Đừng Để Sói Ăn Thịt

Chương 15




Chương 2046: Trở về. (2)

Về phần chiến tranh nhằm vào Thần vực, đồng dạng là vì dã tâm của Tạo Hóa thánh hoàng, những Chân Thần Thánh tộc khác chưa chắc đã nguyện ý làm vũ khí sử dụng cho Tạo Hóa thánh hoàng.

Đây là một cái tin tức tốt duy nhất trong rất nhiều tin tức bất hạnh.

Xuyên qua không gian cùng thời gian còn đang tiếp tục, Đế Vô Ngân nhìn lên thiên đồ, trên trán rỉ ra từng giọt mồ hôi.

- Lại cần ba lần không gian đại na di, chúng ta có thể tới bên ngoài Thán Tức thần tượng của Thần vực rồi, xuyên qua Thán Tức thần tường, chúng ta sẽ vào Thần vực!

Lúc Đế Vô Ngân đang nói, đột nhiên sắc mặt biến đổi, một khắc kia hắn cảm giác được Hi vọng hào đột nhiên lâm vào trong vũng bùn, tốc độ chợt giảm!

- Chuyện gì xảy ra?

Thác Bạt Khuê cũng là thay đổi sắc mặt, hắn cảm giác được Hi vọng hào tiến vào trong một cái lực trường cự đại, không gian bị phong lại!

- Ầm! Trận pháp đại điện của Hi vọng hào rung mạnh, các võ giả chủ trì trận pháp đều bị chấn đến chệch vị trí.

Mọi người kinh nghi bất định, từ cửa sổ của mạn tàu nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy mười mấy chiếc linh hạm đã ở chỗ này chờ đợi, mở ra đại trận đón bọn hắn!

Bọn họ giống như là một con côn trùng nhỏ mắc vào trên tơ nhện, không cách nào nhúc nhích!

Mà đại trận có thể chặn lại Hi vọng hào, thực lực của đối thủ là có thể nghĩ được.

- Thánh tộc linh hạm!

Đế Vô Ngân hít một hơi lãnh khí, rốt cuộc bọn họ vẫn bị mai phục rồi!

- Làm sao có thể nhanh như vậy?

Một Thiên Tôn của Hống Cốt tộc nắm chặt quyền đầu, trong thanh âm tràn đầy không cam lòng, bọn họ đã cách Thần vực rất gần, liền kém một chút là có thể thoát đi Thánh Chiến thiên, nhưng mà bây giờ lâm vào mai phục, thất bại trong gang tấc.

- Chúng ta từ khi bắt đầu chạy trốn cho đến hiện tại bất quá dùng thời gian mấy ngày mà thôi, mấy ngày xuyên qua lưỡng trọng vũ trụ của tam thập tam thiên, toàn bộ dựa vào chi trì của Hi vọng hào, người khác không thể nào nhanh hơn so với chúng ta, theo đạo lý chúng ta cho dù bị truy tung cũng sẽ không có người tới kịp mai phục... Những người này hẳn là từ Thần vực điều tới...

Ở trong góc, Lâm Minh mở miệng nói, thanh âm của hắn mặc dù trấn định nhưng trong ngữ khí không thể tránh khỏi để lộ ra một tia cảm giác suy yếu, lúc trước đánh một trận với Tạo Hóa thánh hoàng, Lâm Minh tiêu hao quá lớn, cơ hồ thiêu đốt linh hồn, tiêu hao tinh thần lực.

- Từ Thần vực điều tới sao....

Thác Bạt Khuê lẩm bẩm nói lại, cách giải thích này của Lâm Minh là hợp lý nhất, Thánh tộc hạt khu có thất trọng thiên, mà lữ hành vượt qua tam thập tam thiên vũ trụ, dựa vào linh hạm của Thiên Tôn linh bảo cấp như thế nào cũng phải một, hai tháng, muốn triệu tập võ giả tập hợp đến một cái vũ trụ mà dễ vậy sao, huống chi không phải là tất cả Thiên Tôn đều chịu sự điều khiển của Tạo Hóa thánh hoàng.

Nhưng mà nếu như điều phối những võ giả chinh chiến ở Thần vực trở lại ngăn cản, vậy thì dễ dàng hơn nhiều.

- Thái cổ di tộc sao... Ta chờ các ngươi đã lâu rồi!

Một cái thanh âm to lớn vang lên trong hư không, một trung niên nhân mặc trường bào đỏ thẫm từ trong phương trận của Thánh tộc chậm rãi bay ra.

Trên mặt hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, toàn thân khoác chiến giáp, tu vi rõ ràng là Thiên Tôn đỉnh phong.

Ánh mắt của hắn như điện, hời hợt quét qua Hi vọng hào đã rơi vào trong trận pháp, lúc này năng lượng của Hi vọng hào đã chưa đầy năm phần trăm nữa rồi!

Mặc dù là linh bảo vượt xa cấp bậc Chân Thần, nhưng mà căn bản không cách nào phát huy uy lực.

- Nội tình của Thái cổ chủng tộc thật đúng là thâm hậu, thế nhưng có thể lấy ra được chí bảo như vậy, bất quá đáng tiếc, những thứ này đều phải thuộc về Thánh tộc rồi...

Trên mặt trung niên nam tử mặc chiến giáp mang theo điệu cười nhe răng, đánh gục Thái cổ chư tộc, bắt sống Lâm Minh, đây sẽ là một cái công lớn, uy vọng của hắn ở Thánh tộc sẽ đề cao thật lớn, đồng thời nhận được phần thưởng phong hậu mà Tạo Hóa thánh hoàng ban tặng.

Lúc này ở phía sau Trung niên nam tử, hư không vặn vẹo giống như nước gợn.

Từng cái thân ảnh của Thiên Tôn Thánh tộc theo thứ tự phá vỡ không gian, chậm rãi xuất hiện.

Tu vi của bọn họ bất phàm, khí huyết trên người ngập trời, chân đạp hư không, phảng phất như ngôi sao sừng sững, có mấy người trong đó khí thế như uyên như ngục, làm cho người ta có một loại cảm giác sâu không lường được.

Bọn họ đều là Thiên Tôn đỉnh phong, cũng không kém hơn bao nhiêu so với trung niên Thiên Tôn vừa mới xuất hiện.

Cường giả của Thái cổ chư tộc trong Hi vọng hào ở trong lúc nhất thời đều là sắc mặt ngưng trọng, bọn họ cảm nhận được nguy cơ cùng áp lực khổng lồ!

Mới vừa trốn qua hang hổ, lại vào hang sói!

Hết lần này đến lần khác lực lượng của bọn hắn ở thời điểm thoát khốn Thái cổ vũ trụ đã cơ hồ tiêu hao hầu như không còn, hơn nữa trong bọn họ chỉ còn lại Thác Bạt Khuê cùng Đế Vô Ngân là hai Thiên Tôn đỉnh phong, lấy cái gì để đấu với những Thiên Tôn Thánh tộc ở trước mặt này?

- Trời diệt tộc ta sao?

Đế Vô Ngân nắm chặt song quyền, bởi vì dùng sức quá độ mà hai cánh tay nhẹ nhàng run rẩy, lão Thần Hoàng hi sinh chính mình, đem tương lai của tông tộc giao cho hắn, kết quả... Chỉ là loại kết cục này...

- Ta hận!

Móng tay của Đế Vô Ngân đâm vào trong huyết nhục thật sâu, đem hai tay của hắn đâm ra vết máu.

Lúc này từng cái Thiên Tôn của Thái cổ chư tộc đứng dậy, liên tục tới phía sau Đế Vô Ngân.

Bọn họ đối mặt với Thiên Tôn Thánh tộc dùng khỏe ứng phó với mệt mỏi, lực lượng gấp mười lần chính mình ở bên ngoài tàu, trong lúc nhất thời một cỗ cảm xúc bi tráng đang chậm rãi lan tràn ra!

Lúc này bọn họ rất rõ ràng, trận chiến này đánh xong, bọn họ có thể toàn quân bị diệt!

Trong hư không, mười mấy Thiên Tôn Thánh tộc tụ họp, trừ cái này ra còn có rất nhiều Giới Vương bình thường cùng Giới Vương đại giới, những Giới Vương này cùng với rất nhiều Thánh Chủ tập trung ở trong linh hạm, những linh hạm này đem lực lượng của bọn họ hội tụ lại với nhau, chống đỡ đại trận giống như thiên la địa võng này, phong tỏa tất cả phương hướng chạy trốn của Hi vọng hào.

Bằng vào Hi vọng hào hiện tại đã chỉ còn từng ấy năng lượng, căn bản không có bất kỳ hi vọng nào xông phá đại trận.

Ở bên trong Hi vọng hào, tất cả Thiên Tôn cổ tộc một mảnh nghiêm nghị, gần tới tử vong, không có người nào sợ hãi, bọn họ yên lặng đợi chờ đại chiến cuối cùng.

- Tu La cổ thần pháo còn có thể đánh không?

Đế Vô Ngân nhìn về phía Lâm Minh, chỉ là nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch kia của hắn, Đế Vô Ngân liền không đành lòng, hắn biết Lâm Minh tiêu hao quá lớn.

Lâm Minh trầm mặc, Thiên Tôn ở tại tràng phối hợp mở Tu La cổ thần pháo, còn có năng lượng của bản thân Hi vọng hào chi trì, mặc dù hắn liều lĩnh thiêu đốt linh hồn sợ rằng đều không thể sử dụng rồi.

Hơn nữa cho dù miễn cưỡng sử dụng, mở ra một pháo giết được mấy Thiên Tôn của Thánh tộc cũng không nghịch chuyển được đại cục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.