Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 21: Tàn nhẫn tù điệp 20: lựa chọn...




Vừa dứt lời, anh ta liền khép tập hồ sơ lại, không chút lưu luyến quay người đi ra khỏi phòng.

Điềm Tâm quay đầu nhìn Trần Diệc Nhiên, rồi lại nhìn sang bóng người vừa khuất ngoài cửa, rốt cuộc cũng không chịu được mà dè dặt hỏi:

-Em vừa rồi, không phải đã đùa hơi quá rồi chứ?

-Không sao đâu. - Trần Diệc Nhiên cười vui vẻ, giọng dịu dàng nói:

-Trước kia lúc đi học, cậu ta bị anh hành hạ còn thê thảm hơn nhiều.

-A...

Điềm Tâm như đang bận suy nghĩ mà gật gật đầu, trong lòng không khỏi có chút thương cảm với anh bác sĩ kia. Cúi đầu xuống lại thấy mấy hộp kẹo đang lăn lóc trên chăn, liền não nề thuận tay cất kĩ chúng trong ngăn kéo đầu giường, tránh việc hôm sau hộ lý đến kiểm tra lại hiểu nhầm nữa thì coi như xong.

Mà, đây là cái Trần Diệc Nhiên gọi là " đêm nay hẹn hò" sao?

Thì ra chính là việc này ư?

Điềm Tâm rốt cuộc thở dài một hơi.

Trần Diệc Nhiên ngước mắt thấy bộ dạng thở dài thườn thượt của Điềm Tâm, khóe môi nở nụ cười:

-Nếu như bác sĩ đã đi rồi, trong phòng bây giờ chỉ còn hai chúng ta, không phải đây là lúc cần phải làm những việc có ý nghĩa sao?

-A? - Điềm Tâm không hiểu ngẩng đầu, đôi mắt trong veo nhìn thẳng Trần Diệc Nhiên mà hỏi:

-Việc có ý nghĩa?

Đôi mắt Trần Diệc Nhiên lóe lên, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười đen tối, đôi tay khẽ đưa lên mái tóc của Điềm Tâm vuốt nhẹ một cái, sau đó giọng trầm ấm hỏi cô:

-Theo em, việc có ý nghĩa, hẳn là việc gì đây?

Hắn vừa nói vừa chậm rãi tiến gần đến Điềm Tâm, hơi thở ấm áp phả vào gương mặt trắng nõn của cô, bỗng dưng làm cô cảm thấy rất xấu hổ.

-Không biết, không biết đâu.

Điềm Tâm không tự chủ được mà bắt đầu trở nên nói lắp. Cái gã này sẽ không lợi dụng lúc trong phòng không có ai, mà đem mình hôn tới hôn lui, gặm đến gặm đi vậy chứ?

-Nói thẳng không biết có...không được hay không.

Trần Diệc Nhiên đưa đôi môi đến sát gương mặt trắng nõn của Điềm Tâm, gián tiếp bịn rịn mà khẽ hôn một cái, giọng trầm thấp nói:

-Đoán thử xem.

Điềm Tâm bất giác rụt rụt đầu, hơi thở ấm áp của hắn lúc gần lúc xa, làm cho cô vừa nhột vừa cảm thấy người như sắp mềm nhũn ra. Cái người này rốt cuộc đang có ý đồ gì vậy?

-Không biết... - Điềm Tâm thành thật trả lời.

-Thử đoán lại xem.

Trần Diệc Nhiên một chút cũng không thể buông tha cho Điềm Tâm, bờ môi ấm áp nhẹ nhàng khéo léo ngậm lấy vành tai nhỏ nhắn của cô, làm cho cô rùng mình cả lên.

-A...Không phải anh lại muốn gặm em đó chứ?

Điềm Tâm nghiêng người né tránh, đôi mắt mở to đầy cảnh giác nhìn Trần Diệc Nhiên, yếu ớt nói:

-Môi của em đến giờ vẫn còn sưng đỏ lắm, anh không thể làm vậy với em nữa!

-Ha ha...

Trần Diệc Nhiên thích thú bật cười, đầu lưỡi lướt nhẹ lên vành tai trắng nõn của Điềm Tâm, hài lòng nhìn phản ứng của cô, sau đó chậm rãi ngồi thẳng lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô đáp:

-Đúng phân nửa.

-A? - Điềm Tâm buồn bực.

-Nào, đây là tập tài liệu lúc chiều anh về nhà tiện lấy để em học, ngoan ngoãn bắt đầu làm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.