Đừng Ép Anh Động Tâm

Chương 18: Tàn nhẫn tù điệp 17: tôi nhớ em còn có một người chị!




Lang Hoa bận rộn cả đêm, trời sáng mới kiểm tra số lượng dược liệu xong đi từ trong quân trướng ra, vừa mới định nói chuyện với Tiêu ma ma, thì thấy không xa có một bà tử cầm một bọc quần áo màu xanh, đang nhìn về phía bên này.

“Ai đấy?” Tiêu ma ma nhíu mày hỏi.

“Cố Đại tiểu thư,” Bà tử tiến lên hành lễ, “Nô tỳ là hạ nhân của Từ gia ở huyện Dương Khúc, thái thái sai nô tỳ mang một ít y phục cho tiểu thư, mấy ngày nay tiểu thư vì thành Thái Nguyên mà quá bận rộn, chúng nô tỳ đều nhìn thấy, nhưng không thể giúp được gì, thái thái cùng hạ nhân trong nhà làm hai bộ y phục và đôi hài này tặng tiểu thư.”

Bà tử nhìn đôi chân Lang Hoa, “Cũng không biết là có vừa hay không.”

Huyện thừa Dương Khúc đã phái không ít bà tử tới đồn bảo vệ, bên ngoài quân trướng phải đun nước liên tục, còn cần có người giặt sạch những vải bố nhuốm máu, có những bà tử này, y công mới có thể rảnh tay để băng bó vết thương cho thương binh, quả thực là đã giúp rất nhiều.

Bây giờ lại còn tặng nàng những bộ y phục mới này.

Chẳng trách nàng thường nghe có người tán dương Huyện thừa Dương Khúc là vị quan phụ mẫu một lòng vì dân chúng.

Lang Hoa gật gật đầu với Tiêu ma ma, Tiêu ma ma lập tức tiến lên mở bọc quần áo màu xanh trên tay bà tử ra, bên trong quả nhiên là hai bộ y phục và hai đôi hài thêu.

Lúc này Tiêu ma ma mới cười nhận lấy bọc quần áo.

Bà tử nói: “Vậy nô tỳ không quấy rầy Đại tiểu thư nữa.” Nói rồi liền lui xuống

Lang Hoa gọi bà tử lại, “Chủ nhân của ngươi họ Từ? Có liên quan gì với Từ Tùng Nguyên Đại nhân ở Hàng Châu không?

Nàng lờ mờ nhớ Từ Cẩn Du đã từng nhắc qua với nàng, những năm gần đây Từ gia ngày càng phồn thịnh, có không ít con em ở bên ngoài làm quan, Từ Cẩn Du có một người thúc thúc hình như từng đảm nhiệm chức Huyện thừa, vì quan hệ với Từ lão thái thái không được tốt lắm, nên rất ít khi về thăm nhà.

Bà tử cười nói: “Đại tiểu thư thật thông minh lanh lợi, đoán một lần liền đúng luôn, lão gia nhà chúng nô tỳ là thứ đệ của Từ Tùng Nguyên đại nhân, xếp thứ ba trong nhà, mấy năm trước đến Thái Nguyên nhậm chức, sau đó không quay về Hàng Châu nữa, có điều nhắc tới Cố gia, lão gia nhà chúng tôi cũng biết, nên mới dặn dò thái thái giúp đỡ nhiều hơn, mấy ngày gần đây lão gia đã theo Tri phủ đại nhân lên cổng thành, trong nhà chỉ còn lại toàn nữ quyến, cũng chỉ có thể làm chút việc may vá thêu thùa này.”

“Thời gian gấp gáp, mong Đại tiểu thư không chê.”

Lang Hoa cười nói: “Đa tạ thái thái, xin gửi lời đến thái thái giúp ta, có cơ hội nhất định ta sẽ đến nhà bái kiến.”

Bà tử vội vàng đáp một tiếng, ánh mắt trầm xuống rồi cáo biệt rời đi, lễ phép hết sức chu đáo.

Lang Hoa trở lại phòng, Tiêu ma ma lập tức phân phó A Mạt thu dọn y phục lại, “Họ không dùng gấm vóc, mà dùng vải bông nhỏ, chắc hẳn đã cân nhắc rồi, không tới ra vẻ thì được, sửa lại một chút là tiểu thư có thể mặc được rồi.”

Lang Hoa ở bên ngoài không thể mặc gấm vóc, bộ y phục bằng vải bông này càng tiện cho nàng hơn.

Lang Hoa cũng cảm thấy lần này những thứ Từ gia mang tới cũng có chút chân thành, nhất là đôi hài này, kích cỡ không khác biệt với đôi nàng đang đi.

Tiêu ma ma nói: “Vị lão gia của Từ gia này ngoài việc là con thứ ra, thì tác phong tuyệt đối không thua kém chút nào”

Ý nói, tất cả đều giỏi giang hơn cả con trai trưởng chính thức Từ Tùng Nguyên.

Lang Hoa hé miệng cười, Tiêu ma ma luôn nhớ mãi không quên chuyện Từ Tùng Nguyên đến nhà khiển trách nàng, từ đáy lòng xem thường loại thư hương môn đệ như Từ gia.

Nhưng nàng cũng không để ý, suy cho cùng Từ Tùng Nguyên cũng chỉ đặt cho nàng một cái tên thôi, vốn cũng không có giao tình gì, nàng cũng không cần phải để tâm.

Điều khiến nàng lo lắng chính là phụ thân, cũng không biết hiện giờ phụ thân nàng có ở Ngân Châu hay không, đợi đến khi huynh trưởng tới Thái Nguyên rồi, nàng lập tức lên đường đi Ngân Châu.

Lúc đó, cha con bọn họ có thể đoàn tụ rồi.

Lang Hoa nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi vui mừng..

Không hiểu vì sao, nàng lại không tự chủ được nghĩ tới Bùi Khởi Đường ở Diêm Châu.

Cũng không biết Bùi Khởi Đường thế nào rồi.

Những ngày này, binh mã Tây Hạ tấn công Thái Nguyên không tăng nhiều, chứng tỏ người Tây Hạ bị chiến sự Diêm Châu kiềm chế, mặc dù quân đội của Hoài Nam Vương cùng với Bùi Khởi Đường cùng nhau thủ thành, nhưng đối thủ của họ dẫu sao cũng là đội kỵ binh binh cường mã tráng của Tây Hạ.

Bùi Khởi Đường từng nói, hắn nhất định sẽ giúp phụ thân đến được Ngân Châu, Hàn Chương tới Thái Nguyên, nàng cũng biết Bùi Khởi Đường có bản lĩnh như vậy.

Nhưng nàng lại không khỏi lo âu, Lý Thường Hiển không phải là Thái tử của Đại Tề, rốt cuộc cũng có chút bản lĩnh, tình hình trên chiến trường thì biến đổi khôn lường, không ai có thể nắm chắc trăm phần thắng lợi.

Lang Hoa rửa mặt chải đầu sạch sẽ, nằm xuống mơ mơ màng màng ngủ, mơ hồ nghe thấy có người gọi tên nàng, nàng từ từ mở mắt, thấy một ngươi mặc một thân khôi giáp đứng ở cạnh giường nàng.

Nàng cẩn thận nhìn một lượt mới phát hiện người đó lại là Bùi Khởi Đường

Tại sao Bùi Khởi Đường lại tới Thái Nguyên, chẳng lẽ bên Diêm Châu đánh thắng trận rồi?

Lang Hoa lập tức ngồi dậy, muốn nói chuyện với hắn, nhưng nhìn thấy sắc mặt Bùi Khởi Đường tái nhợt, môi hắn mím chặt, ánh mắt ngày thường vẫn trong suốt nay có phần tan rã, trước ngực có một dòng máu tươi chảy ra, rồi ngày càng lan rộng, giống như một đoá hoa sen từ từ nở rộ.

Lang Hoa nhất thời hoảng sợ, muốn kéo Bùi Khởi Đường, nhưng không biết từ lúc nào, hai tay nàng đã nhuốm đầy máu tươi.

Nàng cảm thấy một sự khủng hoảng không thể nói được thành lời.

Trên mặt Bùi Khởi Đường hiện lên vẻ tươi cười, “Như vậy cũng tốt... Lang Hoa... như vậy cũng rất tốt...” Nói xong mắt nhắm nghiền ngã nhào về phía sau.

Tim Lang Hoa như bị người ta bóp nghẹt, đau đớn tê tâm liệt phế, khiến nước mắt lập tức tuôn trào, nàng muốn xem xét tình hình của Bùi Khởi Đường, nhưng phát hiện toàn thân dường như bị cứng đờ ở trên giường, nàng dùng hết sức giẫy giụa cũng không thể nhúc nhích nửa phân, ngay lúc nàng cảm thấy hít thở khó khăn, thì một cánh tay dùng sức đẩy nàng một cái.

“Đại tiểu thư, người làm sao vậy?”

Lang Hoa lập tức mở mắt, Tiêu ma ma mặt đầy lo lắng nhìn nàng, “Đại tiểu thư, có phải người gặp ác mộng không.”

“Ta... ” Thanh âm Lang Hoa hơi khàn khàn, “Ta làm sao vậy?”

A Mạt ở bên cạnh vội nói: “Nô tỳ vừa mới xoay người đi, tiểu thư liền khóc, làm cho nô tỳ và Tiêu ma ma đều sợ hết hồn, nô tỳ lay tiểu thư như thế nào tiểu thư cũng không tỉnh... Cũng may, Tiêu ma ma nghĩ tới việc xoa huyệt hổ khẩu (huyệt ở giữa ngón cái và ngón trỏ), chúng nô tỳ vừa xoa huyệt vị vừa gọi người... ”

Trên trán A Mạt đẫm mồ hôi.

Lang Hoa cũng cảm thấy y phục của mình thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Bây giờ nghĩ tới cảnh tượng vừa diễn ra, nàng vẫn cảm thấy vô cùng lo sợ, tại sao nàng lại mơ thấy Bùi Khởi Đường chết chứ?

Chẳng lẽ là dự cảm sao?

Nàng phải đi Ngân Châu xem xem, ít nhất nơi đó cũng có thể có được tin tức của Diêm Châu.

“Tiêu ma ma, ngươi hãy bảo Tiêu Ấp chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta sẽ lên đường…”

Tiêu ma ma không khỏi kinh ngạc, đại tiểu thư trước giờ luôn rất bình tĩnh, thần sắc có chút hốt hoảng, dường như không thoát được ra khỏi cơn ác mộng, “Đại tiểu thư... Người thế nào rồi? Vừa rồi rốt cuộc người mơ thấy gì?”

Lang Hoa không biết phải nói thế nào với Tiêu ma ma, bên ngoài liền truyền tới tiếng của Tiêu Ấp.

Tiêu Ấp đứng ngoài cửa bẩm báo, “Đại tiểu thư, Hàn Tướng quân tới rồi... Hàn Tướng quân tới thành Thái Nguyên rồi.”

Vừa rồi là kinh hoảng, bây giờ nhưng lại là ngạc nhiên mừng rỡ.

“Huynh trưởng ở đâu?” Lang Hoa vừa nói vừa sửa soạn lại y phục, đi ra khỏi phòng.

Tiêu ấp nói: “Hàn Tướng quân lên thành lầu rồi... Còn có... ”

Lang Hoa mặc kệ những lời nói còn sót lại của Tiêu Ấp, lập tức chạy đi, vừa mới ra khỏi viện, đã nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang bước tới.

Lang Hoa không khỏi ngẩn ra.

Là Lục Anh.

Lục Anh đã tới Thái Nguyên rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.