Đụng Độ Mỹ Nam

Chương 143: Giả chết




- Thần công tử, chúng tôi thay mặt thiên hạ muôn dân đến thỉnh mạng, cho dù ngài không muốn ra tay, nhưng cũng có thể gặp mặt chúng tôi một lần, nói ra lý do, cự tuyệt chúng tôi bên ngoài như vậy là có ý gì?

Có lẽ bởi vì có người trọng thương đã làm vô số người rốt cục mất kiên nhẫn, một thanh âm tiếng gầm vang lên tận sâu trong đám người!

Vì thế từng thanh âm tiếng phụ họa cũng vang vọng lên.

Chẳng qua tuy tinh thần của vô số người đã đến cực hạn, nhưng đã không còn người nào dám vọt vào tường thành, tuy bọn họ cường hãn nhưng vẫn biết không uy hiếp được hoàng thành.

Trên không trung nhóm người của Tử Huyên nhìn thấy động tĩnh bên dưới đều phảng phất như không nghe thấy, ở trong lòng các nàng không có ai càng thêm trọng yếu so với Thần Dạ.

- Tử Huyên, cô làm vậy là cưỡng cầu chúng tôi!

Nghe vậy Trưởng Tôn Nhiên miễn cưỡng cười nói:

- Nói lời thật ích kỷ, tuy rằng chúng tôi luôn nghĩ tới muốn thay hình ảnh của cô trong lòng Thần Dạ, muốn hắn cũng yêu chúng tôi như yêu cô, nhưng đã không có khả năng, không có chúng tôi hắn sẽ đau khổ, nhưng không có cô hắn sẽ chết.

- Cho nên…

Huyền Lăng nhìn Tử Huyên, nghiêm mặt nói:

- Hỗn Độn lực ít nhất cần một đoạn thời gian rất dài khống chế, nhưng nếu nhất định cần có Hỗn Độn lực mới có thể làm được, Tử Huyên, đến lúc đó chuyện này giao cho chúng tôi!

- Các ngươi? Tuyệt đối không được!

Tử Huyên có chút kinh ngạc, các nàng còn chưa nắm Hỗn Độn lực trong tay, làm sao thay thế cho mình? Nhưng bất kể là biện pháp gì, đều không thể để cho các nàng làm như vậy.

Huyền Lăng cười tự tin, nói:

- Ta chính là tiên thiên vô thượng kiếm thể, Trưởng Tôn tỷ lại luyện Băng Tâm Công, cùng với…

Huyền Lăng nhìn qua U Nhi, tiếp tục nói:

- Ba người chúng ta dùng mạng của mình có lẽ có thể thay thế Hỗn Độn lực, mặc kệ chúng ta có làm được hay không, ít nhất cô cũng nên cho chúng ta đi thử một lần!

- Hồ nháo, việc này mà các cô có thể thử sao?

Một thanh âm đã vắng lặng suốt gần nửa năm đột nhiên vang lên bên cạnh mọi người.

- Thần Dạ!

Nhóm người Tử Huyên quay phắt lại, sau lưng các nàng không phải là Thần Dạ sao?

Diệp Thước cùng Thiết Dịch Thiên, phu thê Phong Ma cùng Tiết Vô Nghịch, Ngao Thiên, Thành Tự Tại bọn họ đều xuất hiện trên không trung.

- Thần Dạ, như thế nào?

Diệp Thước vội hỏi.

Nghe vậy Thần Dạ cười nói:

- Yên tâm, không có bất luận người nào sẽ xảy ra chuyện!

Nụ cười thật tự tin, tuy rằng mọi người vẫn cảm giác được áp lực, nhưng đã yếu bớt, bọn họ tin tưởng Thần Dạ, thanh niên này chưa từng làm họ thất vọng qua bao giờ.

- Thần Dạ!

Tử Huyên đi tới gần nắm lấy tay hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói:

- Lần này huynh không phải lại muốn dùng chính huynh đi hộ vệ cho mọi người đi?

Thần Dạ nắm chặt tay nàng, nghiêm mặt nói:

- Cho tới bây giờ chúng ta cũng chưa từng được bình tĩnh hoàn toàn, hạnh phúc của chúng ta, ta còn chưa hưởng thụ đủ, như thế nào bỏ được? Yên tâm, vào hôm nay ta muốn đem mọi chuyện đều giải quyết, sau đó đi qua cuộc sống của chúng ta.

- Thật sao?

Tử Huyên ngẩng đầu nhìn hắn.

- Sao lại lừa muội, sao dám đây?

Thần Dạ cười khẽ, thân ảnh vừa động lại xuất hiện trên tường thành đế đô.

- Thần công tử, ngài rốt cục xuất hiện! Thần công tử, van cầu ngài, vì thiên hạ muôn dân…

Nhìn vô số người phía trước, Thần Dạ cười nhạt nói:

- Vì thiên hạ muôn dân, ha ha, thật là một lý tưởng cùng sứ mạng cao thượng. Đúng rồi, tất cả mọi người nhận thức nữ tử bên cạnh ta đi?

Tu La ma nữ, minh chủ Dạ Minh Tử Huyên, trong thiên hạ có ai mà không biết.

Thần Dạ tiếp tục nói:

- Vì một trận chiến của thiên hạ muôn dân, cũng mang ý nghĩa ta nhất định phải buông tha nữ tử mà ta yêu thương này, mọi người nghĩ như thế nào đây?

Toàn bộ thanh âm trong một khắc đột nhiên vô ảnh vô tung biến mất, ngay cả tiếng hô hấp cũng không còn, cả đám người nhìn Thần Dạ, nhất thời có chút nói không ra lời.

Nhưng im lặng như vậy chưa kéo dài được bao lâu, một thanh âm cao ngất từ sâu trong biển người vang lên:

- Thần công tử, thiên hạ muôn dân là điều kiện chủ yếu hình thành thế giới này, dùng tính mạng một người có thể đổi lấy thiên hạ muôn dân, chúng tôi đều sẽ nhớ rõ Tử Huyên cô nương.

- Vậy sao?

Thần Dạ không tức giận, vẫn cười nói như trước:

- Mạng của ngươi cũng rất trọng yếu, có thể trợ giúp ta đối phó Tà Đế, trước tiên đem mạng của ngươi giao cho ta đi, như thế nào?

- Này?

Biển người lại yên tĩnh trở lại!

Nhìn mọi người, Thần Dạ tiếp tục nói:

- Nói thì ta đã nói, nếu mọi người không có chuyện khác thì toàn bộ giải tán đi, nơi ở của Thần gia để các ngươi vây quanh thật không tốt. Chẳng lẽ các ngươi muốn tiếp tục bức ta?

- Thần công tử!

Lại có người nói:

- Thần công tử, chúng tôi không phải ý tứ này, trước khi tới đây chúng tôi cũng không biết muốn ngài ra tay phải dùng tính mạng Tử Huyên cô nương làm trả giá…

- Hiện tại đã biết, cũng không xem là muộn!

Thanh âm Thần Dạ trầm xuống, ánh mắt hiện hàn ý.

- Cảm tình giữa công tử cùng Tử Huyên cô nương từng cảm động chúng tôi, hiện giờ cũng không thể làm ra hành động cưỡng bức hai vị, chỉ là ta hi vọng công tử có thể đáp ứng chúng tôi một việc.

Người nọ tiếp tục nói:

- Chúng tôi hi vọng nếu một ngày nào thực lực công tử có thể không cần trả đại giới vẫn đối chiến được với Tà Đế, thỉnh báo thù cho chúng tôi. Chúng tôi bất luận ở địa phương nào cũng sẽ cầu phúc cho hai vị!

Ánh mắt Thần Dạ run lên, ôm quyền, nghiêm mặt nói:

- Mọi người yên tâm, chuyện ta nên làm tuyệt sẽ không lui ra sau nửa bước.

- Như thế, đa tạ công tử! Chúng ta đi!

- Đi?

- Phải, lập tức rời đi nơi này. Có lẽ không bao lâu nữa chúng ta sẽ chết, nhưng không có bất cứ người nào có quyền đòi hi sinh tính mạng người khác đến cứu tính mạng của mình. Đi, đừng làm khó dễ Thần công tử!

- Đợi một chút!

Thanh âm trước đó có lẽ đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, hay là đã hạ quyết tâm, lại vang vọng:

- Nếu Thần công tử cảm thấy được mạng của ta có thể hỗ trợ đi tiêu diệt Tà Đế, vậy Thần công tử cứ việc lấy đi là được, chỉ cần Thần công tử đáp ứng lấy ý niệm thiên hạ làm chủ yếu, ra tay đối chiến với Tà Đế, ta tình nguyện buông tha tính mạng đến cứu vớt thiên địa muôn dân!

- Nói rất đúng, giỏi cho một người hiểu rõ đại nghĩa!

Thần Dạ cười nói:

- Ngươi đã nói như vậy, nếu ta không làm theo chỉ sợ sau này cho dù các ngươi chết hết, hóa thành cô hồn dã quỷ cũng phải thời khắc mắng ta, đúng không?

- Nếu là như vậy, mạng của ngươi trước tiên đưa ra đi!

Bàn tay Thần Dạ vừa động, hai thân ảnh từ tận sâu trong biển người bị mạnh mẽ kéo ra.

- Có nhiều người đều đã chết rồi, hai người các ngươi sao còn sống?

Nhìn Thiên Không cùng Liễu Lăng Vân, nhất là nhìn thấy Thiên Không đã thay đổi thanh âm, hắn cười nói:

- Vì đối phó ta, các ngươi xem như nhọc lòng ah!

- Thần Dạ!

Sắc mặt hai người Thiên không quả nhiên hoảng sợ, người trước mắt chẳng những có thể lập tức tập trung vào bọn hắn, cũng dễ dàng bắt bọn hắn đi ra, phần thực lực này…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.