Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 34: Tàn nhẫn tù điệp 33: tụ tập - cho tôi mượn cô ấy chơi chút!




Nửa tháng sau, Trần Dương sau khi để lại một lượng lớn linh thạch cũng như tài vật lại cho Cao Thiết và Điền Thi Dung rồi trở về môn phái.

Khoảng cách từ Thiên Phong Thành đến Phiên Thiên Tông không xa, với tốc độ của Kết Đan Trung Kỳ như Trần Dương thì chỉ chạy đi vài ngày là tới nơi.

Tất nhiên, đây chỉ là khoảng cách gần trong mắt Trần Dương, còn đối với những đệ tử cấp thấp của Phiên Thiên Tông thì lại khác.

Trần Dương đi được nửa đường thì thấy đám đông đệ tử đang tụ tập ở một khoảng đất trống phía xa, bu thành một vòng tròn.

Mà đi đến gần Trần Dương liền thấy chính giữa đang có hai đệ tử mặc y phục đệ tử Phiên Thiên Tông đang điều khiển pháp khí qua lại, đấu pháp hết sức sôi động.

Chỉ thấy thanh niên bên phải cầm một thanh Lang Nha Bổng dựa vào nhục thân cường hãn và sức mạnh của đôi tay mà đánh tới, còn cô gái đối diện thì lại điều khiển một thanh nhuyễn kiếm có ba lưỡi kiếm mỏng dính tựa như ba con mãng xà đối chiến với Lang Nha Bổng nọ, dùng đấu pháp lấy nhu khắc cương cộng với bộ pháp tinh diệu dưới chân, mặc dù bị Lang Nha Bổng tấn công liên tục nhưng không chút nào rơi vào hạ phong.

Mà lúc này, đột nhiên có một người lên tiếng gọi:

- Trường sư huynh!

Trần Dương nghe tiếng gọi quay lại nhìn thì thấy Huỳnh Lập. Trong lòng âm thầm kỳ quái sao người này không lo tinh luyện dược tài mà chạy đến nơi này, nhưng Trần Dương cũng mỉm cười chào hỏi:

- Thì ra là Huỳnh sư đệ!

- Ha hả, không ngờ gặp được Trường sư huynh ở chỗ này!

Huỳnh Lập cũng có chút ngạc nhiên nhìn Trần Dương.

Trần Dương thấy vậy cười cười trả lời:

- Ta lúc trước khi nhập môn cũng có chút hiểu biết đối với luyện đan chi đạo, cho nên hoàn thành tinh luyện dược tài sớm một chút. Đang định đi dạo một chút thì gặp các vị sư huynh đệ tụ họp ở chỗ này nên ghé xem. Còn Huynh sư đệ sao lại ở đây?

- Ta sao? Ta được nghỉ phép, tuỳ tiện đi dạo mà thôi.

Huỳnh Lập nghe vậy cười nói.

Trần Dương ngạc nhiên:

- Nghỉ phép?

- Sư huynh không biết sao? Đệ tử Luyện Đan Đường chúng ta, trước khi làm Luyện Đan Sư tuỳ ý xuất nhập sư môn bất cứ lúc nào tuỳ thích thì chúng ta cứ sáu tháng tinh luyện dược tài đúng hạn sẽ được thưởng một tháng nghỉ ngơi. Đệ cũng vừa đúng hoàn thành xong sáu tháng cho nên mới được nghỉ phép.

Huỳnh Lập cười nói.

Trần Dương nghe vậy thì cười khổ:

- Vậy sao? Chắc là lúc đó ta chưa để ý kỹ. Bất quá, hình như nơi này đang có tranh đấu thì phải? Chẳng lẽ môn quy chúng ta nghiêm cấm đệ tử tuỳ tiện đấu pháp sao?

Huỳnh Lập cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn hai người đang đấu pháp mà miệng nói:

- Hai người này cũng không tính là vi phạm môn quy. Môn quy chỉ là nghiêm cấm tuỳ tiện đấu pháp trong tông môn mà thôi. Hai người này đã hẹn nhau ra đây quyết đấu thì hơn phân nửa là có chuyện gì đó khó có thể bàn bạc, cho nên mới phải dùng loại quyết đấu này để phân thắng bại.

Trần Dương nghe vậy gật đầu, ánh mắt thú vị nghiền ngẫm nhìn hai người đang giao đấu.

Huỳnh Lập thấy dáng vẻ Trần Dương chăm chú nhìn thì liền có chút ý vị hỏi:

- Sư huynh, hai người này bên trong đám Luyện Khí Kỳ chúng ta cũng có chút danh tiếng. Thanh niên cầm Lang Nha Bổng kia tên là Vương Lực Hoành, một thân man lực trời sinh, lại chuyên tu công pháp luyện thể kết hợp với một môn pháp quyết lợi hại cực kỳ thích hợp cho Lang Nha Bổng. Sư huynh nhìn hắn mới có tu vi Luyện Khí Trung Kỳ, thế nhưng phát ra chiến lực thì dù cho là Luyện Khí Hậu Kỳ cũng cảm thấy e dè, nếu như bình thường đều tận lực tránh nảy sinh xích mích gì với hắn.

Thấy ánh mắt Trần Dương vẫn chăm chú quan sát cuộc chiến, Huỳnh Lập lại nói tiếp:

- Còn sư tỷ kia chính là Yến Như Yên, tu vi đã đạt đến Luyện Khí Hậu Kỳ, nghe nói là một nữ kiếm tu cực kỳ có cá tính. Yến sư tỷ từng có một lần được Phó đường chủ Kiếm Đường mở miệng khen thưởng, cho rằng nếu cho nàng thêm một thời gian nữa nhất định tiếp cận cảnh giới kiếm ý, là một vị sư tỷ rất được các vị đường chủ bên trên coi trọng.

- Sư huynh, sư huynh dự đoán xem hai người này, ai sẽ chiến thắng?

Huỳnh Lập sau khi nói xong thì thử hỏi cái nhìn của Trần Dương.

- Ta cảm thấy, nàng sẽ dành chiến thắng!

Trần Dương vừa nói, vừa có chút thú vị nhìn Yến Như Yên sử dụng nhuyễn kiếm kia.

Phải biết, thông thường trong giới kiếm tu, thì nhuyễn kiếm chỉ dành cho những kẻ có kiếm thuật cao cấp và là thứ cuối cùng được chọn. Chỉ bởi vì một lý do đơn giản duy nhất đó chính là nó là thứ khó khăn và nguy hiểm nhất.

Những người sử dụng nhuyễn kiếm, trước khi muốn sử dụng được nhuyễn kiếm thực sự thì cần phải đầu tiên là học nhuyễn tiên được làm bằng các sợi dây buộc chặt lại với nhau, sau khi thực sự thành thạo thì mới chuyển qua nhuyễn kiếm, nhưng lưỡi kiếm được làm bằng vải. Điều này giúp cho những người luyện tập có thể cảm thụ được cách chuyển động nhịp nhàng và đồng điệu với thanh gươm, làm giảm thiểu nguy cơ gây tổn thương cho chính bản thân trong quá trình luyện tập.

Khác với kiếm thường, thanh nhuyễn kiếm thường không hoặc rất ít khi được dùng để “đâm” kẻ thù, đơn giản bởi vì lưỡi của nó luôn mềm oặt. Thay vào đó, các động tác phổ biến của những người sử dụng nhuyễn kiếm thường thiên về “chém” và “cắt”.

Cách hoạt động của nhuyễn kiếm cũng có nhiều khác biệt, người sử dụng nhuyễn kiếm thường phải xoay lưỡi gươm quanh đầu và cổ mình ở tốc độ cao, tạo thành những “bánh xe thép” sắc nhọn, vừa bao bọc cơ thể mình lại vừa công kích liên tục về phía đối phương. Bên cạnh đó, việc duy trì chuyển động liên tiếp cũng giúp cho lưỡi nhuyễn kiếm có đủ năng lượng để công phá mục tiêu, khắc phục được hạn chế vì sự “mềm” của nó.

Sở dĩ Trần Dương biết được những chuyện này chính là vì bản thân hắn lúc trước khi nghiên cứu kiếm thuật cũng từng được đọc qua.

Mà giờ phút này, nhìn cách sử dụng nhuyễn kiếm của Yến Như Yên này cực kỳ thành thạo, dưới sự gia trì của linh lực, từng lưỡi kiếm tựa như mãng xà xuất động, lúc nhu thì vô cùng dẻo dai, lúc cương thì cuồng mãnh tấn công khiến cho ngay cả Vương Lực Hoành cũng cảm thấy có chút bối rối, phải xoay Lang Nha Bổng trước người mới có thể đem công kích của Yến Như Yên chặn lại. Bất quá, ngay sau đó thế công của Vương Lực Hoành càng thêm dũng mãnh hơn trước.

Mà giờ phút này, bên ngoài cũng có vô số người reo hò, trợ uy. Cũng có vài người nhân cơ hội này mà tổ chức cá cược nho nhỏ, tình cảnh bên ngoài xem ra còn náo nhiệt hơn bên trong.

Mà Huỳnh Lập đang muốn nói gì với Trần Dương thì đột nhiên nghe tiếng reo hò của đám đông chung quanh, chỉ thấy nhuyễn kiếm trong tay Yến Như Yên đột nhiên chớp loé, xuất hiện thêm hai lưỡi kiếm nữa, tổng cộng năm lưỡi kiếm.

Lúc này, Yến Như Yên không chút do dự phản kích. Mà chênh lệch tu vi cũng theo đó mà hiện ra.

Vốn dĩ Vương Lực Hoành còn có thể mạnh mẽ tấn công, giờ phút này lại đầu đầy mồ hôi, liên tục thoái lui, đồng thời cắn răng muốn lấy thứ gì đó trong túi trữ vật ra.

Nhưng sau khi do dự chút ít, lại cảm nhận thế công mạnh mẽ của Yến Như Yên thì gã liền lớn tiếng nói:

- Yến sư tỷ, ta nhận thua!

Nói xong, Lang Nha Bổng trong tay rung lên dữ dội rồi mạnh mẽ lùi về phía sau.

Trần Dương thấy vậy thì trong lòng đối với người tên Vương Lực Hoành này lại có thêm cái nhìn khác. Nhìn bề ngoài thì việc nhận thua này có vẻ là mất mặt, nhưng thật ra lại rất khôn ngoan. Nếu để thêm một lát nữa, một khi lọt vào kiếm thế của Yến Như Yên thì Vương Lực Hoành không chết cũng bị róc một lớp da. Khi đó muốn nhận thua cũng khó!

Mà Yến Như Yên nghe Vương Lực Hoành nhận thua thì sắc mặt có chút ngạc nhiên, kiếm quyết trong tay cũng thu lại, nhàn nhạt nhìn Vương Lực Hoành nói:

- Nhận thua? Vậy ngươi biết làm gì rồi chứ?

Vương Lực Hoành nghe vậy thì sắc mặt tiếc hận, nhưng cũng cắn răng quăng tới một hộp gỗ nói:

- Được, Vương Lực Hoành ta nam tử hán đại trượng phu nói được làm được. Nếu như đã dám đánh cược thì vật này là của sư tỷ. Bất quá, vật phẩm này ngày hôm nay thua, chắc chắn sau đó ta sẽ tự tay thu lại!

- Tuỳ thời phụng bồi!

Yến Như Yên sắc mặt lãnh đạm thu hộp gỗ vào tay rồi nói. Bộ dáng không hề ngại ngùng chút nào.

Vương Lực Hoành cũng là người cầm được buông được, lúc này quay người rời đi, dứt khoát không nói lời nào.

Mà hiện trường cũng không ai biết bên trong hộp gỗ kia có cái gì.

Lúc này, nhìn Yến Như Yên nhanh chóng rời đi thì đám người chung quanh cũng theo đó kẻ cười người khóc, hiển nhiên là kết quả trận đấu đã làm cho vài người giàu lên và cũng có vài người thiệt hại không nhỏ.

Tuy nhiên, cũng không ai quỵt nợ mà đều rất tự giác chung chi đầy đủ, điều này làm cho Trần Dương lại có thêm cái nhìn mới với những người này.

Chỉ nghe người ‘chủ xị’ lúc này đột nhiên hô lớn:

- Phía Nam hai mươi dặm có một trận chiến khác, Sư huynh đệ nào muốn gỡ gạc thì cùng ta sang đó. Nghe nói trận đấu sắp bắt đầu rồi, mọi người đừng bỏ lỡ a!

Trần Dương nghe vậy thì ngẩn ra một lúc.

Mà chốc lát sau, khi đám người tản đi thì Huỳnh Lập gương mặt hớn hở chạy lại nói:

- Trường sư huynh, chúng ta sang bên kia đi. Vừa rồi đệ thua mất không ít, bây giờ qua đó gỡ lại!

- Gỡ lại?

- Đúng rồi, việc cá cược này cũng là do các đệ tử thống nhất với nhau tổ chức. Hơn nữa, bởi vì gần đến Hoá Long Tái rồi, cho nên rất nhiều đệ tử có nhu cầu tìm người ngang tay để bồi luyện. Mà nói đến bồi luyện thì không gì tốt hơn là thực chiến như thế này. Cho nên bọn họ liền dựa vào đó mà kinh doanh.

Huỳnh Lập cười nói, làm cho Trần Dương lần nữa kiến thức được cái gì mới là nhạy bén kinh doanh.

Vừa than thầm, Trần Dương cũng đi theo Huỳnh Lập qua xem một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.