Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 50: Tàn nhẫn tù điệp 49 : nguy hiểm - đến gần




Liễu Thận Ngôn mơ hồ cảm thấy đau, hướng chỗ ấm áp bên người lại gần một chút. Có một bàn tay ôm lấy y.

Lại nằm mơ.

Trong lòng Liễu Thận Ngôn rất đau, nước mắt chảy xuống hai má. Chỉ có trong mơ y mới có thể thoải mái mà khóc sau đó gọi tên người ấy một tiếng.

Thụy Nghi tiểu Vương gia ngày hôm qua cùng Tam ca đánh nhau, sau đó lại bị hoàng thượng ném bể trán, náo loạn một đêm đón Thận Ngôn trở về, sai người vào cung xin nghỉ, ôm Liễu Thận Ngôn nằm trên giường mình ngủ vù vù.

Nhưng Liễu Thận Ngôn ngủ không yên ổn, lúc này vừa khóc vừa gọi tên hắn.

tiểu Vương gia buộc chính mình trợn mắt nhìn người kia, đang ngủ mà khóc đến thương tâm, nước mắt chảy như mưa.

Ai, từ khi nào Thận Ngôn lại trở nên thích khóc như vậy chứ…

Muốn lay y dậy bảo y đừng khóc, tay vừa mới đụng đến bả vai gầy guộc kia, lại nghĩ ngợi.

Sắp hai năm rồi.

Hai năm nay tại triều đình vội vã làm việc, đổi lấy cơ hội sống sót cho y cùng thánh chỉ một tháng thăm hỏi một lần, ngày trôi qua thật bất giác gian nan.

Chỉ là Thận Ngôn lại không nói, ngày ngày y sống cuộc sống chuộc tội, có bao nhiêu đau khổ.

Hai năm tra tấn, Thận Ngôn hiện cả cả người là vết thương nằm trong ngực hắn. Liễu Thận Ngôn từng cười đến hăng hái, giờ gầy yếu đến không chịu nổi đang khóc trong giấc ngủ.

tiểu Vương gia lập tức mềm lòng rối tinh rối mù, nâng tay lau nước mắt cho y, nhẹ giọng hỏi, đau không?

Liễu Thận Ngôn bừng tỉnh lại, mở mắt nhìn thấy hắn, nước mắt chảy càng dữ dội, muốn lấy tay sờ mặt hắn.

Liễu Thận Ngôn cầm tay y đặt lên mặt mình, nói: Là ta, đừng sợ.

Liễu Thận Ngôn vẫn không tin mà trợn tròn mắt nhìn hắn.

tiểu Vương gia mỉm cười một chút: Xem trên mặt ta này, vết thương đánh nhau với Tam ca còn cả. Trên trán còn bị ném vỡ vì cãi nhau với hoàng huynh nữa này.

Liễu Thận Ngôn chảy nước mắt nhìn vết thương trên mặt, sau đó dùng sức ôm chặt hắn.

tiểu Vương gia sợ đè lên vết thương của y, nhẹ nhàng ôm trán y nói: Ngươi cử động nhẹ thôi, vết thương còn đau không?

Liễu Thận Ngôn khóc nói: Đau, ngươi ôm chặt ta.

Vết thương của Liễu Thận Ngôn rốt cục khỏi hẳn.

Mấy ngày bị thương, tiểu Vương gia mỗi ngày coi y là báu vật mà sủng y, trị thương, điều dưỡng, thuốc bồi bổ chỉ cần thầy thuốc nói cần, liền vô cùng tự nhiên là mua.

Qua đông, mùa xuân cũng qua, rốt cục thầy thuốc nói, thương thế đã khỏi rồi, về sau chỉ cần điều dưỡng.

Liễu Thận Ngôn vui vẻ đi đến thư phòng tìm tiểu Vương gia đang cố gắng chiến đấu với chính sự bị hoàng đế bắt làm: Thụy Nghi, thầy thuốc nói ta khỏi hẳn rồi nha.

tiểu Vương gia nga một tiếng, ngẩng đầu hỏi: Thật chứ?

Liễu Thận Ngôn gật đầu mỉm cười.

tiểu Vương gia tiếp tục cúi đầu xem tấu chương hoàng đế phát cho hắn: Vậy ngươi có thể tiếp tục chuộc tôi.

Liễu Thận Ngôn sửng sốt, hé miệng cười nói: Vâng, vương gia.

tiểu Vương gia ngẩng đầu lạnh lùng liếc y một cái nói: Lại đây hầu hạ.

Liễu Thận Ngôn ngoan ngoãn đi đến.

tiểu Vương gia nhìn trong chốc lát, tay bắt đầu không thành thật theo vạt áo Thận Ngôn tiến vào.

Liễu Thận Ngôn né một chút, cổ đỏ bừng nói: Vương gia, giờ đang là ban ngày ở thư phòng.

tiểu Vương gia đứng lên ôm thắt lưng y, cúi đầu hôn y một cái: Ngươi hiện tại đang chuộc tội, có tư cách gì mà làm bộ làm tịch với ta!

Liễu Thận Ngôn nghe câu này, không khỏi nhớ tới lúc trước khi y bị vương gia phát hiện phản bội, một lần tra tấn trong thư phòng, thân mình co rúm lại một chút.

tiểu Vương gia thả y, xoay người chắp tay sau lưng nói: Ngươi chẳng những hãm hại ta, lại còn gạt ta, đừng nghĩ rằng ta sẽ dễ dàng tha thứ cho ngươi.

Liễu Thận Ngôn trong mắt hiện ra thần sắc thống khổ, vén vạt áo quỳ xuống nói: Thận Ngôn cũng là bất đắc dĩ, Vương gia muốn phạt thế nào cũng được.

tiểu Vương gia nói: Lúc trước ngươi phụng lệnh Tam vương gia đặt trong mật thất của ta một cái chai, độc dược dùng để hại hoàng huynh là dược gì?

Liễu Thận Ngôn không nói, y thế nào có thể biết gì.

tiểu Vương gia cười tà, lấy từ trong tay áo ra một cái lọ giống hệt cái ở soát ở trong mật thất ra, đưa cho Liễu Thận Ngôn nói: Đây là dược mà ngươi cùng Tam vương gia cấu kết mưu hại hoàng huynh, hoàng huynh thiếu chút nữa chết vì loại dược này. Nếu ngươi uống nó, chúng ta liền xí xóa. Ngươi chết, chúng ta xong. Ngươi không chết, ta liền tha thứ cho ngươi, chúng ta một lần nữa làm lại từ đầu.

Liễu Thận Ngôn nhìn tiểu Vương gia thật sâu: Nếu ta uống xong, Vương gia sẽ tha thứ cho ta thật sao?

tiểu Vương gia xoay người không nhìn y, nói: Là  thật!

Liễu Thận Ngôn nghe vậy, mở lọ, ngửa mặt uống một ngụm.

tiểu Vương gia cũng bị sự quyết tuyệt của y làm ngây người, quay đầu lại, chỉ thấy Liễu Thận Ngôn nước mắt đầy mặt: Vương gia, Thận Ngôn uống rồi, ngài tha thứ cho ta không?

Nói, thân thể liền run rẩy. Liễu Thận Ngôn hai tay ôm lấy vai mình, cuộn thành một đoàn không ngừng run rẩy.

tiểu Vương gia nhìn ánh mắt y đã không còn rõ, ngồi xổm xuống ôm lấy y, hói: Thận Ngôn, lúc ấy người bảo ngươi đặt cái lọ là ai?

Liễu Thận Ngôn lắc đầu không nói, chỉ hỏi: Vương gia ngài có tha thứ cho ta không?

tiểu Vương gia bế y lên tháp trong thư phòng, hỏi: Ai bảo ngươi đặt cái lọ?

Liễu Thận Ngôn đã không cản được, hai tay ôm cổ tiểu Vương gia, thân mình bắt đầu hướng lên người hắn cọ xát.

tiểu Vương gia thân thủ cởi bỏ quần áo y, hai tay cũng chạy trên người y, một bên hỏi: Ai bảo ngươi đặt cái lọ? Nói ta liền bỏ qua cho ngươi.

Liễu Thận Ngôn đã sớm không phải là thiếu niên tinh khiết, dược uống xong lâu như vậy không chết, mà lại càng khó chịu, nôn nóng khát vọng tiểu Vương gia yêu thương, là thuốc gì trong lòng y sớm biết. Chỉ là nhất thời cảm thấy đau xót, tiểu Vương gia hiện giờ đối với y chẳng qua chỉ là đối với một món đồ chơi, lúc này cần gì dùng loại dược bỉ ổi này đến ép cung?

Liễu Thận Ngôn cắn môi buộc bản thân thanh tỉnh, buông đôi tay đang ôm lấy tiểu Vương gia, cuộn mình quay lưng lại tiểu Vương gia, không nói lời nào.

tiểu Vương gia mở thân thể y, cưỡng chế y thả lỏng, một mặt đốt lửa trên người y, một bên tiếp tục truy hỏi.

Vì tác dụng của thuốc này thực sự rất mạnh, Liễu Thận Ngôn cuối cùng không ngăn được, khóc cầu xin tha thứ nói: Hoàng thượng, là hoàng thượng.

tiểu Vương gia trong lúc y cầu xin tha thứ liền hôn y, sau đó cởi quần áo, chậm rãi tiến vào, trong tiếng khóc đứt quãng của Liễu Thận Ngôn, nhẹ nhàng an ủi y, sau đó hai người cùng mây mưa.

Đợi cho mây mưa qua đi, Liễu Thận Ngôn tỉnh táo lại, xuống tiểu tháp, mặc quần áo rời đi.

Tiểu vương gia thầm kêu một tiếng “thao”, vốn muốn trêu Thận Ngôn cho vui, giờ lại đem người trêu đến phát giận.

Một câu ta tha thứ cho ngươi còn chưa nói, người đã tức giận bỏ chạy. Không biết đến bao giờ mới có thể nói cho y nghe a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.