Đừng Chạm Vào Cái Đuôi Của Tui Nha

Chương 7: Anh tức giận cô cũng không được




Edit: DinhHa

Beta: La Pluie

"Nơi này là Buông Lập." An Sơ Hạ vỗ vai Manh Tiểu Nam, nói: "Tiếng cổ vũ lớn thì thế nào? Sau cùng vẫn phải xem thực lực a. Yên tâm đi, tớ thấy Hàn Thất Lục và bọn họ dường như cực kỳ có lòng tin, cậu cứ an tâm ngồi theo dõi trận đấu đi."

"Được." Manh Tiểu Nam gật đầu mạnh một cái, chợt nghi ngờ nhìn qua, hỏi: "Cậu đứng lên làm gì a? Tớ theo dõi trận đấu, còn cậu không theo dõi sao? Trận đấu lập tức sẽ bắt đầu rồi."

"Tớ đi nhìn một chút, xem bọn họ có cần giúp gì không?" An Sơ Hạ trả lời.

Vừa rồi, bảy đội viên dự bị đã dời từ trên xe một ít đồ đạc đến, nhưng là lại đi ra ngoài, hẳn là còn chưa dọn hết đồ, cho nên cô định đi giúp một chút.

"Nhưng trận đấu lập tức sẽ bắt đầu a." Manh Tiểu Nam có chút lo lắng nói.

An Sơ Hạ mỉm cười, nói: "Cậu cũng đừng nghĩ đến tớ, dù sao tớ xem cũng không hiểu trận đấu bóng rổ, đi xem một chút họ có cần tớ giúp gì không cũng tốt. Cậu ngồi ở chỗ này, chờ tớ trở lại kể lại tình hình trận đấu cho tớ, thì chẳng khác nào tớ đang theo dõi trận đấu, không phải sao?"

Manh Tiểu Nam do dự một chút, nhưng vẫn lại gật đầu: "Vậy... Được rồi! Vậy cậu cẩn thận một chút, công việc cần dùng thể lực làm thì để bọn họ đảm nhiệm đi!"

"Tớ biết rồi!" An Sơ Hạ đồng ý, đi dọc theo khu nghỉ ngơi, ra khỏi sân bóng rổ.

Bên ngoài nhiệt độ so với bên trong thấp hơn rất nhiều, An Sơ Hạ siết thật chặt áo khoác trên người, đi về phía cổng trường học.

"Phu nhân Đội trưởng! Chị ra ngoài này làm gì?" Một đám người cầm khăn mặt, cùng một số hộp thuốc cứu thương và vài vật dụng khác đi tới. Vốn là trường học là sẽ phái đội cứu thương đi theo, nhưng bị Hàn Thất Lục từ chối, nói là như thế sẽ khiến phía Buông Lập có cơ hội mỉa mai, nói bọn anh mảnh mai yếu ớt.

Sự thực chứng minh, Hàn Thất Lục cân nhắc rất đúng, nhớ lại cảnh tượng lúc hai bên vừa gặp mặt, nếu như thật sự bọn họ mang theo đội cứu thương tới, không tránh được phải bị học sinh Buông Lập châm chọc vài câu.

"Tôi đến xem có cần tôi giúp việc gì không." An Sơ Hạ đi lên phía trước trả lời.

"Không cần không cần! Đi nhanh đi, trận đấu chắc là sắp bắt đầu rồi, chúng tôi cũng phải nhanh chóng lên sân đấu đợi lệnh rồi." Đội viên dự bị nói xong, tránh tay An Sơ Hạ đưa tới, gần gũi mỉm cười: "Những vật này chúng tôi có thể cầm được!"

An Sơ Hạ đành phải từ bỏ ý định, đi theo mấy người bọn họ cùng nhau trở về sân bóng rổ.

"Người kia..." Cô đột nhiên dừng bước chân lại, nghi ngờ nhìn về một phía.

Người kia, nhìn bóng lưng, dường như có chút quen mắt a. Cô cảm thấy, thật sự giống như đã nhìn thấy qua ở nơi nào? Thế nhưng, cô không biết đã từng nhìn thấy học sinh của Buông Lập ở đâu?

"Phu nhân đội trưởng, chị làm sao vậy?" Có người chú ý tới cô dừng bước, nghi ngờ hỏi.

"Không có việc gì." An Sơ Hạ trả lời, bước nhanh mấy bước, để bắt kịp mọi người. Hẳn là cô nghĩ nhiều, hoặc là nhìn lầm rồi phải không?

Thời điểm trở lại sân bóng rổ, trận đấu đã bắt đầu được ba phút, hiện giờ tỷ số vẫn còn là không đều.

"Giang Nam, như thế nào?" đội viên dự bị biết Giang Nam hiểu bóng rổ, để xuống đồ liền đi tới hỏi tình hình. Trừ phi trên sân có đội viên bị thương, mấy người bọn họ kinh nghiệm cùng năng lực hơi yếu, dường như là không có cơ hội ra sân. Nhưng bọn họ càng hy vọng các thành viên không bị thương.

"Không đều, các anh không nhìn thấy sao, bây giờ thật sự là khó có thể nhận định rốt cuộc đội kia có mạnh hay không. Trước kia tôi nghe Tiêu Minh Lạc nói, nên hiểu rõ chiến lược của bọn họ, thế nhưng, tại sao bây giờ tình hình lại biến thành lấy đá chọi đá?" Manh Tiểu Nam có chút mê mang hỏi.

Trong đó, một đội viên dự bị bật cười thần bí một tiếng: "Chiến lược này, đương nhiên, là đánh bất ngờ."

"Là đùng để đánh lạc hướng bọn họ sao?" Manh Tiểu Nam ánh mắt sáng lên.

"Có thể như vậy nói." Thành viên kia ngừng lại một chút, tiếp tục nói: "Mục đích chủ yếu nhất, vẫn là hao phí thể lực đối phương. Đối phương lấy phòng ngự làm chủ, chờ cơ hội tìm chỗ sơ hở, mà chiến thuật của chúng ta bây giờ cũng giống như họ. Có thể nói, chúng ta noi theo bọn họ, đều lấy phòng ngự làm chủ, cho nên bây giờ hai bên đang giằng co ở đây."

"Cho nên nói... Đây là đang đợi bọn họ thể lực chống đỡ không nổi nữa, hoặc là, khiến bọn họ không nhịn được, chủ động tấn công." Manh Tiểu Nam hiểu được chính xác ý của đội viên dự bị giải thích về chiến lược, cặp mắt cô trở nên sáng choang nói: "Mạnh!"

"Tuy nhiên, chuyện này cũng thật nguy hiểm, bọn họ hao tổn thể thực, đồng thời chúng ta cũng ở đây hao tổn thể lực. Nếu như bọn họ liền chuẩn bị trước một chiến lược khác, như vậy, chúng ta một mực đánh tới cuối cùng cũng chỉ là lấy đá chọi đá, có thể thắng được hay không vẫn rất khó nói." Một đội viên dự bị khác có chút ngưng trọng nói.

An Sơ Hạ trầm mặc, cô tuy không hiểu bóng rổ, nhưng là nghe đội viên dự bị đối thoại cùng Manh Tiểu Nam, cũng biết trận này trận đấu này cực kỳ khó khăn.

Trong lòng cô, cũng không tránh khỏi có chút nặng nề.

Mười hai phút qua đi, tiếng còi vang lên, đã đến giờ nghỉ ngơi giữa trận.

Trên sân tất cả mọi người đều ngừng động tác, An Sơ Hạ nhạy cảm chú ý tới vẻ mặt của Lý Nam đứng một bên cùng Nhan Nhược. Lý Nam biểu hiện không nhìn ra vui vẻ hay giận dữ, dường như rất ổn định. Nhưng Nhan Nhược cũng không giống cô, sắc mặt trở nên có chút tối sầm lại, thời điểm tiếng còi vang lên, lập tức buông lỏng.

"Uống nước đi." An Sơ Hạ và Manh Tiểu Nam cùng những đội viên thay thế đều bắt đầu giúp bọn họ mở chai nước khoáng.

"Khăn mặt." Hàn Thất Lục đi đến trước mặt cô, nhàn nhạt hỏi: "Ngay từ thời điểm đầu trận đấu, em đã đi đâu vậy hả?"

An Sơ Hạ sững sờ một chút, không nghĩ tới Hàn Thất Lục ở trong trận đấu lại vẫn có thời gian chú ý đến cô. Cô vừa đưa khăn mặt cho anh, vừa nói: "Em đi xem bọn họ có cần em hỗ trợ lấy đồ hay không. Em nói anh nha, tập trung thi đấu thật tốt, cái khác không cần chú ý, chuyên tâm đến tỉ số đi!"

"Anh cực kỳ chuyên tâm a." Hàn Thất Lục nói xong, uống một ngụm nước, nói: "Ngược lại đám người kia thật dai sức, tuy nhiên, điều này cũng nói lên là bọn họ quá nghe lời huấn luyện viên."

"Điều này đối với chúng ta mà nói là tốt hay là không tốt?" Tự biết không hiểu bóng rổ, An Sơ Hạ khiêm tốn thỉnh giáo, thuận tiện đưa một chai nước suối đã mở nắp cho Hàn Thất Lục, hơn nữa còn giúp anh đấm lưng mát xa.

Thời gian chỉ có một trăm ba mươi giây, thừa dịp lúc này, cô xoa bóp nhẹ nhàng cho anh cũng được.

"Đãi ngộ này trước kia anh chưa từng trải qua." Hàn Thất Lục vừa uống nước khoáng vừa nói: "Điều này đối với chúng ta mà nói là chuyện tốt."

Lý Nam vào thời điểm này bước nhanh tới, chỉ nói một câu.

"Mọi người cố lên!"

"Vâng! Huấn luyện viên!" Các đội viên cùng lúc đồng thanh hô lên.

Hàn Thất Lục nhìn thoáng qua Lý Nam, lại nhìn thoáng qua sắc mặt đối phương khu nghỉ ngơi, vẻ mặt nham hiểm biến đổi không ngừng.

Trận thứ hai bắt đầu, chiến lược của đối phương vẫn giống như trận đầu tiên, nhưng đã điều chỉnh rất nhỏ, mà Hàn Thất Lục bên này cũng học theo bọn họ, điều chỉnh một chút. Hai bên trong toàn bộ thời gian trận thứ hai vẫn ở giai đoạn giằng co, nhưng đều đạt ba điểm, tỷ số là ba đều, hay còn gọi là ngang tay.

Trận thứ hai vừa kết thúc, Nhan Nhược trực tiếp đi tới phía bọn họ bên này, mục tiêu là khu nghỉ ngơi nơi Lý Nam đang đứng.

Vừa đi tới gần, không đợi Lý Nam mở miệng, Nhan Nhược liền tức giận nói: "Lý Nam! Chị có ý tứ gì?"

"Hả?" Lý Nam bộ dạng mê mang.

"Chị bớt giả bộ đi!" Nhan Nhược biểu tình như "Tôi muốn bóp chết cô", tức giận nói: "Từ lúc trận đấu bắt đầu đến bây giờ, đội viên các ngươi một mực bắt chước chiến thuật đội hình của chúng ta, các người rốt cuộc có thể đấu phân thắng bại hay không? Nếu không đấu liền cút đi!"

Lý Nam nhướng mày, xoay người nhìn về phía Hàn Thất Lục và bọn họ mấy cái, trầm giọng hỏi: "Các cậu thật sự một mực bắt chước bọn họ sao? Tôi thường ngày huấn luyện các cậu như thế nào? Trận kế tiếp không cho phép như vậy, có nghe hay không?!"

Mọi người cùng lúc đồng thanh đáp: "Nghe được!"

Nhóm người đội cổ động viên còn đang ra sức nhảy, sắc mặt Hàn Thất Lục trở nên cực kỳ nghiêm túc: "Để xem hai đội ai sẽ thắng."

"Đúng vậy."  Tiêu Minh Lạc cũng thu hồi biểu hiện vui đùa trên mặt, sắc mặt nghiêm túc trở lai.

Nhìn Nhan Nhược trở về, Lạc Phàn Huy vội vàng tới nghênh tiếp hỏi: "Huấn luyện viên! Như thế nào? Bọn họ nói sao?"

"Nói là trận tiếp theo sẽ tiếp diễn chuyện này nữa." Nhan Nhược nói xong, nhìn về phía khu nghỉ ngơi Tư Đế Lan bên kia, hừ lạnh một phen, nói: "Trận này nhất định phải đánh nghiêm túc một chút cho tôi! Tôi nhìn ra bọn họ, bởi vì không tìm được điểm đột phá của chúng ta, cho nên mới một mực học theo chiến thuật của chúng ta. Lần này sẽ không như vậy nữa, cho nên các cậu phải lên tinh thần cho tôi!"

"Vâng!"

Tiếng còi vang lên, cuộc tranh tài thứ ba chính thức bắt đầu.

"Đến đây đi..." Lạc Phàn Huy thầm nói ở trong lòng xong, trên mặt hiện ra một tia hung dữ.

"Trận này phải bắt đầu thay đổi chiến lược sao?" An Sơ Hạ quay đầu hỏi Lý Nam.

Lý Nam nhìn cô một cái, ngồi ở cạnh cô, mỉm cười, nói: "Cái này phải xem bọn họ thế nào rồi."

Đây là ý tứ gì? An Sơ Hạ khó hiểu, nhưng không tiếp tục hỏi, quay đầu tiếp tục theo dõi trận đấu. Tuy nói cô xem không hiểu trận đấu, nhưng tỷ số cô vẫn có thể đọc được.

"Đội trưởng! Bọn họ có ý gì? Vần đang học chiến thuật của chúng ta, căn bản không thay đổi a!" Một nam sinh hơi cao hơn một chút so với Lạc Phàn Huy nói.

Khuôn mặt Lạc Phàn Huy lộ ra vẻ không tốt, mấy trận trước lãng phí rất nhiều thể lực của anh, cuộc tranh tài này, không chỉ có anh, thể lực toàn bộ mọi người bắt đầu dần dần chống đỡ không nổi. Thế nhưng, đội hình bên đối phương, mỗi người bọn họ dáng vẻ và tinh thần vẫn rất phấn chấn, dường như chưa dùng hết thể lực.

"Làm sao bây giờ, đội trưởng? Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp a!" Nam sinh vóc dáng cao lớn phiền muộn than thở.

Tiếp tục như vậy đúng là không phải biện pháp, thể lực đối phương, so với trong tưởng tượng của anh ta tốt hơn rất nhiều rất nhiều. Chỉ nghỉ ngơi một trăm ba mươi giây, bọn họ thật giống như có thể hoàn toàn lấy lại toàn bộ sức lực. Nhưng còn bọn anh bên này, bắt đầu lực bất tòng tâm.

Huấn luyện viên cường điệu muốn tiếp tục dùng chiến lược này, hiển nhiên, bọn anh đã hoàn toàn học hỏi toàn bộ chiến lược của huấn luyện viên này, đôi bên giằng co tối đa cũng chỉ có thể đấu ngang tay.

Không được! Tiếp tục như vậy, tuyệt đối không được!

"Chúng ta dựa theo chiến thuật của huấn luyện viên cũ đi!" Lạc Phàn Huy khẽ cắn môi, rút cuộc ra một quyết định như vậy.

Thời gian Nhan Nhược đến đây dẫu sao cũng ngắn, lối thi đấu của huấn luyện viên cũ vẫn khắc trong tâm khảm của bọn họ, cho nên bây giờ chuyển đổi áp dụng vẫn tương đối thành thạo.

"Thất Lục, bắt đầu!" Tiêu Minh Lạc chạy đến bên người Hàn Thất Lục, mỉm cười nói một câu như vậy.

"Ừm!" Hàn Thất Lục gật đầu một cái, trong mắt hiện ra một chút ý cười.

Rốt cuộc bắt đầu không nghe lời sao? Anh còn tưởng rằng, ít nhất phải chống đỡ nốt một trận cuối cùng, thật sự không nghĩ đến! Như vậy cũng tốt, tìm cách kéo ra ngoài sớm một chút, mới có thể làm cho đối phương ức chế và dẫn tới rối loạn tâm trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.