Đụng Độ Mỹ Nam

Chương 22: Lâm vào võng tình




Vì để cho sức khỏe của Châu tốt hơn nên mọi người đã về trễ hai ngày, điều đó đồng nghĩa với việc là họ bị trễ bài hai ngày. Trong lớp cũng đã có không ít lời bàn tán về chuyện xoay quanh họ, kể cả Nhi và Anh.

Giờ giải lao, Mai bước lên sân thượng một mình, nhiều lúc cảm thấy ngột ngạt, nó thật muốn lên đây để đón những cơn gió mát, như thế có thể làm cho tâm hồn nó trở nên thư thái nhẹ nhàng hơn. Đây cũng là khoảng thời gian để nó tĩnh tâm suy nghĩ nhiều chuyện khác, cũng là nơi mà nó có thể sống thật với lòng mình, không phải luôn giữ nụ cười trên môi khi đối mặt với mọi người.

Mai nhắm mắt lại, cảm nhận cái mát lạnh của những cơn gió đang mơn trớn trên mặt mình, cảm nhận cả sự ấm áp của ánh nắng đang nhảy nhót trên làn da mình. Có thể thả tâm hồn mình trôi nổi cùng không gian như thế này thật thích.

-Cậu có tâm sự sao?

Tiếng nói vọng đến từ phía sau. Không cần quay người lại, nó cũng biết đó là ai. Mai quay người lại, nở một nụ cười nhạt nhòa.

-Sao cậu lại hỏi vậy?

-Tớ hiếm khi thấy cậu có tâm trạng như thế này.- Hoàng tiến lên đứng bên cạnh nó.

-Là cậu hiếm thấy thôi, tớ vẫn luôn như thế mà.

-Cậu đang nghĩ đến những điều mà mọi người nói trong trường sao?

-Tại sao tớ lại phải suy nghĩ đến những điều đó, họ muốn nói gì là chuyện của họ, tớ đâu thể can thiệp. Nếu quá để ý đến lời nói của người khác thì tớ đã không thể sống nổi vào mấy ngày đầu khi vào trường rồi.

-Chuyện cũ không nên nhắc lại.- Hoàng bối rối.

-Tớ cũng đâu có muốn nhắc lại. Nhưng những chuyện họ nói thì cứ kệ họ đi, tớ không quan tâm.

-Cậu... thật sự đã tha thứ cho chị Nhi sao?

-...- Mai im lặng trong giây lát rồi cười nhẹ- Tớ cũng không biết nữa, nhưng tha thứ hay không tha thứ thì có gì khác nhau sao? Cũng không thể thay đổi những chuyện đã xảy ra, cũng không thể thay đổi suy nghĩ của mọi người, cứ kết thúc như thế này không phải là tốt hơn sao?

-Có lẽ như thế này là tốt nhất.

-Ừ, tớ cũng hi vọng là vậy.- Hoàng khẽ nói, cậu cũng không muốn chuyện đó xảy ra một lần nào nữa.

Tại bãi đất trống.

Dương đang loay hoay đi tìm Bảo. Rõ ràng anh hẹn cô ở đây mà mãi không tìm ra, nếu mà anh dám cho cô leo cây thì sẽ biết tay Dương này. Đây là nơi khó tìm trong trường nên phải vất vả lắm Dương mới có thể tìm ra. Bây giờ việc tiếp theo là tìm Bảo nữa là xong, không biết anh hẹn cô ra đây để làm gì không biết.

Phía xa có một bãi cỏ, hình như có người nằm trên đó thì phải, Dương tiến lại gần.

Bảo đang nằm ngủ trên bãi cỏ,Dương bước đi cũng nhẹ nhàng hơn.

Trông anh lúc này thật giống như một đứa trẻ, rất dễ thương và đáng yêu. Dương chăm chú quan sát gương mặt anh. Tiếp xúc lâu như vậy rồi mà đây là lần đầu cô nhìn anh gần đến vậy, trông anh ngủ yên lành như thế này, chẳng thể tin được người luôn trêu ghẹo cô thường ngày lại chính là anh.

Nước da trắng mịn, cái mũi cao, hàng lông mi thì dài như con gái. Sao chàng trai này lại có nhiều thứ mà con gái mơ ước đến thế cơ chứ. Do ngoại hình như thế nên trông anh giống như công tử bột, nhưng cô biết anh có học võ, anh là một người mạnh mẽ chứ không như vẻ bề ngoài của mình. Lúc này, Dương cảm thấy hình như tim mình đã đập lệch đi một nhịp vì ai đó.

-Nhóc ngắm anh thế đã đủ chưa?- Bất thình lình Bảo mở mắt ra nhìn Dương làm cô giật mình.

-Anh... anh giả vờ ngủ sao?- Dương xấu hổ.

Thật ra thì trước khi Dương đến đây, Bảo vì đợi lâu quá mà ngủ đi một lúc. Nhưng với một người học võ cấp cao như Bảo thì kể từ lúc cô bước lại gần thì đã tỉnh lại rồi, nhưng anh vẫn muốn xem cô sẽ hành động như thế nào nên mới giả vờ tiếp tục ngủ như thế.

Cảm nhận thấy bước chân Dương trở nên nhẹ hơn khi tới gần mình thì thật sự cảm thấy rất vui, rồi đến khi cô ngồi xuống bên cạnh anh, hơi thở ấm áp của cô phả lên gương mặt mình, Bảo biết rằng, mình thật sự thích cảm giác có cô ở bên, anh không muốn một lần nữa đánh mất mọi thứ như lúc trước.

-Có gì mà mặt nhóc đỏ lên thế, xấu hổ ư?- Bảo trêu chọc.

-Anh lúc nào cũng chỉ biết trêu chọc người khác như thế sao?

-CHỉ với người mà anh có hứng thú thôi.

-Anh... Anh hẹn em ra đây có việc gì?- Dương đánh trống lảng.

-Anh muốn rủ em đi chơi vào ngày mai.

-Ngày mai? Có ai đi cùng không?

-Nếu em muốn có thể rủ thêm người, nhưng anh muốn một mình em đi thôi.

-Anh thôi đi được không, em sẽ rủ thêm cả Mai và Châu đi cùng.

-Vậy thì anh sẽ rủ thêm Minh, à mà có lẽ em nên rủ thêm Hoàng.

-Tại sao?

-Em phải tính sao cho bạn em có đôi có cặp chứ.

-Vậy thì Châu với anh Minh, em với Mai, còn anh với Hoàng, ý anh là thế à?- Dương ngây ngô tính toán.

-Sao em chỉ tính đúng đôi đầu tiên thế?- Bảo cười khổ.

-Em tính sai chỗ nào?- Dương cãi.

-Phải là em đi với anh còn Hoàng đi với Mai chứ.

-Hứ, ai mà thèm đi với anh.- Dương ngoảnh mặt đi.

-Quyết định như thế nhé, em về lớp rủ thêm người đi, anh cũng đi đây.

-Được rồi.- Dương chấp nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.