Dùng Hấp Dẫn Hạ Gục Anh

Chương 1789: Cấm Phong Diệt Thế Chỉ




Tiêu diêu thiên địa du

Tác giả: Thải Hồng

Editor: Mộng Tam Sinh


Rất nhanh đã đến ngày khai trương Thanh Phong xan quán ở đế đô, đoàn người Long Nguyệt Thanh thay đổi diện mạo làm người bàng quang đi xem kịch vui, chỉ có Lý Nguyên Triết là phải tham gia hợp tác nghi thức khai trương. Bởi vì lúc trước công tác tuyên truyền có hiệu quả, nên tân khách đến rất đông, người đến xem càng nhiều, sinh ý sao này sẽ càng thịnh, sao khi dùng qua cơm người người đều liên tục khen ngợi, nào làphục vụ rất tốt, đồ ăn cũng tuyệt, rượu càng thơm. Rất nhanh thanh danh của Thanh Phong xan quán được truyền đi xa, 10 Thanh Phong xan quán ở các thành thị cũng lần lượt nối đuôi nhau khai trương. Đương nhiên lần này là Lý gia xuất trướng, thực lực làm cho người ta không thể dễ dàng xem thường cùng đánh chủ ý.

Tại đế đô người người truyền miệng nhau nói nào là đồ ăn của Thanh Phong xan quán ngon như thế nào, rượu thơm cỡ nào. Cũng lúc này, đoàn người của Nhị hoàng tử Duy Khẳng đế quốc cũng đã đến đế đô, được hoàng gia tiếp đón và ngụ tại tân khách quán, lại cấp cho một số nhóm người thêm chủ đề để bàn tán.

Trong Long Hoa điện.

" Thanh nhi, thật sự muốn cùng ta tham gia yến hội sao?" Long Ngự Thiên một bên để Long Hành sửa sang lại lễ phục trên người, một bên hỏi Long Nguyệt Thanh đang thay y phục. Tuy nói sớm muộn gì Thanh nhi cũng phải tiếp xúc với những việc nhơ nhuốt của chốn cung đình này, nhưng từ sâu trong thâm tâm hắn, không muốn bất kì ai khác có thể thấy được Thanh nhi của hắn xinh đẹp thanh thuần đến nhường nào.

" Phụ hoàng, không phải đã sớm nói rõ rồi sao? Ta không thể tránh phía sao phụ hoàng mãi được, một cái huynh đệ tỷ muội cũng không biết, dù sao cũng muốn nhìn thử Nhị hoàng tử kia, chẳng lẽ phụ hoàng không muốn ta giúp người sao?" Long Nguyệt Thanh dùng một đôi mắt ủy khuất mở to nhìn phụ hoàng hắn.

Nhìn thấy ánh mắt như vậy, Long Ngự Thiên làm sao có thể nói ra từ 'Không' được: " Ai... Phụ hoàng nào có nói không cho ngươi đi, chỉ là cảm thấy lo lắng thôi."

Long Nguyệt Thanh vỗ vỗ ngực nhỏ của mình mà cam đoan:'' Phụ Hoàng yên tâm, không phải còn có Long Hành thúc thúc đi theo bảo hộ ta saoa?" Long Ngự Thiên đặc biệt phái ra thêm một Kiến Thánh đi theo bên người Long Hành để tối nay phòng ngừa bất trắc cho Long Nguyệt Thanh, còn có ảnh vệ âm thầm bảo hộ, Long Nguyệt Thanh đều có thể cảm giác được.

Long Ngự Thiên nhìn bảo bối của mình, vẫn một thân lễ phục bạch sắc, hôm nay bảo bối còn cố ý chọn bộ lễ phục có hoa văn màu tím này, cùng với hắc mâu hắc phátcàng thêm thoát tục bất phàm.

" Phụ hoàng, tốt lắm, có thể đi rồi." Long Nguyệt Thanh sử sang lại một chút rồi đưa taynhỏ của mình cho Long Ngự Thiên, " Khoa Đặc, cùng ta với phụ thân đi nào."

Long Ngự Thiên cùng Long Nguyệt Thanh đi ở phía trước, Long Hành cùng Khoa Đặc theo sát ở phía sau.

Đại sảnh yến hội hoàng cung.

" Hoàng thượng giá lâm, Lục điện hạ giá lâm!"

Theo thanh âm phát ra. tất cả mọi người sôi nổi nhìn về phía đại sảnh, đây là lần đầu tiên Lục hoàng tử xuất hiện. Ngay lúc đó đập vào mắt bọn họ là bệ hạ tuấn mỹ, dắt tay một tiểu nhân nhi tựa như tinh linh đi vào đại sảnh, hướng về vị trí của đế vương. Bệ hạ giống như ngày thường thật tuấn mỹ, cũng giống như ngày thường uy nghiêm cùng lãnh khốc. Lục điện hạ thì trấn định tự nhiên, khí chất xuất trần, không giống phàm nhân một chút nào, khuôn mặt mang theo ý cười đi bên người bệ hạ. Hình ảnh duy mỹ làm cho mọi người ngắm đến xuất thần, không thể phát ra thanh âm nào.

" Kiệt Mỗ Duy Khẳng kiến quá bệ hạ, bệ hạ quả nhiên phong thái hơn người, Lục điện hạ tuổi còn nhỏ nhưng lại xuất sắc như thế." Kiệt Mỗ đầu tiên là tiến lên chào, hắn cũng bị một loạt hình ảnh này làm cho chấn động. Sớm đã nghe qua Long Ngự Thiên là một đại mỹ nhân, không nghĩ tới lại tuấn mỹ như thế, Lục hoàng tử sao này lớn lên nhất định cũng là một đại mỹ nhân, tương đối mà nói, hắn đối với long Ngự Thiên càng cảm thấy hứng thú, làm cho hắn có cảm giác muốn chinh phục, người Duy Khẳng từ xưa đến nay lần lượt đánh bại Thú Nhân, lòng tràn đầy hiếu chiến, hắn càng thích khiêu chiến, khiêu chiến vị Thánh giai lãnh khốc mỹ nhân kia, khiến hắn phải hạ mình ngước lên nhìn hắn. Nhưng hắn không biết, chỉ vì ý niệm này của mình mà khẳng định vận mệnh sau này của hắn bị hủy diệt.

Ni Lạp hai mắt nhanh chóng nhìn chầm chầm vào Long Nguyệt Thanh cùng với Khoa Đặc phía sau hắn, quả nhiên cùng với lời đồn hoàn toàn giống nhau, vị Lục điện hạ này thật là xinh đẹp, còn có tên Khoa Đặc phế vật kia, hắn sớm hay muộn gì cũng thu vào tay.

Long Ngự Thiên đối với những ánh mắt này thật sự không thoải mái, ánh mắt cũng lạnh hơn: " Điện hạ quá khen, hy vọng điện hạ có thể vừa lòng với sự chiêu đãi của Long Đằng đế quốc của ta, thỉnh tùy ý."

Kiệt mỗ cười haha " Bệ hạ, đã sớm nghe qua Long Đằng đế quốc lực lượng cường thịnh, binh hùng tướng mạnh, bệ hạ chỉ trong vài thập niên ngắn ngủi có thể lập nên một đế quốc như vậy, làm cho Kiệt Mỗ cam bái hạ phong. Ta có ý kiến như thế này, ngày mai chúng ta tổ chức một trận đấu vì hai nước hữu hảo mà bàn luận, ngày cảm thấy thế nào?" Hắn sẽ để cho Long Đằng biết đến thực lực cường đại của Duy khẳng, với một đế quốc ngàn năm sinh tồn như Duy Khẳng không phải chỉ một nước nho nhỏ như Long Đằng là có thể đem ra so sánh.

" Có thể, các người muốn so như thế nào?" Long Ngự Thiên sắc mặt không hồ động, tất cả điều nằm trong dự đoán của hắn. Dưới đài, mọi người đều biến sắc, chỉ có tả tướng Ngải Khẳng là ung dung như không có việc gì.

" Chúng ta phái năm người, ma pháp sư hay kiếm sĩ điều được, tuổi dưới 30, lấy ngũ cục thắng ba định thắng thua, như thế nào?" Kiệt Mỗ có thể tưởng tượng được Long Đằng sẽ đại bại như thế nào.

Long Ngự Thiên giương mắt nhìn hắn, lấy thực lực của hắn ở lứa tuổi này đã rất tốt, đáng tiếc hắn quá tự tin, ngông cuồng ngạo mạng, " Không thành vấn đề, giờ ngọ ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở võ trường hoàng gia."

Long Nguyệt Thanh một bên âm thầm đánh giá người này, bề ngoài tựa hồ là người thẳng thắng, là loại người sảng khoái, nhưng ánh mắt của hắn, đặc biệt là ánh mắt đó khinhìn phụ hoàng, làm cho hắn thập phần không thoải mái, không khỏi nắm chặt tay của Long Ngự Thiên.

Lý Nguyên Triết nhìn song phương đàm thỏa, cũng nhìn đến vẻ mặt không kiên nhẫn của Long Ngự Thiên, chỉ có người tối thân cận mới có thể nhìn ra, liền tiến lên kéo Kiệt Mỗ còn đang huyên thuyên.

" Thanh nhi, làm sao vậy, không thoải mái sao?" Long Ngự Thiên cảm giác được động tác của Long Nguyệt Thanh.

Long Nguyệt Thanh hơi nhíu nhíu mày ngẩng đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói," Phụ hoàng, ta không thích người này."

Long Ngự Thiên cũng chẳng ưa thích gìtên này, hôm nay nhìnđến nhiều người đánh giá bảo bối của hắn như vậy, lộ ra ánh mắt kinh diễm càng làm cho hắn không thoải mái, có cảm giác như bảo bối của hắn bị nhìn trộm. Long Ngự Thiên đem hắn ôm vào trong ngực, đưa tay xoa nắn mày hắn nói " Ngoan, phụ hoàng cũng không thích, bồi phụ hoàng ngồi trong chốc lát rồi đi, có được không?"

Long Nguyệt Thanh gật gật đầu. Kỳ thật hắn đã sớm quan sát qua hết tất cả mọi người trong đại sảnh, chỉ cần bọn họ không đối với phụ hoàng có sự uy hiếp, hắn sẽ không đối với họ cảnh giác, chỉ là chán ghét ánh mắt mà người nọ nhìn phụ hoàng của hắn.

Rất nhiều người trong đại sảnh nhất thời hút khí khi nhìn thấy cảnh này, nhất thời không dám tin, kinh ngạc, đố kị, ghen ghét, hâm mộ, tất cả ánh mắt điều hướng về vị Lục điện hạ trong lòng bệ hạ, bệ hạ của bọn họ rất ít cho người khác thân cận mình, bao gồm cả hoàng nữ hoàng tử của hắn trước kia. Long Ngự Thiên cảm nhận được ánh mắt bắn tới, liền ngẩng đầu lạnh lùng quét qua một vòng, mọi người không dám cùng tầm mắt kia đối diện, liền gấp rút dời tầm mắt đi.

Kiệt Mỗ nhìn thấy tình cảnh này liền nghiền ngẫm cười cười, quả thật như trong lời đồn, thật có ý tứ, một người lãnh tâm lãnh tình như thế vậy mà cũng có nhược điểm.

Long Nguyệt Thanh tự nhiên tiếp thu hết tất cả loại ánh mắt này, không thể phủ nhận, đại bộ phận ánh mắt đố kỵ là đến từ nhóm phi tử của phụ hoàng. Lúc này, một đám phi tử của phụ hoàng tiến lên hành lễ," Thần thiếp kiến quá bệ hạ!" Trong đó có cả nữ nhi của tả tướng Ngải Khẳng, Lạp Phu mẫu thân của Tamhoàng tử, thừa diệp Long Ngự Thiên không để ý, ánh mắt hung tợn nhìn về phía Long Nguyệt Thanh, Long Nguyệt Thanh vẫn không thèm để ý.

Trong đó có hai người khiến cho Long Nguyệt Thanh chú ý. Hắn vẫn chưa nhìn thấy hoàng huynh hoàng tỷ bao giờ, đêm nay lại gặp được hai người, một vị là Tú hoàng tử Long Nguyệt Tân năm nay 10 tuổi, nghe nói có bộ dạng thật giống với phụ hoàng, hôm nay nhìn thấy quả thật không sai, đồng dạng đều là tử mâu, ngũ quan tương tự, chỉ có mái tóc nâu là kế thừa từ mẫu phi của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đồng dạng đều lạnh như băng, nhưng ánh mắt lại thật đơn thuần, đối với phụ hoàng sùng bái cùng với khát vọng, tuy tuổi nhỏ nhưng đã là trung cấp kiếm sĩ, có thể thấy hắn đã thực cố gắng, thiên phú cũng không tồi. Vị còn lại là Ngũ công chúa Long Nguyệt Ny mới 7 tuổi, là một tiểu cô nương thật khả ái, vui sướng nhìn phụ hoàng của nàng, quay đầu lại bị tiểu nhân nhi trong lòng phụ hoàng hấp dẫn.

" Phụ hoàng, đây là Lục hoàng đệ sao? Lục hoàng đệ thật xinh đẹp a ~~~, ta có đệ đệ rồi." Chỉ đơn thuần nhìn thấy đồ vật xinh đẹp liền vui vẻ, hơn nữa vị Lục hoàng đệ này dám ngồi trong lòng phụ hoàng, nơi mà ngay cả nàng nghĩ cũng không dám nghĩ.

Long Nguyệt Thanh tại trong lòng phụ hoàng của hắn mà chỉnh chỉnh thân thể, mặt hướng hai vị hoàng huynh hoàng tỷ: " Thanh nhi kiến quá Tứ hoàng huynh, Ngũ hoàng tỷ." Hắn đối với hai người này có ấn tượng không xấu, Tứ hoàng tử chỉ mới nhiêu tuổi mà đã phát sinh ra hơi thở chớ lại gần, làm cho hắn cảm thấy thật thú vị, không biết là vì đơn thuần bất trước phụ hoàng, hay là do còn nguyên nhân nào khác tạo thành, nhưng khát vọng đối với phụ hoàng là không thể nào che dấu. Ngũ công chúa tuổi còn rất nhỏ, còn chưa hiểu sự đời, nhưng nàng lại có một mẫu thân ôn nhu yêu thương nàng hết mực.

" Lục hoàng đệ, về sao ta có thể đến tìm ngươi chơi không?" Trong cung hiện tại chỉ có một Tứ hoàng huynh, bình thường cũng không để ý đến nàng, trọn to hai mắt trong mong nhìn Lục hoàng đệ xinh đẹp, nàng thật thích vị đệ đệ xinh đẹp này.

" Tốt a, Tứ hoàng huynh có muốn tới không?"

Long Nguyệt Tân chỉ nhìn thấy một đôi con ngươi đen bóng trong suốt mang theo ý cười chăm chú nhìn vào hắn, làm cho hắn không thể tự chủ mà gật gật đầu: " Tốt." Nói xong mới phát hiện mình đã nói cái gì, không khỏi ảo não, như thế nào lại có thể khinh địch mà đáp ứng như vậy. Hắn ở trong cung, người hắn sùng bái nhất chính là phụ hoàng, sớm đã nghe người khác bàn luận về phụ hoàng của hắn, nói phụ hoàng làm thế nào để lập nên Long Đằng đế quốc, lợi hại như thế nào,.... Từ đó phụ hoàng trong lòng hắn là một đỉnh núi cao ngất mà sùng bái. Vì thế hắn tiếp nhận sự huấn luyện nghiêm khắc của mẫu phivà người nhà, chỉ vì không ngừng cố gắng để hướng đến đỉnh núi cao kia. Nay lại bởi vì một đôi mắt mà bị dụ hoặc, lại là hoàng tử mà phụ hoàng tối sủng ái, không phải nói y chẳng có bản lãnh nào sao? Trong lòng nổi lên đủ loại nghi hoặc cùng khó hiểu, hắn luôn luôn nỗ lực cũng chỉ vì muốn phụ hoàng chú ý đến, nhưng tại sao người kia lại dễ dàng có được như thế?

Long Nguyệt Thanh buồn cười nhìn biểu tình của Tứ hoàng huynh hắn, thật là có ý tứ, làm cho hắn quên đi không thoải mái vừa rồi, chuyển hướng nhìn về phụ hoàng nói: " Phụ hoàng, để Tứ hoàng huynh cùng Ngũ hoàng tỷ đến Long Hoa điện cùng ta ngoạn được không?"

Long Ngự Thiên không biết trong lòng bảo bối lại đánh chủ ý gì, nhưng đối với yêu cầu của Thanh nhi hắn đều đáp ứng: " Hảo, theo ý ngươi, Nguyệt Tân, Nguyệt Ny, về sao các ngươi có thể đến Long Hoa điện tìm Thanh nhi ngoạn."

" Vâng ~ Phụ hoàng ~"

" Thật tốt quá, cám ơn phụ hoàng!"

" Tạ bệ hạ "

" Thanh nhi, chúng ta trở về thôi " Long Nguyệt Thanh gật gật đầu, cùng hai vị hoàng huynh hoàng tỷ chào, rồi cùng Long Ngự Thiên rời khỏi đại sảnh của yến hội.

" Thanh nhi thích bọn họ?" Long Ngự Thiên hỏi.

" Tạm tạm đi, phụ hoàng không biết là Tứ hoàng huynh rất giống phụ hoàng sau? Nếu như thay vào đó là một đầu tử phát ( tóc tím) như vậy sẻ trở thành một tiểu phụ hoàng a.., hì hì "

" Dám giễu cợt phụ hoàng a, để xem ta phạt ngươi như thế nào?"

" ha ha ha ha ha....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.