Đừng Chạm Vào Cái Đuôi Của Tui Nha

Chương 48




Bởi từ nhỏ gặp nhiều biến cố, Ninh Khuyết rất giỏi việc khống chế cảm xúc, hoặc nói đúng hơn là đè nén cảm xúc trong lòng, đem đêm tối trở thành mặt trời chói chang giấu kín nơi nét mặt. Rất ít khi hắn để lộ khuôn mặt tang thương như xuân buồn, thu ngóng chốn trần thế, nhưng ngày hôm nay tiến vào Thư Viện khảo thí, nhìn hoa hạnh ngoài cửa sổ, nghe những âm thanh vang lên bên ngoài, hắn chợt nhớ lại kiếp sống khổ cực vùi đầu vào văn học, vật lý trước đây.

Nhưng cũng nhờ đó, mà đề thi này đối với hắn chẳng có gì khó khăn, chẳng qua là sau khi nghĩ ra đáp án, hắn vẫn không nhịn được nhỏ giọng cảm thán:

- Mẹ nó, đáp số đề thi này không lẽ là hai?

Chính xác là hai, và đáp án cũng chính là hai.

Ninh Khuyệt đưa cổ tay mài mực, đầu bút cực kỳ cẩn thận viết đáp án của mình trên giấy: “Phu Tử uống hai bầu rượu, hái hết hoa đào trên núi.”

...

...

Trong một tòa đình nằm ở phía xa, vị đạo nhân nhìn những quân cờ đen, trắng nằm trên bàn, tay phải không ngừng nâng lên, hạ xuống, tựa như đang khảy đàn, như chơi đùa cùng những cơn gió mùa xuân. Đột nhiên ngón trỏ hắn dừng lại, theo sau đó, một tia sáng màu đen từ trong hộp gỗ đựng cờ đen bắn vọt lên, rồi rơi xuống đúng ngay trung tâm bàn cờ.

Lý Thanh Sơn - người đứng đầu Nam môn Hạo Thiên Đạo, quốc sư đế quốc Đại Đường, chơi cờ nhẹ nhàng, tiêu sái như thế thì chẳng có gì lạ, cái kỳ lạ là lúc này lông mày hắn đang cau lại, tựa như có có phần kiêng kị vị hòa thượng trước mặt.

Hòa thượng này tên là Hoàng Dương, hiện tại đang trú ở Vạn Nhạn Tháp, phía Nam thành Trường An. Trong truyền thuyết, người này đã từng đi tới những nơi hoang vu chưa từng có người đến, có thể tu hành phật học vô thượng. Mấy năm trước, nhờ cơ duyên xảo hợp gặp gỡ đương kim hoàng đế Đại Đường, hai người cùng nhau kết làm huynh đệ, sau đó được gọi là ngự đệ. Nhưng vị tăng nhân này vốn khổ tu, bình thường đều ở trong Vạn Nhạn Tháp tụng kinh, dịch sách, rất ít liên hệ với người bên ngoài.

Hòa thượng Hoàng Dương yên lặng nhìn những quân cờ, lông mi chậm rãi nâng lên, một quân cờ trắng từ trong hũ từ từ bay lên, chầm chậm lướt lên bàn cờ rồi từ tốn rơi xuống không một âm thanh, cực kỳ nhẹ nhàng. Quân cờ trắng vừa đặt xuống phong tỏa cả một vùng rộng, cũng không biết hắn làm động tác gì, chỉ thấy ánh mắt mới cử động nhẹ thì đã có một quân cờ đen bị ăn được di chuyển ra ngoài, nằm cạnh bảy, tám quân khác.

Tất nhiên không có ai dám quấy rầy quốc sư Đại Đường đánh cờ cùng ngự đệ, mấy vị tiểu tăng, tiểu đạo sĩ đều chỉ dám đứng ở nơi xa, không ai có cơ hội được chứng kiến hai vị cao nhân này đánh cờ. Nếu chỉ cần bọn hắn nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ như vậy, chắc hẳn rất hâm mộ, rung đùi đắc ý, thậm chí có thể quỳ xuống đất dập dầu nể phục không dám đứng dậy.

Lý Thanh Sơn nhìn những quân cờ đen trắng trên bàn, lắc lắc đầu nói:

- Trong cung bệ hạ thường chỉ lưu lại một người, hôm nay bệ hạ xuất cung, liền có hai người ngồi đây chờ, quy tắc này xuất hiện từ lúc nào? Thế gian này còn có kẻ dám gây chuyện với hoàng đệ Đại Đường sao? Huống hồ hôm nay bệ hạ còn phải tới Thư Viện, không lẽ còn có kẻ dám náo loạn ở Thư Viện sao?

Hoàng Dương mỉm cười nhìn hắn nói: "Ta không biết."

Lý Thanh Sơn nói một cách buồn bã:

- Sự việc Triều Tiểu Thụ ngươi có nghe qua chứ? Thật sự đáng tiếc, người như hắn nếu có thể tiến vào Tri Mệnh từ mười năm trước, thì việc bảo vệ hoàng đế làm gì có phần cho chúng ta.

Hoàng Dương lắc đầu trả lời:

- Nếu không có những năm tháng rèn luyện, lăn lộn ở chốn giang hồ, mà chỉ ở hoàng cung nhìn hồ lớn làm sao có được cơ duyên, ngộ ra đạo lý như vậy. Dù là kẻ có tài trí hơn người đi nữa, ai có thể dám nói mình chắc chắn đạt tới Tri Mệnh.

Lý Thanh Sơn lắc đầu nói:

- Những năm vừa rồi có thể ngươi chỉ ở trong ngôi chùa kia đốn củi, nhóm lửa, nên cũng không hiểu rõ sự tình, Triều Tiểu Thụ vốn có cơ hội tiến vào Thư Viện, dựa vào tài năng của hắn nhất định có thể tiến vào tầng thứ hai. Nếu như có thể vào được nơi đó, lại may mắn được Phu Tử tự mình chỉ bảo, việc hắn muốn đạt tới Tri Mệnh còn có gì là khó?

Hoàng Dương nghe vậy bèn trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ giọng trả lời:

- Nếu như có thể vào Thư Viện, lại được Phu Tử chỉ điểm, điều đó quả thật rất may mắn.

Lý Thanh Sơn nhìn khuôn mặt thanh tịnh kia, đột nhiên cười nói:

- Mọi người đều cho rằng ta và ngươi khó có thể ngồi cùng nhau, nhưng lại không biết rằng, hai chúng ta cùng Thư Viện mới thực sự là "vô duyên".

Hai người trong đình, một người là hộ pháp Phật tông chính thống, còn lại là người đứng đầu Nam môn Hạo Thiên Đạo, cho dù trong lòng họ suy nghĩ ra sao, một khi thân phận đã như vậy thì bọn hắn nhất định sẽ không bước vào Thư Viện nửa bước. Trái ngược với cảnh thiên tử Đại Đường dẫn đầu quần thần tham dự lễ khai giảng, hai vị cường giả được tôn sùng hàng đầu của Đại Đường chỉ có thể ngồi xa lẳng lặng đánh cờ.

- Phu Tử đi lúc nào?

- Sau khi khai giảng sẽ rời Trường An.

- Khổ cho Phu Tử rồi.

Hòa thượng Hòa Dương lặng yên nhìn qua quốc sư Lý Thanh Sơn nói:

- Ta vẫn rất muốn biết, rốt cuộc Phu Tử cao bao nhiêu?

Lý Thanh Sơm trầm ngâm một lúc lâu rồi nói:

- Tiên sư có từng nói qua, Phu Tử cao như vài tầng lầu.

Hòa thượng Hòa Dương cảm thấy nao nao, trên mặt chậm chậm hiện lên một nụ cười, nhưng ngay sau đó lại thở dài một tiếng tựa như gió xuân lướt qua cành dương liễu, mở miệng nói một câu không rõ ý tứ:

- Hai tầng vốn đã rất cao, Phu Tử ấy vậy mà tới vài tầng…Quả thật là rất cao.

...

...

Sau khi thi Văn buổi sáng, tiếp theo chính là hai môn Sách và Lễ, vốn còn đang đắc ý vì nghĩ mình hiểu được ẩn ý bài thi, Ninh Khuyết lập tức choáng váng. Nỗi lo lắng của Tang Tang rất có lý do, một kẻ suốt ngày vội vội vàng vàng, toàn ăn trứng tươi, lúc rãnh rỗi lại đi Hồng Tụ Chiêu tám chuyện cùng mấy cô nương, đạp bằng mưa gió đi Xuân Phong Đình đại sát tứ phương. Thiếu niên đáng thương suốt ngày lo lắng hôm nay kiếm được bao nhiêu ngân lượng, ngày mai dựa được vào ai, rõ ràng không hề xem qua kĩ lưỡng mấy bộ đề thi tham khảo, hơn nữa nếu có đọc qua thì đã sao, một kẻ nhiều năm sinh sống tại trong núi sâu, thảo nguyên xa xôi, thì làm sao nhập vào đầu được mấy thứ chữ nghĩa kia, nếu bảo hắn ngồi viết chính tả cuốn “Thái thượng cảm ứng thiên” có khi hắn còn hứng thú hơn.

Ninh Khuyết cũng không có ý định để giấy trắng làm anh hùng, như vậy quá “nổi bật”, “nổi bật” như vị ngự đệ đang ngồi bên trong đình cách Thư Viện không xa vậy, thế nên hắn đành đổi một cây bút lông có đầu nhỏ hơn, vẻ mặt nghiêm túc viết hí hoáy. Hắn đem toàn bộ hai phần bài thi toàn bộ nhét vào ống quyển, về phần nội dung cùng đề bài có quan hệ gì với nhau không thì hắn cũng chẳng cần quan tâm, hắn chỉ hy vọng cái ống quyển xinh đẹp, sạch sẽ này có thể gây được chút ít thiện cảm với mấy vị giáo thụ, qua đó kiếm thêm được ít điểm nào hay điểm đó.

Trong quá trình làm bài, hắn còn dành chút tâm tư suy nghĩ, bởi hắn hiểu rõ ưu thế của hắn ở hai môn này so với những người khác chỉ là hắn viết đẹp hơn, cho nên từ lúc môn thi bắt đầu, hắn đều tập trung đặt ở văn chương, chữ nghĩa. Hắn cố gắng hết sức để tận lực sử dụng khả năng viết thể chữ nhỏ “trâm hoa” của mình.

Dùng kiểu “trâm hoa” không phải để che giấu thứ gì đặc biệt, hắn chỉ muốn giấu đi giới tính của mình, muốn cho mấy vị giáo thụ nghĩ chủ nhân của bài thi này chỉ đơn thuần là một vị tiểu thư tinh thông thư pháp, nhờ đó có thể níu kéo thêm được ít điểm.

Tiếng chuông một lần nữa vang lên, khảo thí Văn đã chấm dứt, Ninh Khuyết đi ra trường thi với cảm giác thiếu thiếu một ít hưng phấn. Đối diện với vẻ mặt tràn đầy mong chờ của Tang Tang, hắn giang ra hai tay, trưng ra vẻ mặt vô tội, sau đó đi tìm Chu Do Hiền ăn qua loa cơm trưa do Thư Viện chuẩn bị, cuối cùng chấn chỉnh lại tinh thần cho buổi chiều thi Võ.

Đối với ba môn buổi chiều là Nhạc, Xạ, Ngự, Ninh Khuyết cực kỳ tự tin. Nhìn về Thư Viện, phòng nhạc khí, nhìn mấy vị giáo thụ cùng quan viên khảo thí với ánh mắt tha thiết, hắn lựa chọn bỏ cuộc môn Nhạc không hề do dự.

Ta cũng không phải nhạc công ở Hồng Tụ Chiêu, làm sao biết thổi tiêu, đánh đàn chứ? Hắn tức giận nghĩ đến những thứ “đồ phá hoại” này. Theo mọi người trong đi đến bãi cỏ rộng lớn bên ngoài Thư Viện, chẳng biết từ lúc nào ở đó đã dắt tới vài chục con tuấn mã được lựa chọn từ trong quân đội, mấy vị giáo úy đến từ Quân bộ thì đứng một bên, ánh mắt có lạnh lùng, có kích động, có lo lắng nhìn mấy tên thí sinh trước mặt.

Môn Xạ chính là thi bắn tên, Ngự chính là cưỡi ngựa hoặc đánh xe tùy chọn, Ninh Khuyết đương nhiên chọn cưỡi ngựa, bởi những năm sinh sống trên thảo nguyên, hắn luôn luôn làm bạn cùng ngựa và cung tên, hắn tin tưởng khả năng của mình cũng sẽ không hề kém so với bất kỳ kẻ nào.

Đứng phía xa bãi cỏ, Tang Tang đưa tay nắm chặt cây dù lớn giơ lên như đang khuyến khích hắn.

Hắn cười cười sau đó bước tới trường thi.

...

...

Trong lúc các thí sinh tham gia ba môn Võ, trong một căn phòng sáng sủa, khoáng đạt, một đám giáo thụ đang tụ tập để chấm các bài thi Văn buổi sáng, đa số các vị giáo thụ đều đầu tóc trắng xóa, họ vốn đã trải qua không biết bao nhiêu lần chấm bài nên cũng chẳng hề khẩn trương, vừa nhâm nhi bưng lấy ấm trà, vừa nhàn nhã cầm tẩu hút thuốc, thỉnh thoảng lấy đặt bút phê điểm, thỉnh thoảng lại nói vài ba câu chuyện vui với mấy người xung quanh, lại có người bình luận đề thi hôm nay:

- Đề thi khảo thí lần này nếu do đại sư huynh ra, tính hắn vốn nhã nhặn nên đề cũng sẽ không quá khó, còn nếu như nhị sư huynh ra đề mục thì không biết sau kỳ thi hôm nay có bao nhiêu kẻ vừa ngất, vừa khóc lóc rời khỏi trường thi.

- Lễ, Thư coi như bỏ qua, còn môn Số chỉ là thuần túy tinh toán. Ai cũng biết lão Phu Tử thích rượu, một bình uống còn một nửa, lại còn một nửa…cuối cùng chỉ còn một giọt, không lẽ Phu Tử còn muốn đem kiếm chém đôi giọt cuối cùng đó? Đáp án đơn giản như vậy mà có quá nhiều thí sinh đáp sai, thật không biết đầu óc bọn chúng bị gì nữa.

Có vị giáo thụ hiếu kỳ hỏi:

- Nói thì đơn giản nhưng thực ra cũng không đơn giản, nhưng điều ta quan tâm là năm đó Phu Tử đi du ngoạn ở Tây Lăng thần sơn cuối cùng uống bao nhiêu bầu rượu, hái bao nhiêu cân hoa đào?

Có người cười nói:

- Phu Tử năm đó uống bảy bình rượu lớn, nhổ sạch hoa đào trên Tây Lăng thần sơn.

- Tuy nhiên có một truyền thuyết, uống sạch rượu thì đúng là Phu Tử, nhưng người hái sạch hoa đào lại là một người khác, chính là vị tiểu sư thúc đi theo Phu Tử du ngoạn. Theo ta thấy, so với Phu Tử tính tình tao nhã, tính tình vị tiểu sư thúc tuy hơi dữ dằn nhưng như thế càng phù hợp hơn.

Nói đến ba chữ “tiểu sư thúc”, mấy vị giáo thụ trở nên hơi trầm mặc một lát liền trở lại bình thường, có người vừa cười vừa nói:

- Nhưng những cây đào trên bãi cỏ ngoài kia chính do tự tay Phu Tử trồng, mỗi lần mấy lão đạo sĩ từ Tây Lăng Hạo Thiên Điện tới đây sắc mặt chúng đều cực kỳ khó coi, cực kỳ thê thảm, thú thật ta thấy Phu Tử rất xấu xa.

Mấy vị giáo thụ chấm bài trong phòng phá lên cười to, dám đùa cợt Tây Lăng Thần Điện có địa vị như thần thánh đối với họ giống như một loại giải trí bình thường, trong tiếng cười ẩn chứa sự tự đắc rất rõ ràng.

Chắc chắc phải khẳng định rằng Thư Viện phía Nam thành Trường An là một nơi rất kỳ diệu.

Mấy vị giáo thụ dần dần ngừng cười, lại bắt đầu chuyên tâm chấm bài thi, một vị giáo thụ đưa bài thi trong tay lên đọc:

- Phu Tử uống hai bầu rượu, hái hết hoa đào…Đáp án chính xác, lúc đó ta có chứng kiến, thí sinh này tên gọi Ninh Khuyết, là người trả lời nhanh nhất, có thể xếp vào hạng giáp.

- Hạng giáp thì không có gì dị nghị, nhưng ta có một thắc mắc, tại sao thí sinh này trả lời chỉ là hai bầu rượu mà không phải là ba, hay bốn bầu?

- Là thói quen của hắn? Hay là số hai này có ý nghĩa gì đó? Thật khiến người khác khó hiểu.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.