Đụng Độ Mỹ Nam

Chương 13: Đính ước hôn nhân




Edit+Beta: Panh Hoang

Ban đêm, bầu trời lấp lánh đầy sao, ánh trăng bạc chiếu vào bộ lạc Dong Binh, chiếu rọi bộ lạc của bọn họ thật đẹp giống như một thôn trang thông thường.

Trương Tử Thạc nhìn Kiều Vô Song bắt chéo hai chân ở trên nóc phòng ngắm trăng, nhịn không được lắc đầu một cái, thân mình chợt lóe, hắn liền đến bên cạnh cô, hỏi: "Kiều cô nương, giờ hợi sắp đến, vì sao chúng ta còn chưa xuất phát?"

Bọn họ muốn cùng Nam quốc Hoàng đế Tử Mặc Hàn giao dịch, không biết đối phương ra cái ngoan chiêu gì, mà cô chẳng những không khẩn chương một chút nào, ngược lại còn thoải mái nhàn nhã nằm ngắm trăng.

Kiều Vô Song mở mắt ra, trong đôi mắt đẹp hiện lên một chút thông minh lanh lợi, cô nhếch môi cười nói: "Hiện tại là giờ nào?"

Trương Tử Thạc nói : "Giờ Tuất, còn hai canh giờ, mới đến giờ hợi."

Kiều Vô Song nói : "Vậy anh cho là, trong vòng hai canh giờ này, chúng ta có khả năng chạy tới biên giới Nam quốc sao?"

Trương Tử Thạc nói : "Từ chỗ này xuất phát, ra roi thúc ngựa cũng cũng phải hơn ba canh giờ, hiện tại cũng đã qua giờ Tuất, coi như chúng ta có ngồi trên Thiên lý mã, cũng không đuổi được."

Kiều Vô Song lộ ra một nụ cười bí hiểm, nói : "Dĩ nhiên đuổi không được, sao không ở chỗ này ngắm trăng?"

Trương Tử Thạc không biết làm sao, mặc dù biết cô làm việc luôn luôn nắm chắc, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Kiều cô nương, cô là cố ý lỡ hẹn đi?"

Kiều Vô Song nhếch môi cười, nói : "Tôi cũng không có lỡ hẹn, mấu chốt phải xem hiệu suất của lão Tứ như thế nào."

Lão Tứ?

Trương Tử Thạc mới nhớ ra, từ sáng đến giờ, hắn cũng không có nhìn thấy bóng dáng lão Tứ, chẳng lẽ...

Trương Tử Thạc kinh ngạc nói: "Cô bảo đệ ấy đi biên giới Nam quốc ư?"

Kiều Vô Song cười nói: "Biên giới Nam quốc, có cái gì?"

"Có quân thủ vệ biên giới..." Trương Tử Thạc chợt cả kinh, nói : "Cô, cô không phải là muốn để Nam quốc Hoàng đế, tự chui đầu vô lưới đi?"

Kiều Vô Song nhếch môi cười nói: "Làm một hoàng đế, lòng dạ của hắn nhất định rất sâu, cho nên, cho nên nhất định sẽ không một thân một mình đến giao dịch cùng chúng ta."

Trương Tử Thạc cẩn thận suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Hắn sẽ phái thêm quân đi cùng."

Vừa nghĩ tới kết quả kia,Trương Tử Thạc nhịn không được rùng mình một cái, cũng nói : "Kiều cô nương cao minh, nói như vậy, thủ vệ quân ở biên giới Đông quốc, sẽ đánh nhau cùng quân đội Nam quốc!"

Như là nghĩ tới điều gì đó, Trương Tử Thạc lại nhíu mày, nói : "Nhưng, Tướng quân ở biên giới sẽ xuất binh sao?"

Kiều Vô Song cười nói: "Cho nên, tôi đặc biệt để lão Tứ, mang theo thánh chỉ giả của tôi, đi gặp Tướng quân ở biên giới."

"Cô làm thánh chỉ giả?" Trương Tử Thạc đầu tiên là cả kinh, sau đó thở dài: "Kiều cô nương, như vậy, Đông quốc và Nam quốc chẳng phải lại muốn chiến tranh đi."

"Không đến mức chiến tranh." Kiều Vô Song nói : "Bây giờ chúng ta, phải đi làm một việc khác."

"Việc gì?"

"Đương nhiên là cùng Nam quốc Hoàng đế, chơi trò mèo vờn chuột một lần!"

Một lát sau, Kiều Vô Song và Trương Tử Thạc điều khiển ngựa từ bộ lạc Dong Binh rời đi.

Thực hiện dựa theo kế hoạch của Kiều Vô Song, hiện giờ Nam quốc và biên giới Đông quốc, quả thật đang ở trong loại trạng thái khẩn trương.

Liễu đại nhân và Lăng Đại tướng quân của Nam quốc dẫn theo hai vạn đại quân, ở bên ngoài cửa thành biên giới giàn hàng. Mà trên cửa thành, Đông quốc Tướng quân Mộ Dung tướng quân ở biên giới, đang dẫn đầu tướng lĩnh, không cam lòng yếu thế ở trên cửa thành giám thị.

Chỉ cần quân Nam quốc dám hành động thiếu suy nghĩ, quân Đông quốc sẽ lập tức phản kích.

Trong không khí tràn ngập hơi thở khẩn trương mà áp bách, Liễu đại nhân nhìn tình thế trước mặt, hô to không ổn: "Lăng Đại tướng quân, Hoàng thượng biết rõ Đông quốc và Nam quốc quan hệ căng thẳng, lại cố tình dẫn theo hai vạn đại quân đến đây, vậy chẳng phải là sẽ khiến cho hai nước đại loạn sao?"

Thân mình cao lớn cường tráng của Lăng Đại tướng quân, tuy rằng đã hơn ba mươi, lại vẫn có thể giữ được đường nét nhìn ra tư thế oai hùng của hắn, chỉ thấy hắn bình tĩnh nói : "Liễu đại nhân, hoàng thượng tự tay viết thủ dụ, lệnh ta xuất hai vạn quân tiến đến biên giới Nam quốc đóng quân, nhưng không để cho ta xuất chiến, nếu như Đông quốc bắt đầu hành động, ta sẽ dựa theo ý tứ của Hoàng thượng, rút quân."

Này...

Liễu đại nhân lăn lộn ở trong quan trường nhiều năm như vậy, loại tình huống này vừa nhìn liền biết, hoàng thượng nhất định có quyết định của hắn.

Liễu đại nhân âm thầm lẩm bẩm: "Con nhóc kia, không biết đang làm cái quỷ gì?"

"Nàng muốn làm cho hai nước đại loạn." Lăng Đại tướng quân cười lạnh nói: "Nhưng Hoàng thượng không phải người ngu, làm sao có thể mặc cho nàng sắp đặt !"

Đêm nay, lại là một vở kịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.