Đừng Chọc Nhầm Công Chúa

Chương 24: 24: Bị Thương




Hứa Hương Ngọc vẫn luôn cho rằng Bộ Hành bất quá mới hỏi việc của xưởng, chứ không có chí lớn, chỉ ở gian hàng này mà thôi, không nghĩ tới lúc trước cô có xem qua báo cáo tài chính sáu tháng đầu năm, lại tưởng tượng thêm chuyện con trai mình không giữ được bí mật chuyện có tiền mua xe, chuyển giọng nói: "Không cần không cần! Nghe chú hai cháu nói, kỳ thật là có hai món tiền hàng lớn chưa đụng tới, cháu cứ làm gì cháu muốn. Chờ làm xong sổ sách, thím sẽ giục chú hai chuyển tiền cho cháu.”

Bộ Hành gật gật đầu, “Vậy tốt rồi!”

Cô không vội số tiền này, trên thực tế nhà xưởng mấy năm nay lợi nhuận ngày càng sa sút, trong lòng cô biết năm nay chia hoa hồng như thế nhất định hàng tồn lại không ít, năm sau rất có khả năng bị lỗ.

Cô có 48% cổ phần nhà xưởng, cũng không muốn tới vì chú hai là người không có tài kinh doanh, cũng không có hứng thú tiếp nhận cái cục diện rối rắm này, từ hôm nay trở đi phải nghĩ cách nào đó để thoát thân, không muốn cùng bọn họ có chung lợi ích nữa.

“Được rồi! Nhà xưởng thật sự khiến cho chú cháu đau đầu.” Hứa Hương Ngọc kéo tay Bộ Hành, có ý sâu kín mà cười, “Thím hôm nay tới đây ngoài thăm xem cháu như thế nào còn có một việc khác nữa.”

Bộ Hành kìm nén muốn rút tay về, lên tiếng: “Việc gì ạ?”

“Thím muốn giới thiệu cho cháu một người,” Hứa Hương Ngọc ngữ khí tự hào, “Là cháu trai ruột của thím, tốt nghiệp thạc sĩ loại ưu, tên là Hứa Thành!”

Hứa Hương Ngọc kỳ thật ban đầu còn có chút do dự, vì Bộ Hành không cha không mẹ nghe như vậy thì thấy phúc khí không lớn, mai mối để làm con dâu cho gia đình anh trai mình, bà vẫn còn thấy có điểm băn khoăn đối với anh trai. Nhưng nghĩ lại, Bộ Hành diện mạo không kém, không nói đến cô còn là chủ tiểu biệt thự cùng với số tài sản không biết gửi ngân hàng nào, chính cái cửa hàng này cũng giá trị ngàn vạn, chờ cô được gả cho người khác, lúc đó Hứa Hương Ngọc có thể không mất một đồng quan hệ nào, càng đừng nói bà có thể chiếm 48% cổ phần trong xưởng. Mà ai lấy được Bộ Hành, thì toàn bộ tài sản sẽ trở thành của hồi môn của cô ấy, ai cưới được cô ấy cũng đã thấy được lợi ích thực tế!

Hứa Hương Ngọc bàn tính như vậy anh trai bà, anh trai bà từ trước đến nay đối với bà không bao giờ từ chối điều gì, Bộ Hành nếu là gả qua đó trở thành người của nhà họ Hứa, đến lúc đó thâu tóm cô ta dễ dàng hơn nhiều.

Thì ra là thế.

Bộ Hành trong lòng hiểu rõ, rất dễ đoán ra ý đồ của Hứa Hương Ngọc. Không phải cô tiểu nhân hẹp hòi, mà là cô từ nhỏ đã biết thím hai này đối với nhà cô không có gì tốt.

Nhưng cô đã gặp qua Hứa Thành, xem ra thím hai còn không biết.

Hứa Hương Ngọc thấy cô không lên tiếng, lại nói: “Cháu cũng biết chú cháu không qua trường lớp sách vở gì, năm trước là thím mời Hứa Thành từ xí nghiệp của nhà nước về làm cho chú hai cháu, hiện đang làm trợ lý tổng giám đốc, để quản các công việc trong xưởng từ trên xuống dưới, thật sự tuổi trẻ đầy hứa hẹn! Cháu xem… Khi nào rảnh các cháu đi gặp mặt được không?”

Bộ Hành hơi ngượng ngùng mà cười cười, không cự tuyệt.

Thím hai lúc này còn có ý lừa cô, Hứa Thành là thân là cháu trai của thím, lại ở trong xưởng quản tài vụ. Cô vừa lúc mượn cơ hội này để hỏi thăm sự việc.

Nói đồng ý với bà ta, nên Hứa Hương Ngọc rốt cuộc cũng vừa lòng mà đi.

Bộ Hành nhìn thời gian, cũng đã 8 giờ.

Các cửa hàng bên cạnh phần lớn đã tắt đèn, Bộ Hành ghi notebook, khóa cửa rời đi.

Thời tiết bên ngoài không biết từ lúc nào đã ngừng gió, trong không khí chỉ có hơi lạnh, mang theo chút ẩm.

Bộ Hành hít hít cái mũi, đeo túi đi ở trên cầu vượt.

Cách đó không xa qua hai con phố là Bảo Thịnh, trên tường ngoài có gắn màn hình siêu to đang phát quảng cáo thời trang cao cấp do một minh tinh điện ảnh diễn xuất. Thoạt nhìn hình ảnh đó so với cây cầu vượt đi vào khu chợ bán sỉ thì nó đẳng cấp hơn nhiều.

Nơi đó có bốn tầng, được mọi người trong và ngoài nước quan tâm về các nhãn hiệu đồ trẻ em tầm trung và cao cấp, buổi sáng cô đã đi dạo qua từng căn một.

Bộ Hành hít sâu một hơi không khí của ban đêm vào lồng ngực, nói với chính mình ở trong lòng: Một ngày nào đó, MOCO của tôi sẽ có được một vị trí ở đó.

Không biết như thế nào, cô nhớ tới ban ngày khi đến Bảo Thịnh gặp được nam nhân kia.

Hiện tại xem ra, so sánh với quyết tâm tìm vị trí cho MOCO, thì tính hiếu chiến muốn có được anh ta tựa hồ còn lớn hơn nữa.

Nhưng không liên quan, cô sẽ nghĩ mọi cách để có được điều cô muốn.

Bên miệng có ý cười, cô bước nhanh, đi đến bãi đỗ xe lấy xe về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.