Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 31: tàn nhẫn tù điệp 30: cô...thật đẹp !!!




Mà Trần Dương lúc này không hề hay biết, sau khi tu luyện đủ một tháng thì cầm theo túi trữ vật của Phương Điền đưa lúc trước, bước chân chậm rãi đi theo con đường nhỏ.

Lúc này, Trần Dương đứng trên con đường này mới có thời gian quan sát kỹ nơi này.

Nhìn từ xa, Luyện Đan Đường bao quanh trong mây mù, thế nhưng hiện giờ đứng tại chân núi nhìn lên Trần Dương mới nhìn thấy toàn bộ núi này được chia thành nhiều tầng. Có một con đường quẩn quanh kéo dài từ dưới lên trên.

Mà mỗi một tầng, lại có những kiến trúc và lầu các riêng biệt, càng lên cao càng thưa thớt.

Mà Trần Dương nhìn thấy, phía trên cao bên trên có một căn nhà nhỏ như ẩn như hiện, không biết có ai ở đó hay không.

Tuy nhiên, Trần Dương cũng không dám nhìn nhiều, chỉ là quét ánh mắt qua sau đó dựa theo chỉ dẫn của Tăng Đức mà đi đến tầng bên trên.

Trên đường đi, Trần Dương phát hiện phía dưới chân núi cùng tầng với hắn có rất nhiều trang viên nho nhỏ giống hệt với cái của Trần Dương. Mà nếu nhìn kỹ lại thì chỗ ở của Trần Dương chính là khu vực ngoài cùng nhất, cũng chứng tỏ hắn có địa vị thấp nhất ở Luyện Đan Đường này.

Một đệ tử có địa vị thấp nhất lại được Phương đường chủ thưởng thức nhắc tới, chắc chắn sẽ làm cho một ít người sinh tâm đố kỵ, cụ thể là ánh mắt của Tăng Đức ngày trước.

Trần Dương nghĩ đến những cạnh tranh giữa những đệ tử cấp thấp này mà cười khổ.

Sau khi đi đến tầng trên, Trần Dương liền dựa theo chỉ dẫn của Tăng Đức khi trước đi đến đình viện thứ ba.

Rõ ràng, ở nơi này có phẩm cấp cao hơn chỗ ở của Trần Dương một bậc.

Mà Trần Dương cũng thông qua Tăng Đức mà suy đoán ra được nơi này chắc chắn lấy trình độ luyện đan làm chủ. Nếu không, Tăng Đức chỉ có tu vi Luyện Khí Hậu Kỳ mà đã được đãi ngộ này, chắc chắn là nhờ thân phận chuẩn Luyện Đan Sư của gã.

Mà trước cửa toà tiểu viện này như có một màng mờ bao quanh, hiển nhiên là người bên trong đã kích hoạt trận pháp, muốn phòng ngừa người khác quấy rối.

Trần Dương liếc liếc mắt, liền đứng bên ngoài chờ đợi.

Tin rằng, nếu như Tăng Đức đã mở ra thứ này thì chắc chắn đang bận làm chuyện gì đó. Nếu như vậy, Trần Dương tự tiện quấy rầy chỉ làm cho hắn thêm phản cảm mà thôi, cho nên biện pháp khôn ngoan nhất chính là đứng tại chỗ chờ đợi.

Trong lúc này, Trần Dương nhìn thấy phía xa cũng có hai người đang sóng vai nhau đi tới, trang phục không khác Trần Dương, thế nhưng hai người đang cùng trò chuyện gì đó, bộ dáng rất hưng phấn.

Mà hai người này đi tới một chút liền nhìn thấy Trần Dương.

Trần Dương thấy vậy tròng mắt hơi đảo, miệng nở nụ cười tiến tới chắp tay cười chào:

- Sư đệ Trường Dân ra mắt hai vị sư huynh!

Mà hai người kia tu vi một có tu vi là Luyện Khí Trung Kỳ còn lại một người kế bên là Luyện Khí Sơ Kỳ. Tuy nhiên, nhìn bộ dáng thong dong thoải mái của hai người thì chắc chắn là đệ tử nhập môn trước Trần Dương rất nhiều.

Thái độ của Trần Dương cũng khách khí một chút, như vậy mới hợp với thân phận của hắn hiện này.

Hiện giờ, Trần Dương cũng không thể lấy cái giá của tu sĩ Kết Đan Trung Kỳ ra được, nếu không, Trần Dương biết chắc chắn chỉ cần dị động, để lộ thân phận thì chắc chắn chắp cánh cũng khó thoát khỏi nơi này.

Mà hai gã đệ tử kia sau khi thấy Trần Dương có tu vi Luyện Khí Trung Kỳ mà thái độ lại khách khí như vậy, cái tiếng ‘sư huynh’ và bộ dạng khách khí này bọn họ thường ngày đều phải làm với kẻ khác, chỉ có gặp mấy tên phàm nhân mới nhập môn thì mới được hưởng đãi ngộ như vậy, cho nên nhất thời sắc mặt vui vẻ, cười đáp:

- Ha hả, thì ra là Trường huynh đệ. Chúng ta đều là đệ tử Luyện Đan Đường, sau này cứ xưng huynh gọi đệ, ngang hàng luận giao là được, cần gì phân ra lớn nhỏ chứ. Giới thiệu với Trường huynh đệ, ta là Triệu Thương, còn đây là Huỳnh Lập.

- Tiểu đệ Huỳnh Lập ra mắt Trường sư huynh!

Người bên cạnh cũng chắp tay nhìn Trần Dương cười cười. Hiển nhiên là đối với Trần Dương cũng có hảo cảm.

Trần Dương cũng cười nói:

- Ha hả, nếu vậy thì theo ý Triệu sư huynh đi, dù sao tiểu đệ cũng mới nhập môn, sau này còn nhờ hai vị sư huynh chỉ điểm giúp đỡ nhiều!

- Trường sư đệ khách khí. Vừa rồi thấy Trường sư đệ đứng trước chỗ Tăng sư huynh, chẳng lẽ là muốn đến nộp dược tài đã tinh luyện xong?

Triệu Thương nhìn Trần Dương hỏi.

Trần Dương nghe vậy cười đáp:

- Triệu sư huynh mắt sáng như sao, sư đệ đúng là đang có ý này. Bất quá hình như Tăng sư huynh đang bận rộn gì đó, đệ cũng không dám tự tiện quấy rầy, cho nên...

Triệu Thương nghe xong liền nở nụ cười:

- Ha hả, vậy thì chắc là Tăng sư huynh đang bận luyện đan rồi. Lần trước ta đến thì huynh ấy cũng không có mở trận pháp lên như vậy. Vừa lúc ta và Huỳnh sư đệ cũng đang định đến gặp Tăng sư huynh báo cáo. Vậy để ta phát truyền âm phù cho huynh ấy xem sao.

Triệu Thương nói xong thì đi tới vỗ túi trữ vật lấy ra một cái truyền âm phù nói mấy câu rồi điểm một cái. Truyền âm phù loé lên lao lên chìm vào bên trong màn pháp trận không thấy bóng dáng.

Chừng một lát sau bên trong mới truyền ra tiếng nói:

- Các vị sư đệ chờ một chút, ta đang luyện một lô Tụ Khí Đan cũng sắp xong rồi!

Nghe lời nói này, ba người quay sang nhìn nhau. Triệu Thương thở dài:

- Tăng sư huynh mặc dù tu vi chưa đến Trúc Cơ Kỳ nhưng thiên phú về mặt luyện đan chi đạo thì sớm đã được công nhận xem như Luyện Đan Sư chân chính, chỉ là chưa khảo hạch mà thôi. Ài, về mặt này ngay cả Phương đường chủ cũng khen ngợi hết lời, là tấm gương sáng cho đám chúng ta noi theo.

Trần Dương trong bụng có chút cười thầm, Triệu Thương chắc chắn đây là đang nói cho Tăng Đức nghe. Tăng Đức kia nghe xong những lời này chắc chắn mát lòng mát dạ thậm chí đang cười thầm cũng không chừng.

Tuy nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt thì Trần Dương vẫn là ra vẻ gật đầu đồng ý. Còn Huỳnh Lập bên cạnh thì cũng chép miệng nói:

- Triệu sư huynh lời nói này tuy đủ nhưng đệ thấy còn thiếu, theo đệ nghĩ, Tăng sư huynh chắc chắn ẩn tàng thực lực, chờ khi tiến giai Trúc Cơ Kỳ thì sẽ công bố luôn thân phận Luyện Đan Sư chân chính. Lúc ấy thì mới phát ra được quang hoa chân chính của huynh ấy. Loại tâm trí ẩn nhẫn này, đệ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy hổ thẹn vô cùng, giống như nhân sinh mấy chục năm qua đều sống uổng vậy. Thậm chí, mỗi ngày chỉ nghĩ đến hình ảnh của Tăng sư huynh thôi thì cũng cảm thấy kinh mạch thông thuận, khí lực dâng trào, thậm chí hiệu quả còn tăng lên gấp bội, Tăng sư huynh đúng là kỳ tài tuyệt thế.

Trần Dương nghe vậy thì trong miệng ngòn ngọt như muốn phun ra một ngụm máu tươi, không ngờ trên đời này lại có thứ trình độ nịnh bợ cao thâm đến mức này. Ngay cả Trần Dương thường ngày tự nhận bản lĩnh vuốt mông ngựa của mình rất ghê gớm, nhưng lúc này mới biết, cao nhân ắt có cao nhân trị.

Chỉ thấy Huỳnh Lập nói xong thì mặt không đổi sắc, lắc đầu chép miệng bộ dạng như than trời trách đất. Nhìn bộ dáng này, rất có thể trong các loại cấp độ nịnh bợ gần như đã đạt tới đỉnh phong của cảnh giới Xuất Thần Nhập Hoá, chỉ một chút nữa là có thể đạt tới Đăng Phong Tạo Cực, vô dùng ảo diệu.

Mà Triệu Thương bên cạnh thấy Huỳnh Lập nói vậy thì không nhịn được lùi lại một bước, sau đó như tỉnh ngộ, chắp tay nói:

- Huỳnh sư đệ, bội phục bội phục, không ngờ cái nhìn của sư đệ lại sâu sắc như vậy!

Trần Dương một bên nhìn cặp đôi hát bè nịnh bợ này thì cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Đối với trình độ vỗ mông ngựa của anh hùng trong thiên hạ, Trần Dương hôm nay được chứng kiến hai người này thi triển thần thông, đột nhiên trong lòng cũng có điểm cảm ngộ, sau hôm nay về bế quan thì chắc chắn sẽ có điểm đột phá trong việc nịnh bợ.

Thế nhưng chuyện này là chuyện sau, Trần Dương cũng nhìn Triệu Thương hỏi:

- Triệu sư huynh, vừa rồi đệ thấy hai vị bàn bạc chuyện gì đó liên quan đến Hoá Long gì đó, không biết là đại sự gì vậy?

- Ha hả, sư đệ chẳng lẽ chưa biết? Bên trên vừa mới thông báo xuống, hai năm sau sẽ mở một cuộc thi đấu giữa các đệ tử, nếu sư đệ muốn biết rõ thì nên đến Vạn Sự Phong mà đọc.

Triệu Thương tuy có chút ngạc nhiên với bộ dáng bất ngờ của Trần Dương, thế nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại thì mới nghĩ đến việc Trần Dương bị đám dược tài làm cho nửa bước không ra khỏi cửa thì thế nào lại nghe được tin tức đó.

Nhất thời đang định mở lời an ủi một chút thì từ trong tiểu viện của Tăng Đức liền truyền ra tiếng cười nói:

- Để cho các vị sư đệ chờ lâu, mời vào!

Lời vừa nói xong, lập tức màng sáng pháp trận rung động một trận mở ra một lối đi.

Ba người thấy vậy trước sau cùng nhau đi vào.

Sau khi đi vào Trần Dương mới thấy, nơi này mặc dù nhìn bên ngoài là tiểu viện, nhưng bên trong lại rất rộng rãi thoáng mát, điều kiện dĩ nhiên tốt hơn rất nhiều so với tầng bên dưới.

Mà lúc này, Tăng Đức sớm đã đứng trước cửa viện sau đó nở nụ cười, có chút áy náy:

- Vừa rồi mãi luyện chế một lô đan dược cho nên để các vị sư đệ chờ đợi bên ngoài, mọi người không phiền lòng chứ?

- Tăng sư huynh nói gì thế? Chuyện luyện đan mới là quan trọng. Bọn đệ chờ một chút tính là gì!

Triệu Thương cũng chắp tay cười đáp.

Tăng Đức nhìn qua ba người, càng nhìn càng thấy hài lòng.

Vừa rồi, lời nói của ba người hắn đều nghe được, trong lòng lúc này cũng cảm thấy thống khoái vô cùng, nhất lá dáng vẻ hâm mộ của ba người sau khi tiến vào nơi này chẳng khác gì tiến vào nơi ở của tiền bối, dáng vẻ rụt rè xen lẫn sợ hãi, làm cho Tăng Đức có một loại hưởng thụ nói không nên lời.

Mà lời của Huỳnh Lập lúc trước thì tựa như nói thấu tâm can của Tăng Đức, cho nên lúc này ánh mắt của y nhìn Huỳnh Lập càng thêm nhu hoà, đột nhiên lật tay lấy ra một viên đan dược còn bốc lên nhiệt khí, chứng tỏ luyện thành chưa lâu, nói:

- Huỳnh sư đệ, lần trước gốc linh dược kia ta còn chưa trả công đệ. Hôm nay có một viên Tụ Khí Đan, đệ cầm lấy, xem như ta cảm ơn sư đệ.

Huỳnh Lập nhận lấy đan dược, ngửi được mùi thuốc liền đại hỉ, vui sướng cung kinh cất vào sau đó hết sức hưng phấn nói:

- Đa tạ sư huynh chiếu cố!

Trong lòng Huỳnh Lập hiển nhiên cực kỳ hưng phấn. Quả thật gã có hiếu kính cho Tăng Đức một gốc dược thảo, nhưng lúc ấy cũng được Tăng Đức trả công rồi, hiện giờ lại đem ra nói hiển nhiên là muốn tìm cái cớ để tặng đan mà thôi. Xem ra nịnh bợ cũng có hiệu quả tốt như vậy!

Mà sắc mặt của Triệu Thương bên cạnh không hề thay đổi, còn mở miệng chúc mừng Huỳnh Lập mấy câu, nhưng vẻ hâm mộ ghen ghét trong mắt thì Trần Dương đứng bên cạnh đều thấy rõ, nhất thời trong lòng lắc đầu than thầm, cuộc sống của những tu sĩ tầng thấp nơi này đúng là quá khó khăn rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.