Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì... Anh Yêu Em

Chương 37: Thành bại




- Trận tù đấu này, ta tới đi!

Giọng nói của Lâm Phong cũng không lớn, nhưng rất rõ ràng, đủ để mọi người đều có thể nghe được.

Mọi người kinh ngạc nhìn về Lâm Phong, một người trẻ tuổi thật thanh tú, hắn lại muốn đấu cùng Hạt Hồ?

Có thể nói, mỗi một người bước tham gia tù đấu, thực lực cũng không kém. Bọn họ không dám lấy sinh mệnh của mình ra đùa giỡn, chỉ có thật sự nắm chắc mới làm như vậy. Nhưng dù sao, vẫn có hai mươi tám người chết trong miệng con Hạt Hồ này rồi, từ đó cũng đã thấy được con Hạt Hồ này mạnh mẽ bao nhiêu.

Võ tu với Linh Vũ cảnh tầng bốn, muốn thắng được con Hạt Hồ này, rất khó!

Về phần người có tu vi dưới Linh Vũ cảnh tầng bốn, lại càng không cần phải nghĩ. Vì vậy đối phương mới dám bỏ ra cái giá một trăm khối nguyên thạch trung phẩm, đó là điều mà không có người nào có thể nhận được.

Mấy người Bạch Trạch thấy Lâm Phong đứng lên, đều lộ ra nụ cười âm lãnh, xem ra lại có một tên đệ tử hệ Tướng Tinh phải chết trong Tù đấu trường.

- Đáng tiếc, còn muốn xem Hắc Ma nhục nhã hắn, e rằng phải thất vọng rồi.

Tên nam tử áo vàng âm lãnh cười, Lâm Phong lại muốn tù đấu với con Hạt Hồ, muốn chết!

- Dân đen chính là dân đen, chỉ vì nguyên thạch, ngay cả cái mạng cũng không cần, nhưng mà cũng chỉ là một cái mạng tiện, cũng không đáng mấy đồng.

Lâm Phong đảo mắt nhìn qua tên thanh niên áo vàng, mắt lộ vẻ đăm chiêu.

- Tù đấu trường, cho phép người và người tiến hành tù đấu, ngươi có muốn vào thử với ta một chút không?

Giọng nói của Lâm Phong cũng lớn như của tên áo vàng, tên kia nói ra có bao nhiêu người nghe thì Lâm Phong nói ra cũng có bấy nhiêu người nghe được.

Sắc mặt cứng đờ, tên thanh niên áo vàng không có nói tiếp.

- Chiến thì không dám, ngươi ở đây phóng rắm làm gì? Phế vật, trừ ba lời miệng lưỡi ngông cuồng, còn có bản lãnh gì?!

Trong lời nói của Lâm Phong mang theo ý tứ châm chọc nồng đậm, tên thanh niên áo vàng nheo mắt, cảm nhận được từng ánh mắt khác lạ nhìn vào, cả người gã càng phát ra lãnh ý, ánh mắt lạnh lẽo ngó chừng Lâm Phong.

- Tự rước lấy nhục!

Vấn Ngạo Tuyết cười nhạt nói một tiếng, lời lẽ càng thêm chói tai.

Cũng không để ý tới đối phương nữa, Lâm Phong nhấc chân đi tới bên cạnh lão già giữ cửa lao tù.

Lão già lập tức mở ra cửa lao tù, nhường đường cho Lâm Phong tiến vào.

Lâm Phong tiến vào trong lao tù, nhất thời liền cảm thấy một luồng khí tức áp bức, giống như là bị trói buộc trong lao lung, cảm giác như vậy, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

Còn Hạt Hồ thấy Lâm Phong đi tới, lập tức phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Linh yêu thú đã có trí khôn, bọn chúng rất rõ ràng ai là địch nhân, cũng hiểu rõ, chỉ cần không giết chết Lâm Phong thì kẻ chết chính là nó.

Hai con mắt nhỏ nheo lại, lộ ra hàn quang sắc bén, thân hình con Hạt Hồ chậm rãi nhích tới gần Lâm Phong.

Lâm Phong rất lạnh nhạt mà bước về phía nó, bước chân vững vàng, ánh mắt bình tĩnh, không có nửa điểm khẩn trương.

Ngay lúc này, thân thể khổng lồ của Hạt Hồ đột nhiên nhảy lên, vồ về Lâm Phong, so với nhúc nhích vửa rồi thì tốc độ của nó đã nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

- Bát Hoang chưởng!

Hai tay Lâm Phong rung lên, nhất thời, chưởng ấn đầy trời gào thét mà ra, bằng vào lực lĩnh ngộ biến thái đối với võ kỹ, một kích tùy ý của Lâm Phong đủ để giết chết một người có tu vi Linh Vũ cảnh tầng bốn bình thường.

Con Hạt Hồ thấy chưởng ấn đầy trời đánh tới, vậy mà cũng không tránh né, móng nhọn u lãnh như lưỡi hái cắt lên chưởng ấn, cư nhiên có thể cắt nát rất nhiều chưởng ấn, vô cùng sắc bén.

Dĩ nhiên, Bát Hoang chưởng là chưởng ấn khắp bát hoang, Hạt Hồ cũng không cách nào phá vỡ toàn bộ chưởng ấn, vẫn có không ít chưởng ấn đánh trúng người nó. Hạt Hồ phát ra mấy tiếng gầm thét trầm thấp, thân thể cao lớn cũng trùng xuống. Nhưng điều làm cho Lâm Phong kinh ngạc chính là, bị Bát Hoang chưởng trực tiếp công kích mà con Hạt Hồ cũng không có nửa điểm tổn thương.

- Quả nhiên là lực phòng ngự rất biến thái.

Lâm Phong thầm nghĩ, khó trách có thể giết được hai mươi tám tên võ tu.

Tiềng gầm trầm thấp từ trong miệng Hạt Hồ truyền ra, đôi mắt nhỏ càng trở nên rét lạnh, thân thể rung lên, thân hình khồng lồ lần nữa vồ tới Lâm Phong.

Lần này Lâm Phong không sử dụng Bát Hoang chưởng, mà giơ bàn tay lên, nhất thời, kiếm cương màu trắng trong bàn tay Lâm Phong cuộn trào, một luồng kiếm thế trực tiếp khóa lấy thân thể Hạt Hồ.

- Grùm…

Nhận thấy được kiếm thế sắc bén, con Hạt Hồ phát ra một tiếng gào cực lớn, móng nhọn lưỡi hái bén như lợi nhận, quét lên đỉnh đầu Lâm Phong.

Nếu bị quét trúng, e rằng thân thể Lâm Phong sẽ bị cắt ra làm đôi trong nháy mắt.

Lúc này, bước chân Lâm Phong khẽ đảo, thân thể lách về một bên, làm cho thân hình tránh khỏi phạm vi công kích của Hạt Hồ, đồng thời, bàn tay hắn cũng chậm rãi giơ lên, đánh về móng nhọn lưỡi hái của nó.

- Hắn đang làm gì vậy?

- Dùng bàn tay chọi với móng nhọn của Hạt Hồ? Người này điên rồi, chết chắc!

Mọi người thấy một màn như vậy đều biến sắc, không ít người đã xem trận chiến của Hạt Hồ, rất nhiều người đều bị móng nhọn của nó xé ngực mở bụng, cặp móng nhọn kia, so với lợi kiếm còn lợi hại hơn.

Lúc này, bàn tay của Lâm Phong rốt cục chạm vào hai móng nhọn của Hạt Hồ, kiếm cương cuộn trào bắn ra một luồng ánh sáng màu trắng chói mắt.

Để mọi người kinh hãi chính là, bàn tay của Lâm Phong lại không chút tổn thương, mà con Hạt Hồ lại phát ra một tiếng gào thét trầm thấp, dường như nó rất thống khổ.

- Làm sao có thể? Bàn tay của hắn sao có thể sắc bén hơn móng nhọn của Hạt Hồ được chứ?

Tất cả đều kinh hãi, lộ ra thần sắc không thể tin nổi.

Cũng vào lúc này, thân thể Lâm Phong đã tiến gần Hạt Hồ, cư nhiên muốn cận chiến với yêu thú này, lại là một chưởng đao trực tiếp chém xuống con Hạt Hồ, nhanh như tia chớp, mạnh như bôn lôi.

- Răng rắc!!!

Một tiếng xương vỡ truyền ra, máu tươi màu nâu phun ra, trên thân Hạt Hồ đã xuất hiện một vệt máu thật sâu, là do một chưởng của Lâm Phong khoét ra.

- Chưởng lực thật đáng sợ, kiếm quang cuộn trào kia là kiếm ý? So với kiếm còn sắc bén hơn nhiều!

Mọi người khiếp sợ nhìn Lâm Phong, tên thanh niên này, thật là đáng sợ. Những tên võ tu Linh Vũ cảnh tầng bốn trước kia, nghĩ hết biện pháp cũng không phá vỡ được phòng ngự của Hạt Hồ, vậy mà Lâm Phong lại dễ dàng làm được.

Trên khán đài, mấy người Bạch Trạch cùng tên thanh niên áo vàng đều bất ngờ, sắc mặt liền trở nên âm trầm, hiển nhiên không nghĩ tới Lâm Phong đã lợi hại như vậy rồi.

- Quả nhiên, ngày đó hắn vẫn còn che dấu thực lực!

Khóe mắt trắng dã khẽ co quắp, y thấy mình có chút buồn cười, ngày đó, y mở miệng mắng hai chữ dân đen, coi thường Lâm Phong, hôm nay lại phát hiện, thành tựu võ đạo của Lâm Phong đã rất cao, so với y thì mạnh hơn nhiều lắm, căn bản không cách nào so sánh.

Lâm Phong tự nhiên không quản tới tâm tư của mọi người, tâm thần hắn đều tập trung trên thân con Hạt Hồ, hoặc là nói, là tại nơi mà bàn tay của hắn đánh trúng.

Kiếm ý, kiếm thế, kiếm khí dung hợp làm một, bàn tay của hắn cũng là một thanh kiếm, mặc dù không cách nào kinh khủng như kiếm thật, nhưng uy lực vẫn rất mạnh.

Mỗi một chưởng đao đánh xuống cũng mang theo máu tươi trào ra, cũng lưu lại một vết thương trên thân Hạt Hồ.

- Grùm…

Không lâu sau, trên thân thể của Hạt Hồ đã loang lổ vết máu, nó phát ra một tiếng gầm giận dữ.

- Không chơi với ngươi nữa!

Ánh mắt lóe lên, thân hình Lâm Phong lần nữa tiến gần, ngay sau đó, một chưởng đánh xuống, quang mang lóe sáng. Trên bàn tay của Lâm Phong đã bao trùm một thanh kiếm hư vô, một kiếm này chém xuống đỉnh đầu của Hạt Hồ, trực tiếp phá vỡ đầu, ngay lập tức liền mất mạng. Tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào đó, không chút chớp mắt.

- Phù…

Mọi người hít sâu một hơi, đều thầm nghĩ:

- Thực lực thật biến thái, mới vừa rồi, vậy mà hắn đang dùng Hạt Hồ để luyện kiếm.

- Ngươi thắng, đây là hai mươi khối nguyên thạch trung phẩm.

Lão già đi vào trong lao tù, đưa nguyên thạch cho Lâm Phong. Lâm Phong không khách khi trực tiếp thu lấy, sau đó liền nhấc chân rời khỏi lao tù.

Đồng thời, ánh mắt Lâm Phong khẽ đảo qua lao tù bên cạnh, trận chiến với nô lệ võ tu đã kết thúc, lần này, là tên nô lệ võ tu bại, bị giết chết.

Hơn nữa, hai tòa lao tù này, ở giữa có một cửa sắt, chỉ cần mở ra thì hai lao tù này sẽ thông nhau.

Đi ra lao tù, Lâm Phong lại sinh ra vài phần thư thích, ở trong đó, thật sự làm cho người ta cảm thấy đè nén khó chịu, rất không thoải mái.

Trở lại chỗ ngồi, Lâm Phong nhàn nhạt liếc mấy người bên chỗ thanh niên áo vàng một vòng, sau đó mới ngồi xuống.

Ở bên trong Tù đấu trường, lão già vừa rồi lại dẫn ra một con yêu thú, mà bên kia, cũng có một lão già khác, mang theo một tên nô lệ võ tu đi ra.

Tên nô lệ võ tu này, đầu tóc xõa dài rối loạn không chịu nổi, che lấy toàn bộ khuôn mặt, trên chân mang xiềng xích, lúc bước đi không ngừng phát ra tiếng vang.

Bọn họ chiến đấu, vốn đã bị thiệt thòi rồi.

Khi tên nô lệ võ tu ngẩng đầu, mái tóc rối loạn khẽ tách ra, lộ ra một dấu ấn nô lệ trên mặt!

QUÂN!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.