Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 48: Tàn nhẫn tù điệp 47: thiếu niên khôi ngô, chất phác




Sau mấy tháng, Thụy Nghi đều theo ý chỉ mà đến phủ của Thụy Tương thăm hỏi hàng tháng.

Mấy lần này, tiểu Vương gia cũng đi dạo khắp phủ của Thụy Tương vài lần, biết Liễu Thận Ngôn ở một gian phòng một mình, coi như không có trở ngại, cũng không bị người khác quấy rầy. Hắn liền ỷ vào việc phủ Thụy Tương ít người, mỗi lần đến nói chuyện với Thụy Tương, bên kia liền sai người lén để rất nhiều đồ điểm tâm mà Liễu Thận Ngôn thích vào trong phòng y.

Mà Thụy Tương, mỗi lần hắn đến cũng kéo Liễu Thận Ngôn đứng ở bên cạnh hầu hạ, chỉ là không cho tiểu Vương gia cơ hội.

Sau ba bốn lần rốt cục mới có thể đưa khối ngọc bội kia cho Liễu Thận Ngôn, Liễu Thận Ngôn nhận đồ cũng không có biểu tình vui mừng, vẫn như cũ mà đoan đoan chính chính dập đầu tạ ơn vương gia ban cho.

Mấy lần sau hắn đến, cũng không thấy Liễu Thận Ngôn đeo miếng ngọc bội kia.

Hôm nay theo ý tứ hoàng thượng buộc tội một đại quan. Làm cho hoàng thượng vừa lòng, đổi lấy một câu tức khắc đi đến quý phủ Thụy Tương.

Thụy Nghi liếc mắt nhìn bầu trời tối đen bên ngoài, từng hạt tuyết nhỏ bay bay, trời tối như vậy còn thăm cái gì?

Có điều Thụy Nghi vẫn là không có kháng chỉ.

Mã xa đi đến nửa đường, tiểu Vương gia đột nhiên nhớ tới cái gì liền phân phó mã phu bên ngoài: Đi mau!

Tới phủ của Thụy Tương rồi, tiểu Vương gia nhảy xuống mã xa, mạnh mẽ gõ cửa.

Lão quản gia mở cửa còn chưa kịp nói câu nào, đã bị tiểu Vương gia một cước đẩy sang bên cạnh. Lúc được gã sai vặt của tiểu Vương gia nâng lên, làm sao còn thấy bóng dáng tiểu Vương gia?

Tiểu Vương gia không cần phải nghĩ nhiều liền biết lý do vì sao hoàng huynh cho phép hắn đến thăm hỏi.

Tiếng roi quất cùng rên rỉ thảm thiết truyền ra từ trong viện của Thụy Tương. Thụy Nghi tiểu Vương gia vài bước tiến vào sân. Đêm tuyết này, Liễu Thận Ngôn chỉ mặc một chiếc áo đơn, hai tay bị trói ở trên cây. Ống tay áo chảy xuống lộ ra vết thâm tím trên cánh tay gầy guộc. Một người nhân tráng kiện đang cầm roi mây đánh mạnh mẽ lên người y. Nhiều vệt máu chảy ra từ chiếc áo trắng.

Thụy Tương đang ở bên cạnh nói tiếp: hai ngày nữa Thụy Nghi tiểu Vương gia sẽ đến, ngươi không muốn cho hắn nghe thấy giọng nói khàn đặc của ngươi chứ?

Tiếng rên rỉ của Liễu Thận Ngôn liền nhỏ xuống, người xung quanh la to lên, Thụy Nghi tiểu Vương gia đã xông lên vật Tam ca của hắn ngã xuống đất.

Hai người bắt đầu đánh nhau, tiểu Vương gia hận đến muốn đem xé Thụy Tương thành mảnh nhỏ, đã hoàn toàn bất chấp cái gì mà mặt mũi hoàng gia cái gì  mà tình nghĩa huynh đệ, dùng thân mình nhảy lên đè Thụy Tương xuống đất đánh thật mạnh.

Thụy Tương là Vương gia từng mang binh, căn bản không sợ Thụy Nghi, chờ hắn định thần lại, xoay người một cái thật mạnh áp Thụy Nghi trên mặt đất, cũng không khách khí mà đánh hắn.

Mọi người xung quanh vội đến can ngăn, hai người kia đã sớm quên Liễu Thận Ngôn. Chính là hai vị hoàng gia huynh đệ đánh nhau người bên ngoài làm sao dám dùng sức cản, chỉ có thể đứng mà khuyên đừng đánh nữa.

Thụy Nghi sớm tức đến chả nghe thấy gì nữa, bị Thụy Tương đè xuống đánh, còn không ngừng giãy dụa.

Đánh không lại Thụy Tương, Thụy Nghi bực không có chỗ phát, mắng to nói: Thụy Tương, ngươi không phải là người! Ngươi khốn nạn! Ngươi ngay cả huynh đệ ruột cũng…

Thụy Tương một quyền làm câu nói tiếp theo của hắn không bật ra được.

Thụy Nghi nôn ra một ngụm máu, còn muốn mắng thêm, nghe thấy Liễu Thận Ngôn khàn giọng gọi một câu: Vương gia…

Một tiếng này thực sự suy yếu, cũng không lớn lắm, nhưng là hắn nghe thấy được.

Sau đó dừng giãy dụa, Thụy Tương cũng dừng tay, đứng nên phi một ngụm nước bọt, đạp cửa vào phòng.

Thụy Nghi đứng dậy, lau máu trên miệng, quát mấy người xung quanh: cút hết!

Những hạ nhân này đã sớm bị hai huynh đệ dọa cho choáng váng, nghe hắn rống một tiếng như được cứu tinh, vội vàng chạy tứ tán.

Thụy Nghi đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Thận Ngôn, lấy bội kiếm chặt dây thừng trói y.

Liễu Thận Ngôn ngã vào ngực hắn.

Thụy Nghi xoay người ôm lấy y nói: Theo ta trở về nhé?

Liễu Thận Ngôn lắc đầu không nói, suy yếu nhắm hai mắt lại.

Thụy Nghi vốn đang đi đến cửa liền dừng chân lại, suy nghĩ trong chốc lát xoay người hướng vào phòng Liễu Thận Ngôn.

Gọi người quay về phủ của mình gọi thầy thuốc lại trị thương cho Liễu Thận Ngôn.

Thụy Nghi tiểu Vương gia dựa đầu vào tường, đem người ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng cầm lấy tay của người đã nửa hôn mê.

Đôi tay kia thô ráp sưng đỏ, lại nắm chặt cái gì đó.

Thụy Nghi muốn mở ra, người hôn mê lại vẫn nắm chặt.

Thụy Nghi ghé vào tai y nói: Liễu Thận Ngôn, là Thụy Nghi.

Người nọ buông tay ra, hóa ra đó là mảnh ngọc bội hắn tặng.

Liễu Thận Ngôn trên người bị thương chồng chất, gầy đến không tưởng, so với lúc ở phủ Thụy Nghi không biết là nhiều hay ít hơn.

Thụy Nghi thầm nghĩ giết cái tên vô sỉ Thụy Tương kia.

Thầy thuốc thượng dược cũng mấy canh giờ. Trong lúc đau đớn Liễu Thận Ngôn tỉnh lại vài lần, quay đầu tìm mảnh ngọc bội kia, Thụy Nghi đặt ở đầu gối của y, nói: Không ai lấy mất đâu.

Liễu Thận Ngôn mỉm cười một chút, nói: Cầm nó, liền nhớ ngươi đã nói muốn ta còn sống, mới có thể làm trâu ngựa chuộc tội.

Thụy Nghi đỏ mắt nói: Đau thì nhắm mắt ngủ đi, ta ở với ngươi.

Cho đến khi miệng vết thương được xử lý hết, thầy thuộc lại nấu dược bón cho y, mới có thể ngủ thực sự.

Tiểu Vương gia nghe tiếng gõ mõ bên ngoài đã quá canh ba, phân phó thầy thuốc chăm sóc y thật tốt. Hắn rửa mặt, sửa sang chút quần áo, xuất môn lên mã xa phân phó: Tiến cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.