Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi

Chương 39




Dịch: Hàn Phong Vũ

Bên này Hạ Thiên Kỳ vừa định gọi điện thoại qua cho Triệu Tĩnh Thù hỏi thăm tình hình thế nào, Triệu Tĩnh Thù lại goi đến cho hắn trước:

"Có chuyện gì vậy Tĩnh Thù, có phải là bên kia cô đã phát hiện ra điều gì hay không, tôi vừa định gọi điện thoại qua cho cô đấy."

"Ừ, phía tôi quả thực có phát hiện ra một vài việc, phỏng đoán của cậu hoàn toàn chính xác, phía cảnh sát quả thật đang che giấu sự thật, mấy người học trò bị mất tích kia của Lý Thu Bình, đã tìm ra hai người rồi."

"Còn sống không?"

"Tất nhiên là không có khả năng còn sống.

Theo như hình ảnh mà phía cảnh sát chụp lại được từ hiện trường, vừa rồi tôi cũng đã có xem qua một lần, tình trạng khi chết vô cùng thê thảm. Toàn thân từ trên xuống dưới gần như không còn chỗ nào nguyên vẹn, trong số đó có một người chết mà phần đầu chỉ còn lại có một phần hai, bị moi ra thành một khoảng trống, toàn bộ phần thân dưới từ thắt lưng trở xuống đều biến mất.

Còn thi thể của người chết còn lại thì ngược lại so với người thứ nhất, tức cũng có thể xem như còn nguyên vẹn, nhưng trái tim và mấy ngón tay không cách nào tìm thấy."

Hạ Thiên Kỳ căn cứ vào những gì mà Triệu Tĩnh Thù miêu tả lại, trong đầu cũng đã hình dung được một phần hình ảnh tương đối đầy đủ, lúc này lại nghe Triệu Tĩnh Thù tiếp tục nói:

"Hiện tại tôi đang cùng Nguyệt Nguyệt đến phòng lưu giữ thi thể, dự định sẽ nhìn tận mắt xem xét thi thể. Tình hình phía bên kia của các người thế nào rồi?"

"Bên này chúng tôi cũng đã xong xuôi rồi, hiệu quả có thể xem như là rất tốt.

Như vậy đi, bây giờ cô gửi lại cho tôi một cái địa chỉ, bây giờ chúng tôi sẽ đi đến đó..."

Kết thúc cuộc điện thoại với Hạ Thiên Kỳ, Triệu Tĩnh Thù nhận ra bọn họ đã đến bên ngoài cửa phòng lưu giữ thi thể.

"Thiên Kỳ bọn họ bên kia cũng đã xong xuôi rồi, đang trên đường đi đến đây."

Sau khi Triệu Tĩnh Thù mang địa chỉ của vị trí hiện tại gửi cho Hạ Thiên Kỳ, thì ngẩng đầu, nhỏ giọng nhắc Lãnh Nguyệt một câu.

Lãnh Nguyệt gật đầu ra hiệu đã hiểu, mà lúc này cánh của của phòng lưu giữ thi thể đã được các nhân viên công tác ở đó mở rộng ra, Triệu Tĩnh Thù và Lãnh Nguyệt nhận hai cái bao tay từ trong tay hai gã nhân viên công tác, cả hai đều tự mang vào tay mình.

Nhiệt độ bên ngoài phòng lưu giữ thi thể thấp hơn nhiều so với nhiệt độ ngoài trời, Triệu Tĩnh Thù ôm lấy hai vai, gọi nhân viên công tác chỉ vị trí chính xác của mấy người bị sát hại trong lúc xảy ra vụ án mạng tại nơi này, tất cả đều được kéo từ trong ngăn lạnh ra.

Người bị hại ngoài hai người học trò bị mất tích của Lý Thu Bình ra, còn có ba người khác nữa.

Theo kết quả điều tra của phía cảnh sát về ba người này, bọn họ đều đã thống nhất với nhau rằng từng cá nhân đều có tồn tại liên hệ với nhau, những người này đều là người của Hứa Thành Lâm.

Trước kia Hứa Thành Lâm từng thuê bọn họ chăm sóc cha của ông ta.

Mà cho đến sau khi cha của ông ta qua đời, liên lạc với ba người này không có dấu hiệu đứt đoạn.

Cách thức bị giết của ba người này đều thảm thương giống hệt như nhau, trên mặt tràn đầy một màu xám ngoét, còn phần miệng thì bị xé ra, cả tay lẫn chân đều giống như bị con trùng ăn thịt gặm nhấm. Miệng vết thương cũng không bằng phẳng nhẵn nhụi, phía trên vết thương không ít thì nhiều cũng có mang theo vài phần thịt nát lớn nhỏ không hề giống nhau.

"Trái tim của những thi thể này đều bị moi ra để lại một lỗ hổng, hơn nữa cả cơ thể giống như là đã bị thứ gì đó rỉa thịt ăn qua, những chỗ bị đứt gãy của tứ chi cũng không giống như là bị thứ công cụ sắc bén nào đó làm ra.

Chẳng lẽ con quỷ của nhiệm vụ lần này là một con quỷ ăn thịt người?"

Triệu Tĩnh Thù kiểm tra mấy cỗ thi thể này rất cẩn thận, mặc dù cô không phải là pháp y. Nhưng bởi vì lúc đó cô có quan hệ rất tốt với Trịnh Khiết, cho nên cứ mưa dầm thấm lâu, dần dà cô cũng học được vài chiêu từ chỗ Trịnh Khiết.

Lãnh Nguyệt tuy nói cũng có mang bao tay, nhưng lại không hề có ý định động tay vào những cỗ thi thể này một chút nào, cũng chỉ là đứng im không nhúc nhích, chỉ dựa vào đôi mắt quan sát chúng.

Mãi cho đến khi nghe thấy Triệu Tĩnh Thù hỏi ý kiến mình, hắn mới có phản ứng bằng cách lắc lắc đầu, trả lời lại:

"Nếu nói như vậy thì, nó hẳn là sẽ không để lại thi thể cho chúng ta."

Lãnh Nguyệt rõ ràng không cảm thấy là như thế này, Triệu Tĩnh Thù nghe xong cũng chỉ cười cười, nói:

"Tôi cũng chỉ vừa nói qua như vậy mà thôi, nhưng mà những thi thể này đều không hoàn toàn trọn vẹn, hẳn là đã bị quỷ vật ăn tươi.

Ở đây chỉ có thi thể kia là không có gì ngoài việc chỉ còn lại có nửa cái đầu, nguyên nhân tử vong của những người còn lại, toàn bộ đều là chết bởi vì mất máu quá nhiều.

Có thể thấy được rằng những người này là đang có mục đích sau những tình huống này, hai mắt mở trừng trừng nhìn thân thể của chính mình bị quỷ vật gặm nhấm ăn mất từng chút một trên người, mãi cho đến khi máu trong cơ thể chảy ra đến hết mới thôi.

Chỉ là ngẫm lại thôi tôi đều cũng đã cảm thấy sởn hết cả gai ốc."

Lãnh Nguyệt cũng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng xảy ra trong lúc đó, hắn trầm mặc trong chốc lát mới nói thêm vào:

"Âm thai là một loại quỷ vật rất khó đối phó, bởi vì nó là do cương thi cùng với oán khí tích tụ lâu ngày mà sinh ra loại này, sức mạnh vô cùng đáng sợ, cũng không dễ đối phó chút nào."

"Cuối cùng thì âm thai có bao nhiêu đáng sợ?"

"Sự đáng sợ của nó được quyết định ở mức độ trưởng thành của nó, cùng với tốc độ trưởng thành của nó."

"Ý của anh là nói nó có thể lớn lên trở thành một con Ác quỷ sao?"

"Có lẽ so với Ác quỷ còn mạnh hơn rất nhiều, bởi vì loài này vô cùng hung ác, vốn dĩ không có cách nào đoán trước được mức độ trưởng thành của nó."

Lãnh Nguyệt nói ra điều mà hắn lo nghĩ trong lòng, còn như Triệu Tĩnh Thù thì vẻ mặt trở nên khó coi:

"Nếu như là đúng như những gì cậu vừa nói, tốc độ trưởng thành của âm thai kia là hết sức đáng sợ, như vậy thì chẳng phải là nói thứ tiếp theo chúng ta sẽ phải đối phó rất có thể là một con ác quỷ?"

"Bây giờ không có cách nào khẳng định."

Lúc Lãnh Nguyệt và Triệu Tĩnh Thù vẫn còn đang nói, cánh cổng chính của phòng lưu giữ thi thể đột nhiên vang lên một tiếng "sầm" thật mạnh rồi đóng kín lại.

Cả hai người đều cảm thấy kinh ngạc, nhưng rồi cũng phản ứng lại rất nhanh, nhanh chóng chạy đến bên cạnh cửa. Kết quả là không đợi cho đến khi bọn họ thử cầm cánh cửa đẩy ra, lại nhìn thấy cánh cửa trước mặt đột ngột biến mất.

Cùng lúc đó, vài giọt chất lỏng lạnh như băng từ trên trần nhà nhỏ giọt xuống, Triệu Tĩnh Thù theo bản năng đưa tay lên sờ sờ một chút, đưa tay lên trước mắt mới phát hiện ra chất lỏng kia là máu.

Rất nhanh, trên trần nhà bị ngăn cách ra một khoảng giống như một hồ máu, máu đổ từ trên cao xuống không có dấu hiệu dừng lại, toàn bộ thế giời dường như đều bị nhuộm thành một màu máu thuần túy.

"Theo sát tôi."

Lãnh Nguyệt nhắc nhở Triệu Tĩnh Thù cố gắng đừng kích động, hắn thì lại rút ra từ bên hông một thanh vô nhuận kiếm, sau đó cắn mạnh vào đầu ngón tay, rồi vẽ ra ở trên không trung vài hình vẽ phức tạp.

"Phá huyễn phù! Đi!"

Lãnh Nguyệt vung tay ném đi một lá bùa chú, sau đó lại bị hắn vung một kiếm chém đứt, lá bùa chú bị chém rách ra trên không trung phát ra một loại ánh sáng màu vàng mạnh mẽ, biến hóa ra hai bàn tay to lớn.

"Phá!"

Chỉ một chữ "phá" vừa ra khỏi miệng, đột nhiên hai bàn tay to lớn kia lao đi rất nhanh, sau đó ầm ầm hướng về phía trên trần nhà kia.

Chỉ trong phút chốc, vô số ảo ảnh trong suốt giống như mảnh pha lê vỡ nhanh chóng rơi xuống, nguyên là cảnh tượng trên tấm màn máu đổ xuống như thác nước nhanh chóng biến mất không một chút dấu vết.

Cánh cửa biến mất lại biến hóa ra lần nữa, ánh mắt sắc bén của Lãnh Nguyệt lướt qua bên trong phòng lưu giữ thi thể nhìn qua một lần, thấy không thứ gì khác thường xuất hiện nữa, anh ta lại nhắc Triệu Tĩnh Thù mở cửa phòng lưu giữ thi thể, rồi đi theo phía sau ra khỏi phòng.

Bọn họ vừa mới từ trong phòng lưu giữ thi thể đi ra, lại vừa đúng lúc gặp được ba người Hạ Thiên Kỳ vừa mới đến nơi. Hạ Thiên Kỳ thấy ánh mắt của Lãnh Nguyệt lạnh như băng, trên mặt Triệu Tĩnh Thù vẫn còn bàng hoàng chưa bình tĩnh lại, không khỏi bất ngờ hỏi:

"Chuyện gì đả xảy ra?"

"Vừa rồi chúng tôi bị tấn công." Triệu Tĩnh Thù nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ bọn họ đã đến đây, trên mặt tức khắc lộ ra vài phần vui mừng.

"Bị tấn công trong phòng lưu giữ thi thể? Vậy thì có nhìn thấy con quỷ kia hay không?"

Hạ Thiên Kỳ không biết là muốn hỏi điều gì đó, lúc này lại quay đầu về phía Lãnh Nguyệt hỏi.

"Chẳng qua cũng chỉ là một lớp ảo ảnh, bị tôi dùng phá huyễn phù phá đi, cũng không nhìn thấy con quỷ nào."

Hạ Thiên Kỳ thầm nghĩ một tiếng khó hiểu trong đầu, nếu như con âm thai kia không có ở nơi này, Lãnh Nguyệt bọn họ vừa bị ai tấn công kia chứ?

Tiếp theo sau đó, Hạ Thiên Kỳ lại đi lòng vòng không xác định được bên trong phòng lưu giữ thi thể, hơn nửa giờ sau, hắn mới mang theo vẻ mặt nghi ngờ từ bên trong đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.