Đụng Độ Mỹ Nam

Chương 38: Lời thề son sắt




Trong đầu Triệu Hiểu Bạch lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn cảm thấy sự việc không đơn giản. Với trình độ của đám người kia, bọn họ sao lại làm ra những hành vi ngu xuẩn như vậy? Không phải đám người kia còn có thủ đoạn của riêng mình sao?

- Chào trưởng ban Triệu. Khi âm thanh vang lên thì một người đàn ông tươi cười xuất hiện trước mặt Triệu Hiểu Bạch. Triệu Hiểu Bạch không xa lạ gì người đàn ông này, đó chính là phó trưởng ban Giang Thành Phong của ban tổng hợp số 1 văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh.

Giang Thành Phong là tâm phúc của Lý Hanh Dư, là một vị phó trưởng ban lâu năm của ban số một, người này căn bản luôn cảm thấy không phục với tình huống mình là trưởng ban số một. Thế nhưng khi Lý Hanh Dư bị di dời, Giang Thành Phong biểu hiện an phận hơn, căn bản không những thay đổi thái độ với mình, ngược lại còn có chút nịnh nọt.

Nhưng những ngày qua Triệu Hiểu Bạch cảm thấy thái độ của Giang Thành Phong không còn giống trước, chưa nói đến những thứ khác, ánh mắt và nụ cười của đối phương khi nhìn mình vẫn luôn sáng lạn, thế nhưng khi trò chuyện lại có vài phần đắc ý.

- Chào trưởng ban Giang. Triệu Hiểu Bạch lên tiếng, sau đó chuẩn bị đi về phía trước. Nhưng hắn vừa đi được một bước thì dừng lại nói: - Trưởng ban Giang, bây giờ anh có rảnh không? Có thời gian thì đưa phần văn kiện này đến tay chủ tịch Lôi dùm tôi, chút nữa tôi còn phải đi công tác với chủ tịch Vương.

- Ôi, thật sự là không khéo. Giang Thành Phong vỗ bàn tay rồi vội vàng nói: - Bây giờ tôi có chuyện cần phải đi ra ngoài, đã nói sẵn với người ta rồi. Nếu không thì tôi cho người trong văn phòng đi đưa văn kiện dùm ngài được không?

Triệu Hiểu Bạch cười cười khẽ nói: - Thôi khỏi, cũng chỉ là vài bước mà thôi, tôi trực tiếp đưa qua cũng được.

Triệu Hiểu Bạch nhìn hình bóng rời đi của Giang Thành Phong mà không khỏi nở nụ cười lạnh, trước kia không có việc gì thì người này luôn chầu chực chờ mình xuất hiện, sau đó hỏi xem có sắp xếp gì không. Bây giờ lại khác, chính mình mở miệng giao nhiệm vụ nhưng đối phương nhanh chóng chối từ.

Cho dù Giang Thành Phong anh nghe được vài thông tin gió thổi cỏ lay thì cũng không nên trở mặt quá nhanh như vậy, ít nhất khi đối diện với đại cục thì phải biểu hiện bình tĩnh ung dung. Xem ra loại người tiểu nhân như thế này thì cuối cùng cũng chỉ là phế vật mà thôi.

Một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu Triệu Hiểu Bạch, điều này làm cho gương mặt hắn có vài phần ngưng trọng. Lúc này gió thổi dạt bèo, xem ra có một vài người đã thấy được vài vấn đề.

Chủ tịch Vương có phải đã thấy rõ rồi không? Triệu Hiểu Bạch nghĩ đến bộ dạng ngày nào cũng chuyên tâm công tác của Vương Tử Quân mà không khỏi sinh ra cảm giác do dự bất định. Hắn thấy mỗi ngày Vương Tử Quân đều công tác như thường, giống như căn bản không biết có người đang muốn đối phó với mình, thật sự giống như câu nói: "Quân tử ung dung bình tĩnh, tiểu nhân mưu toan lo lắng!" vậy.

Dựa theo sự khôn khéo mạnh mẽ của chủ tịch Vương, tất nhiên chủ tịch Vương không thể không biết. Triệu Hiểu Bạch thầm cảm khái, hai mươi phút sau hắn mới quay về phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này Vương Tử Quân đã đứng lên khỏi ghế sa lông, chuẩn bị đi ra ngoài.

- Đi thôi, Hiểu Bạch, chúng ta đến gặp bí thư Sầm. Vương Tử Quân phất phất tay với Triệu Hiểu Bạch rồi trầm giọng nói.

Triệu Hiểu Bạch đồng ý một tiếng rồi cùng Vương Tử Quân đi ra khỏi phòng. Hắn đi theo sau lưng Vương Tử Quân, nghe những âm thanh chào hỏi Vương Tử Quân vang lên ở trên hành lang, nhìn đám nhân viên công tác giống như không có gì biến đổi, thế nhưng Triệu Hiểu Bạch lại thầm cảm thấy sóng ngầm đang khởi động.

Lúc này Vương Tử Quân thật sự không hiểu rõ ý nghĩ của Triệu Hiểu Bạch, hắn chỉ nghĩ đến phương diện vì sao Sầm Vật Cương cần gặp mình. Sầm Vật Cương tìm mình là vì đại hội của hội đồng nhân dân hay là vì lời đề nghị của mình về việc chỉnh đốn các khu quy hoạch?

Vương Tử Quân không đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương quá nhiều lần, thế nhưng hắn cũng không xa lạ gì nơi này. Khi hắn đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương, chợt thấy Vi Yến Qui từ bên trong đi ra. Lúc này gương mặt Vi Yến Qui là nụ cười vui vẻ, nhìn qua giống như trẻ ra rất nhiều, ngay cả một vài sợi tóc bạc thường ngày cũng không còn thấy đâu.

Khi thấy Vương Tử Quân thì Vi Yến Qui có chút sững sốt, sau đó lão nở nụ cười vui vẻ nhiệt tình đón chào: - Chào chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân khẽ bắt tay với Vi Yến Qui, sau đó hắn cười nói: - Bí thư Vi, gần đây ngài có vẻ rất bận. Tôi cảm thấy ngài rất chú ý đến phương diện cứu giúp những học sinh nghèo, chuyện này chúng ta nhất định phải nắm chặt, tuyệt đối không thể để cho các em vì nghèo khó mà bỏ học.

Vi Yến Qui gật đầu cười nói: - Đúng vậy, tôi đã tổng kết những tình huống có được trong vài ngày qua để cho ra một lời đề nghị với bí thư Sầm, tôi cũng sẽ đưa đến cho anh một phần văn kiện, hy vọng anh có thể ủng hộ.

- Chỉ cần có lợi cho phương diện dân sinh của tỉnh Mật Đông, tôi sẽ giúp đỡ cực kỳ nghiêm túc. Vương Tử Quân nhìn Vi Yến Qui rồi cười ha hả nói.

Vi Yến Qui gật đầu cười nói: - Có những lời này của chủ tịch thì tôi cũng yên tâm hơn.

Hành lang không phải nơi trò chuyện, hai người nói thêm vài câu thì chia tay. Vương Tử Quân cũng không nhìn hình bóng bỏ đi chậm rãi của Vi Yến Qui, hắn đẩy cửa đi vào trong phòng của Sầm Vật Cương.

Lúc này Sầm Vật Cương đang cúi đầu xem văn kiện, khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì đứng lên nói: - Chủ tịch Tử Quân đến đấy à, mời anh ngồi.

Sầm Vật Cương nói rồi đứng lên khỏi ghế: - Vừa rồi bí thư Vi có cho ra đề nghị giải quyết khó khăn của học sinh nghèo, thật sự rất có cảm xúc, thiếu chút nữa làm tôi quên cuộc gặp giữa hai chúng ta.

Vương Tử Quân cười cười, hắn mời thuốc Sầm Vật Cương rồi nói: - Vừa rồi tôi có gặp mặt bí thư Vi, anh ấy cũng nói với tôi chuyện này, tôi cảm thấy như vậy là rất tốt, chúng ta có thể phổ biến.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, khi thấy Vương Tử Quân dùng ánh mắt cực kỳ chân thành nhìn mình, lão cúi đầu, hút thuốc, trong đầu nghĩ về phản ứng của Vương Tử Quân. Lúc này mạch nước ngầm đã nổi lên, lão đã cảm thấy, thậm chí có hơn phân nửa cho rằng người trợ thủ của mình sẽ bị gãy cánh trong sự kiện lần này.

Mưu đồ của thượng cấp là quá rõ ràng, cục diện hiện tại như vậy làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy mất thể diện, điều này nói rõ lực khống chế của lão căn bản còn chưa cao. Lão là một lãnh đạo đứng đầu tỉnh Mật Đông, là người phụ trách đại cục, đảm bảo ý đồ của tổ chức được thực hiện, mà lão cũng đã làm xong chuẩn bị để ứng phó với gió bão lần này.

Sầm Vật Cương không tin Vương Tử Quân không biết gió bão đến từ đâu, thế nhưng khi thấy Vương Tử Quân bình tĩnh ôn hòa đối mặt với Vi Yến Qui, lão không khỏi ngước mắt lên nhìn.

Nếu như không phải Vương Tử Quân là một người có quá nhiều góc cạnh thì đắc lực hơn Vi Yến Qui rất nhiều, rất thích hợp làm trợ thủ. Đây là một vị cán bộ trẻ tuổi có năng lực có sức sống, tư duy nhạy cảm, ý nghĩ phóng khoáng, dũng cảm đổi mới, càng khó có được chính là cố gắng xuất lực vì sự phát triển của tỉnh Mật Đông. Sau khi Vương Tử Quân đến Mật Đông thì cấp trên liên tục tán dương Mật Đông, Sầm Vật Cương cũng không nhớ rõ đã mấy lần được lãnh đạo khen thưởng rồi.

Nhưng ở Mật Đông chỉ có thể vang lên một âm thanh, phải là ngàn người một mặt, như vậy mới có thể tiếp tục phát triển mạnh mẽ. Vương Tử Quân dù là một người có năng lực, thế nhưng Sầm Vật Cương không muốn để người này tùy ý phá đi tình thế phát triển tốt của tỉnh.

- Chủ tịch Tử Quân, đây là những sắp xếp cho đại hội hội đồng nhân dân sắp tới, anh xem qua một chút. Trong đầu Sầm Vật Cương lóe lên nhiều ý nghĩ, lão đưa một phần văn kiện cho Vương Tử Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.