năm đó, các tộc chung sức vây công, lợi dụng lúc thần chí lão nhân không minh mẫn, bị phụ tử hai nhân vật của Vạn Long Sào áp chế, phong ấn lại.

Thành tựu của lão nhân là cực kỳ kinh người, đồng thời luyện hai bộ chân kinh Thái Âm và Thái Dương, đây là muốn đi trên con đường chứng đạo. Nhưng cuối cùng lại phát điên rồ, ban ngày là thần, ban đêm là ma, nơi lão đi qua tràn ngập giết chóc, gió tanh mưa máu, rúng động thái cổ.

Thời đại đó Nhân tộc còn nhỏ yếu biết bao, nhưng xuất hiện một cường giả vô thượng như vậy quả thực dẫn phát lên một hồi khủng hoảng, lão nhân bị gọi là Nhân Ma, làm cho các đại tộc cũng bất an.

Từ xưa đến nay phàm là người tu Thái Âm cổ kinh lại luyện Thái Dương cổ kinh đều thất bại, không có người thành công. Mà vị Thánh nhân thái cổ này cùng một lúc tu luyện cả hai kinh lại còn sống, không thể không nói là một loại kỳ tích.

Ban ngày là thần, lão tràn ngập hào quang thần thánh, ban đêm là ma, lão vô cùng điên cuồng, giét chóc máu nhuộm đẫm thân thể.

Mấy người Diệp Phàm từng phỏng đoán, lão nhân này tối thiểu là một vị Đại Thánh, bằng không sao dám cùng một lúc tu Thái Âm và Thái Dương như vậy, đây là lão muốn chứng đạo.

Khi hoàng hôn xuống là thời điểm lão suy yếu nhất, thần chí không minh bạch, là lúc dễ dàng bị người áp chế, bằng không mặc dù là ở thời thái cổ Tổ Vương san sát, đều khó có người nào có thể thu thập lão.

“Keng! Keng”..

Ngạc Tổ cũng sợ hãi, vận dụng hết khả năng ra tay, huy động yêu kiếm mang theo huyết quang ngập trời cùng ngàn vạn thi thể hài cốt, công tới.

Ánh mắt hắn thực ngoan độc, lần này không có bổ trúng sợi xích thần một lần nào, tất cả đều tàn nhẫn vô tình chém vào chỗ yếu hại của Thánh nhân thái cổ.

Mỗi một kiếm đều kèm theo vô số trật tự thiên đạo, pháp tắc như mưa trút xuống, cực kỳ khủng bố.

Ở giờ khắc này, một ít người ở trạm không gian quan trắc ngoài đại cầu đều kinh dị, còn thật sự cẩn thận quan sát, cho rằng Hỏa Tinh đang gặp phải một hồi mưa thiên thạch hiếm thấy.

Mà còn phi thường nghiệm trọng, dựa theo cái loại lực đánh vào cùng bậc này tính ra, đủ để hủy diệt Hỏa Tinh, kỳ dị chính là nó nhưng lại không có tổn hao gì.

Rồi sau đó, tin tức này lập tức được mã hóa chuyển đến mấy quốc gia tương quan, bị liệt vào loại tuyệt mật, bởi vì sau khi phân tích cẩn thận, bọn họ giải ra được chân tướng vượt qua lẽ thường làm cho người ta sợ hãi.

Diệp Phàm cũng không biết những chuyện này, cũng không còn lòng dạ nào đi chú ý, hắn bị trận đại chiến trước mắt hấp dẫn. Ngạc Tổ pháp lực ngập trời, tuyệt đối có thể một kiếm chứm vỡ đôi Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, thế nhưng bị phong ấn nơi đây ngăn cản.

Thánh nhân thái cổ càng khủng bố xuất quỷ nhập thần hơn, hóa thành một Chiến Thần nhưng không có chủ động công kích, lão nhìn chằm chằm vào Ngạc Tổ, tinh lực chủ yếu đều dồn trân bản thân, muốn giãy đứt sợi xích thần này.

Mặc dù có kiếm quang bổ trúng lão nhân, cũng chỉ là phát ra một chuỗi đốm lửa, xuất hiện một vết máu mà thôi, khó mà thương tổn cơ thể lão. Lão nhân giống như một Thần Ma!

“Xoạt!”

Ngạc Tổ phóng lên cao, trong lòng hắn đầy sợ hãi, muốn chạy thoát khỏi Huỳnh Hoặc. Vị nhân ma này quá khủng bố, càng đánh hắn càng kinh sợ, vạn nhất lão thoát khỏi xiềng xích, thế gian này ai có thể thu thập lão!

“Vù!”

Nhưng mà, Thánh nhân thái cổ không để cho hắn cơ hội, thuấn hi một cái, liền chặn đường của hắn. Lão đừng giữa sóng biển, thầm uy lẫm lẫm, như Thiên Thần hạ phàm.

“Ầm!”

Cường giả thái cổ giống như Nhân Ma há mồm hút một cái, vầng thái dương dường như đều bị nuốt xuống, tinh hỏa mãnh liệt cuồn cuộn tuôn xuống, toàn bộ Hỏa Tinh đều bị bao phủ trong đó, so với mưa thiên thạch đều đáng sợ hơn ức vạn lần.

“Rắc!”

Lão đang vận chuyển pháp lực, cả người đều căng phồng lên, trong nháy mắt sợi xích sắt đứt đonaj phát ra tiếng vang, từng đoạn xích quang bắn tung ra khắp bốn phương tám hướng.

Sợi xích thần bị lão nhân gồng mình chấn đứt đoạn, lão như một Ma Vương thoát khỏi phong ẩn, thét dài một tiếng, kinh thiên động địa, âm ba vang động truyền ra bốn phía, tạo thnafh một chùm hào quang chấn cho Ngạc Tổ rơi xuống.

Đại ngạc thượng cổ lo lắng, muốn xé rách hư không vượt qua tiến vào tinh không cũng không được, vị Thánh nhân thái cổ này một người đứng ở trên Huỳnh Hoặc Cổ Tinh, nhưng đã phong tỏa thiên địa, căn bản không thể phá vỡ mà đi.

“Ông!”

Lão Thánh nhân chủ động rat ay, tuy rằng lão gầy như que củi, nhưng lực lượng lại có thể hái sao lấy trăng trên trời, thần uy mênh mông cuồn cuộn mười vạn dặm

Cây đại bổng xương trắng trong tay lão trầm trọng như ức vạn quân, như muốn ép sụp đổ thiên địa.

Ngạc Tổ kêu to liều mạng bỏ chạy, hắn vốn là một vị Thánh nhân có thể trấn chết Tổ Vương thái cổ, đánh bại Cổ Phật của Đại Lôi Âm Tự, ngày nay lại bị kinh hãi chạy trốn.

“Coong!”

Đại ngạc thượng cổ vừa chạy trối chết vừa chống cự, yêu kiếm trong tay hắn đường trường bị cốt bổng đập gãy thành mất chục khúc, rơi xuống Ma Hải Nhãn.

“Ầm!”

Thánh nhân thái cổ lại vung lên cây cốt bổng, cốt binh trắng nõn có được thần tính bất hủ, hóa thành một đạo bạch quang giáng xuống, nhật nguyệt tinh tú trên trời đều rung chuyển.

“Phốc!”

Một luồng sáng máu bắn vọt lên, Ngạc Tổ thét gào, nửa thân dưới của hắn bị đánh đứt rời, hóa thành một màn mưa máu thịt nhầy nhụa, mà giáp trụ trên người hán bị tấc tấc vỡ vụn, rồi biến thành bổ mịn, căn bản không bảo hộ được gì cho hắn.

Vong hồn đại ngạc thượng cổ đều bốc lên, hóa ra bản thể ngược hư không chạy đi, nhưng căn bản là chạy không thoát, lão Thánh Nhân nhìn thẳng vào hắn, tốc độ nhanh hơn, cắt đứt con đường phía trước.

Nửa thân dưới lão nhân quấn da thú, cầm trong tay cốt bổng, tóc rối bù, thoạt nhìn thực giống như dã nhân đi ra từ bộ lạc nguyên thủy, nhưng thực lực lại khủng bố dọa người.

Lúc này, lão hoàn toàn xem Ngạc Tổ trở thành con mồi, ra tay giống như đối phó với dã thú, đi lên chính là một kích mãnh liệt.

Than ôi! Ngạc Tổ mới không lâu như Thần minh nhìn xuống Diệp Phàm, mà lúc này lại rơi vào cảnh một con cá sấu thực sựm bị thợ săn nhìn chằm chằm, tánh mạnh khó giữ được.

“Ầm!”

Lão Thánh nhân vung lên cây đại bổng xương trắng bổ xuống mấy gậy, Ngạc Tổ hấp hố, rơi xuống trên mặt đất, hóa thành bản thể thật lớn, bị lão Thánh nhân xách ngược lên, kéo đi giống như một con cá chết.

Diệp Phàm trợn mắt há hốc mồm, quả thực không dám tin ánh mắt của mình. Ngạc Tổ tuyệt đối có thể đập nát tinh vực cổ xưa thành từng mảnh, không gì làm không được, Bồ Tảt, Cổ Phật thượng cổ đều không làm gì được hắn, giờ lại thê thảm như vậy.

Lúc này, lão Thánh nhân dùng dạo hạnh cùng pháp lực phát lên một đống lửa, rồi sau đó vẫy vẫy tay gọi hắn. Không ngờ lão đại chuẩn bị mổ bụng moi ruột con cá sấu to lớn này, đặt trên lửa nướng. Đây là gọi hắn lại cùng chung hưởng dụng thịt cá sấu nướng.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.