Đừng Chạm Vào Cái Đuôi Của Tui Nha

Chương 42




Múa rìu trước mặt Lỗ Ban, bán rượu trước mặt Đỗ Khang, phơi sách trước nhà Phu tử chính là hành vi không biết tự lượng sức mình nhất, nhưng nếu đổi góc suy nghĩ, nếu như Lỗ Ban, Đỗ Khang, Lỗ Phủ lúc trông thấy tên múa may kia, lại phát hiệu ra tên kia ở trong thế tục có thể được xưng tụng như thần thánh, như tồn tại tối cao trong lĩnh vực của bọn hắn thì không biết trong nội tâm những người này có sinh ra ngứa ngáy như Ninh Khuyết không?

Hắn muốn làm ra một con chim gỗ (mộc điểu) để nói cho người kia biết rằng hình thức đầu của máy bay chính là thế này, muốn nấu một bình rượu nói cho kẻ vong quốc kia đây mới chính thức là rượu ngon, muốn viết mấy quyển sách nói cho tên kia rằng đây mới chính là tinh hoa cộ đọng, muốn ghi mấy chữ để chỉ cho tên kia thấy rằng thế nào mới gọi là chữ, cho dù ngươi có là “Nhân Hoàng, Thiên Đế”, ta cũng bắt ngươi ngoan ngoãn nghe lời.

Giờ phút này Ninh Khuyết đang chìm đắm trong lại cảm giác cực đoan này, ánh mắt hắn đầy thõa mãn nhìn nét chữ đang dần hình thành trên giấy Tuyên Châu, tưởng tượng như hắn đang trò chuyện trực tiếp cùng lão sư thư pháp của hoàng đế, ung dung tiêu sái tước lấy bút, mực của mấy lão già kia mà nghiêm nghị răn dạy.

- Lại sai! Đưa tay ra đây cho ta khẽ!

Đối với năm chứ vừa viết, hắn cảm thấy cực kỳ hài lòng, thậm chí cảm giác rằng đó là năm chữ tốt nhất mà hắn viết ra trong mấy năm gần đây, ngoại trừ giấy và bút đều là đồ cao cấp, Ngự Thư Phòng là chốn kỳ diệu, thì nguyên nhân trọng yếu nhất chính là trong lòng hắn tích tụ quá nhiều “ngứa”, càng là vì năm chữ trên bàn do hoàng đế viết ra.

Hắn say sưa thưởng thức chuyển động nơi đầu bút, trong lúc nhất thời khí thế của hắn gia tăng rất nhanh nhưng vẫn chưa đem tờ giấy phá nát, hắn dự tính sau khi hoàn thành sẽ thu tờ giấy này vào trong tay áo rồi lặng lẽ mang ra khỏi cung, nhưng đúng lúc này bên ngoài Ngự Thư Phòng vốn yên tĩnh bỗng vang lên một tiếng gầm.

- Đồ hỗn trướng, ngươi chạy đi đâu.

Ninh Khuyết cả kinh, vừa nhìn lại đã thấy một cánh tay đẩy cửa Ngự Thư Phòng ra.

Đồng tử hắn co rụt lại, hắn phản ứng cực nhanh, ngón tay hắn bắn ra đẩy mấy thứ bút, mực lộn xộn trên bàn vào một góc hở của giá sách, ngay sau đó, hắn quay người lại, hai tay chắp vào nhau tựa như đang chăm chú xem sách trên tàng thư, tay áo hắn hơi phất quá đà khiến cho sách sắp trên giá hơi nghiêng sang một bên đem bức “Hoa nở nơi thiên tường” giấu vào sâu bên trong nhất, khiến cho không ai nhìn ra nơi này đã từng bị người khác động tay chân.

Đi vào Ngự Thư Phòng là một tướng lãnh trung niên hơi thấp nhưng cường tráng, hắn mặc trên người sắc phụ thị vệ cung đình, hông giắt một sợi dây hắc kim biểu thị thân phận cực cao của hắn. Vị tướng lãnh trung niên này chứng kiến Ninh Khuyết đứng bên cạnh giá sách nhìn đến chuyên chú như một tên mọt sách tức thì trong mắt hiện lên sự tức giận, hắn lạnh lùng quát:

- Mẹ nó, là ai cho ngươi vào đây?

Ninh Khuyết làm như chuyên chú nhưng thực tế lỗ tai luôn chăm chú nghe ngóng động tĩnh phía sau, nghe được câu này, trong lòng hắn giật mình, đoán được trong chuyện này có chút hiểu lầm, hẳn là hắn đã nghe nhầm mấy điều mà tiểu thái giảm đã đề cập cho hắn, chứ không thể nào là mấy thứ âm mưu, quỷ kế trong nội cung được, bởi nếu muốn thu thập một tên tiểu nhân vật như hắn thì cũng không cần đụng tay đụng chân nhiều như vậy. Nhưng không có ý chỉ mà tự ý vào Ngự Thư Phòng, loại tội danh này muốn lớn thì lớn, muốn bé thì bé, bất luận như thế nào hắn cũng không muốn bị dính vào thứ phiền toái nguy hiểm này.

Hắn như một tên thư sinh đáng yêu bị đống sách của hoàng thượng mê hoặc xoay đầu nhìn lại, dụi dụi đôi mắt nhìn xem vị đầu lĩnh ục ịch nơi cửa với ánh mắt đầy ngơ ngác:

- Ta phụng chỉ hoàng thượng vào cung yến kiến, không biết là có chuyện gì?

Tên thị vệ đầu lĩnh ục ịch cảm thấy nao nao, cơ bản là hắn không tưởng tượng được người bị hắn bắt ngay tại Ngư Thư Phòng lại có thể bình tĩnh, thản nhiên như thế, trên mặt hắn không khỏi hiện lên vẻ không hiểu, bụm lấy cái trán một cách thống khổ, hắn tức giận tự nhủ

- Lão Triều khốn kiếp, không chịu dạy cho hắn chút ít quy củ nội cung nào sao.

Ninh Khuyết từ thư án đi ra chắp tay thi lễ, hỏi một cách đầy nghi hoặc:

- Vị tướng quân này, ngài nhận ra Triều đại ca sao?

Tại ngõ Bốn Bảy, tại Xuân Phong Đình, dù cho Triều Tiểu Thụ biểu hiện khí phách hiên ngang cỡ nào, Ninh Khuyết thủy chung không bao giờ chịu nhận lấy hai chữ huynh đệ kia, tuy nhiên, lần này vì bảo vệ chính bản thân, hắn không để ý nhiều mà buông ra hai chữ đại ca, ơhản thủ vi công, đem câu hỏi áp ngược lại, mục đích là đem sự chúy ý của đối phương dời khỏi Ngự Thư Phòng.

Xác nhận Ngự Thư Phòng bốn phía vắng lặng, mặt mũi thủ lĩnh thị vệ tràn đầy cảnh giác nhìn quanh phòng, sau khi xác nhận không có gì bất thường, hắn lại đưa tay che trán, trong lòng không che giấu sự hoảng sợ, nhìn sang Ninh Khuyết đầy thống khổ, hắn mở miệng

- Tiểu tử, ngươi tranh thủ thời gian cút khỏi đây cho ta, lão tử ở bên ngoài tìm ngươi nửa canh giờ, ai ngờ được ngươi lại cả gan đi vào đây, ngươi nhớ kỹ, ngươi hôm nay chưa từng ghé qua nơi này, cả đời này đều không được nghĩ tới, không được khoe khoang cùng người khác bằng không thì ta lập tức tiêu diệt ngươi.

Ninh Khuyết đi theo tên đầu lĩnh thị vệ ra ngoài Ngự Thư Phòng, trên đường đi hắn liên tục lải nhải mấy câu trên, theo hướng Tây đi vòng vòng khoảng hai bộ thì đã tới gần phòng trực của thị vệ ở Xuân Hòa Điện.

Trong căn phòng âm u, hắn cuối cùng biết được sự ôn tồn vị thủ lĩnh ục ịch trước mặt, âm điệu Hà Bắc thuần, từng chữ đều mang phảng phất mang theo mùi hành tây, người này rõ ràng chính là Đại Đường Phó thống lĩnh thị vệ cung đình Từ Sùng Sơn, cũng chính là người mà đêm qua Triều Tiểu Thụ muốn hắn đi gặp.

- Hoàng thượng vốn rất say mê thư pháp, vừa vặn ngươi là kẻ bán chữ cho nên mới đêm ngươi dùng thân phận này tiến vào cung để tránh tai mắt của kẻ khác, kết quả tiểu tử ngươi thật không biết điều, không nói tiếng nào lập tức mò vào Ngự Thư Phòng. Ngươi không lẽ tự cho mình là thư – đàn thánh thủ ( thánh nhân về thư pháp – cầm ca), ngươi thực sự cho rằng bệ hạ mời ngươi tới để khen ngợi thư pháp của ngươi sao.

Từ Sùng Sơn chỉ vào mũi của Ninh Khuyết, gào thét thấp giọng một cách đầy đầy phẫn nộ, nước bọt phun bay tung tóe đầy trời.

Ninh Khuyết vuốt vuốt cái mũi khó xử, hắn âm thầm nghĩ đến việc hoàng thượng thì ra mời hắn đến không phải là vì thưởng thức tài nghệ của hắn, nhưng hắn trong Ngự Thư Phòng cũng đã viết xong chữ, ngươi có thể làm khó ta sao? Nghĩ đến chuyện này, nghĩ đến bức “Hoa nở nơi thiên đường” đặt trong giá sách kia, hắn âm thầm suy tính tìm cách sau này lấy nó ra.

Từ Sùn Sơn sau khi mắng mệt mỏi, hắn thở hồng hộc, tay vịn eo nói

- Thôi, nói chính sự nhé.

Ninh Khuyết cười hì hì trả lời

- Mời ngài nói.

Từ Sùng Sơn nhìn hắn một cách quái dị nói.

- Ngươi suốt buổi cười đùa tí tửng, ở đâu ra nửa điểm như lão Triều nói chứ

- Đó là do uy phong lẫm liệt của thủ lĩnh đại nhân người – Ninh Khuyết chân thành giải thích.

Núi vàng núi bạc có thể mang, nhưng duy nhất nịnh bợ không nên giữ, cho dù là một tên non nớt ngu ngốc nịnh hót cũng có tác dụng, huống chi tên nịnh bợ này còn là một tên nhìn bên ngoài thì là một thiếu niên non nớt, ngu ngốc, sắc mặt Từ Sùng Sơn tốt lên đôi chút, hắn ho nhẹ hai tiếng rồi lại hỏi:

- Ngươi bây giờ có rõ lão Triều là người của ai không?

Ninh Khuyết hơi nhíu mày, hỏi ngu ngơ:

- Triều đại ca là thuộc hạ của Thống lĩnh đại nhân?

- Ta không có lá gan làm thượng cấp của Xuân Phong Đình lão Triều. Hơn nữa… về sau ngươi không nên gọi hắn là Triều đại ca, năm đó.. mấy lão nhân kia cũng đã không còn nhiều, chúng ta qen gọi hắn là Triều nhị ca.

Từ Sùng Sơn nghiêm mặt nói, ngay sau đó hắn nhớ tới trận giết choc dưới đêm mưa xuân hôm qua, lại nhớ tới đánh giả của lão Triều với thiếu niên này, hắn bất chợt nhìn Ninh Khuyết thuận mắt hơn một ít. Chợt mỉm cười, hắn hỏi

- Đêm hôm qua tại sao ngươi lại giúp lão Triều?

- Ta được năm trăm lượng bạc – Ninh Khuyết thành thật trả lời.

Không một ai có thể vì năm trăm lượng bạc lại chịu xông pha sinh tử cho một kẻ mới quen, huống chi người này vẫn chỉ là một tên nhóc mười sáu tuổi, một thiếu niên sắp nhập học học viện, Từ Sùng Sơn không tin hắn, cũng không cho rằng hắn hắn tham tiền, từ tính tình, cách biểu hiện của hắn biểu lộ, Từ Sùng Sơn càng nhìn hắn thuận mắt hơn nhiều.

- Bệ hạ ưa thích những người trung tâm, ta cũng vậy – Từ Sùng Sơn mỉm cười nhìn hắn nói tiếp:

- Một vấn đề nữa ta cần hỏi đó là liệu ngươi có nguyện ý cống hiến táng mạng, thậm chí là danh dự của ngươi vì đế quốc không?

Ninh Khuyết cau mày nao nao suy nghĩ trong thời gian dài, một mặt hắn đang đoán nguyên nhân sâu xa vị đại nhân này hỏi hắn câu trên, đồng thời cũng không rõ tại sao lại dùng hai chữ danh dự? Chẳng lẽ danh dự còn quan trọng hơn tánh mạng sao?

Vấn đề này rất rộng và bao quát, rất nghiêm túc, rất thần kì khiến cho người khác lần không ra đầu mối, nhớ tới tướng quân Kỷ Nhâm, nhớ tới những người cùng đồng sinh cộng tử, nhớ tới dân chúng Trường An nhiệt tình…thần sắc hắn chăm chú, chậm chạp trả lời

- Nếu bị ép buộc, ta có thể hiến tánh mạng.

Nói tới đây bỗng nhiên hắn nhớ tới cảnh tượng đêm hôm qua, sau khi Triều Tiểu Thụ lưu luyến không buông bát mì, hắn nhìn về của hàng phía xa đối diện với nơi người ngoại quốc cô đơn họ Liêu trước kia tự thuật, chần chờ chốc lát, hắn thở ra một câu

- Có nhiều thứ không thể bỏ được.

Từ Sùng Sơn nhìn Ninh Khuyết đầy nghiêm túc, hắn phát hiện thiếu niên trước mặt không phải nói ra mấy lời khí phách trước tiên, mà là chăm chú suy nghĩ thậm chí có chút khó xử suy tư, đối với điểm này, Phó thống lĩnh đại nhân không hề giận mà cực kỳ thưởng thức, hắn tinh tường rằng, câu trả lời sau thời gian suy nghĩ thận trọng có thể tin hơn so với lúc nhiệt huyết sôi trào.

- Từ bây giờ, người chính là một thành viên trong thị vệ Đại Đường.

Không có nói năng dài dòng, không có khảo thí như trường học, chỉ cần đơn giản vài câu nói, Từ Sùng Sơn liền trực tiếp quyết định thu nạp tên thiếu niên này tiến vào thị vệ Đại Đường, trong đó ngoài lý do là Triều Tiểu Thụ, thì nguyên nhân chính đó là hắn có chút ưa thích tình tình của tên thiếu niên này khi trả lời câu hỏi.

Lần này đến phiên Ninh Khuyết im lặng hoảng sợ, hắn nhìn khối yêu bài bằng gỗ, nhìn lên dòng chữ khắc thân phận… trầm mặc một lúc, hắn thở dài, mờ mịt trả lời:

- Nói một hồi lại trở thành thị vệ đại nội rồi sao?

- Mấy tên đại thần ngu ngốc trong triều đem bí ẩn nơi Ngự Long Bang khui ra, ngươi đừng nghĩ ta như bọn hắn.Hai chữ “ngu ngốc” chẳng qua là bệ hạ trong lúc giận dữ nói ra mà thôi, chính vì thế mà ta cần thêm ít nhân thủ để an bài ẩn nấp.

Từ Sùng Sơn giải thích đầy lạnh lùng:

- Đây là niềm vinh quang với toàn thể con dân Đại Đường, ngươi không thể nghĩ tới chuyện cự tuyệt.

- Vấn đề không phải cự tuyệt hay không – Ninh Khuyết bất đắc dĩ nói

- Vấn đề là triều đình cần ta làm điều gì? Ta lại có thể làm gì? Điều mấu chốt là ta bây giờ cần lập tức tham gia khảo thí vào thư viện.

Nghe được hai chữ “Thư viện”, Từ Sung Sơn sắc mặc hơi đổi, nguyên nhân không gì khác, mà là làm thị vệ cho lão nhân kia, hắn biết rõ Triều Tiểu Thụ năm đó tao ngộ đến những chuyện gì, cũng chính bởi chuyện cũ này mà năm đó cả đám thị vệ đều được hưỡng những đãi ngộ chưa từng có. Mang theo dáng vẻ tươi cười, hắn ôn hòa nói:

- Ngươi yên tâm, ngươi vẫn có thể tiến vào Thư viện, sau khi rời khỏi Thư viện không phải vẫn phải cống hiến, hiệu lực cho triều đình sao? Cả hai điều này không hề xung đột.

- Ngài còn chưa trả lời ta cần phải làm gì? – Ninh Khuyết kiên trì hỏi.

- Ngư Long Bang bị mang ra ánh sáng, nhưng giang hồ thành Trường An vẫn không xảy ra biến động gì - Từ Sùng Sơn nhăn mày nói ra nhiệm vụ:

- Nhiệm vụ của ngươi rất đơn giản, đó là sưu tập tình báo, cụ thể là gì sau này sẽ nói rõ.

Nếu giang hồ không phải là vấn đề, như vậy vấn đề nan giải bên ngoài của triều đình tất nhiên là thế giới của tu hành giả, liên tưởng đến mình sắp được vào thư viện, còn có mấy nhiệm vụ mà Phó thống lĩnh đại nhân ám chỉ mơ hồ kia, hắn đột nhiên nghĩ tới triều đình có phải sắp ra tay với Thư viện hay không?

Tấm mộc bài thị vệ đã bị mồ hôi nơi bàn tay của hắn làm cho hơi ẩm ướt, nhưng hắn biết rõ, những chuyện này không phải hắn có thể cự tuyệt được, chỉ hy vọng chuyện tình sau này không giống với tưởng tượng của hắn là được.

Nếu trong cuộc sống có những việc ngươi không thể nào kháng cự, vậy thì ngươi phải làm sao? Nếu như ngươi không quá cưỡng cầu. chăm chăm phảng kháng, như vậy không phải mọi thứ sẽ nhẹ nhõm hơn sao, dựa theo điều này, Ninh Khuyết thoát ra khỏi cảm giác buồn rầu cực nhanh, hắn gãi gãi đầu, ánh mắt lướt qua đầu vai Từ Sùng Sơn, xuyên qua cửa sổ của căn phòng u ám này hỏi:

- Có thể hỏi lại một điều nữa không?

Từ Sùng Sơn đáp lại ngắn gọn:

- Nếu được ta sẽ trả lời.

- Vì sao lại là ta? – Ninh Khuyết hỏi

Từ Sùng Sơn trả lời

- Lão Triều đánh giá ngươi khá cao, hắn cho rằng vận khí của ngươi dù ít thì thành tựu trong tương lại vẫn sẽ ở trên hắn, đồng thời qua sự tình đêm qua, Thường Tam, Trần thất cũng rất coi trọng ngươi, dựa trên quy củ thị vê, vô luận là ám thị vệ (làm việc bí mật) hay những thị vệ làm việc công khai, ý kiến của các bậc tiền bối đều tương đối được coi trọng hơn.

- Đại nhân.. – Ninh Khuyết vuốt trán nói:

- Nếu nhiều người biết rõ thân phận ám thị vệ của ta như vậy, ta muốn thỉnh giáo một điều, liệu chữ ám bên trong “ám thị vệ” có ý nghĩa là gì? Phải hay không muốn ta quay trở lại ngõ bốn mươi bảy đốt ít pháo, lại bày ra hai đạo hoành phi công bố cho toàn bộ người trong thiên hạ biết chuyện này?

Từ Sùng Sơn đương nhiên ngửi ra mùi bất mãn, tức giận của hắn trong lời nói, hắn khẽ nhíu mày giải thích:

- Đại Đường là nơi có quy cũ rõ ràng, coi như trong nội cung có người biết thân phận của ngươi thì hắn cũng không dám đắc tội bệ hạ mà vạch trần nó ra, về phần mấy người Thường Tam, sự trung thành của bọn hắn không cần phải bàn cãi nữa.

Ninh Khuyết lắc đầu, hạ tay xuống nói:

- Chỉ có thời gian mới là thước đo chân lý tiêu chuẩn.

- Vài chục năm đã đủ chứng minh chưa – Từ Sùng Sơn mặt không thay đổi nói:

- Bât quá những lời vừa rồi ta rất thích, đáng tiếc ngươi lại muốn khảo thi vào Thư viện, vậy nên thân phận của ngươi có chút thay đổi, nếu không, bằng vào sự thưởng thức của lão Triều cùng với những lời vừa rồi, ta thực sự muốn đem ngươi bồi dưỡng trở thành người kế nghiệp.

- Từ Sùng Sơn ta mặc dù xuất thân trong quân đội, huyết tính trước kia cũng còn lưu lại mấy phần, có thể ta không được mấy tiêu sái như lão Triều, liền ngươi là ai cũng không biết lại dám đem tính mạng mình ra giao, chức trách của thị vệ liên quan đến an nguy của hoàng thượng, cho nên cách làm của thị vệ đều là trước tiên là điều tra, đào lên lý lịch tổ tông mười tám đời của ngươi trước.

- Đáng tiếc đối với ngươi, tư liệu chỉ xác nhận từ lúc ngươi bảy tuổi, là cô nhi, còn về phần tổ tông thì không rõ, tuy nhiên biểu hiện của ngươi lúc còn ở Vị Thành rất tốt, chúng ra đánh giá rất cao.

Từ Sùng Sơn duỗi bàn tay to lớn vỗ vỗ lên đầu vai Ninh Khuyết nói:

- Lý lịch tòng quân của ngươi, quân công của ngươi trong mấy năm qua đủ để chứng minh sự trung thành của ngươi đối với Đại Đường, đối với bệ hạ.

Nghe được lai lịch của mình bị điều tra, Ninh Khuyết không hề kinh hoảng, hắn biết rõ, trên thế giới này ngoại trừ Tang Tang cùng Hắc Tử đã chết, không ai biết được hắn là ai.

Hắn chậm chạp nắm lấy thẻ bài trong lòng bàn tay đã có chút ẩm ướt, trầm mặc một lúc rồi nói:

- Theo như lời ngài lúc trước, nếu không có người chủ động liên lạc ta thì ta làm sao có thể báo cáo tình hình trở lên? Lần gặp mặt về sau có lẽ không phải tại hoàng cung chứ? Ta chưa từng tưởng tượng chuyện này lại có thể thực hiện ở một nơi như thế này bao giờ.

- Vì sao không được? – Từ Sùng sơn ngạo nghễ nói:

- Khắp thiên hạ này, không nơi nào an toàn hơn so với hoàng cung Đại Đường.

Ninh Khuyết thở dài một tiếng, hắn bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này, ngẩng đầu lên, hắn mở miệng đầy tâm trạng:

- Danh tự phía trên không được để ai biết, vậy ta… Lúc nào diện kiến hoàng thượng đây?

Từ Sùng Sơn kinh ngạc nhìn hắn, rồi bật chợt cười ra tiếng, ôm bụng ngặt nghẽo nói:

- Ngươi….Chẳng lẽ ngươi cho rằng hôm nay vào cung là để diện kiến hoàng thượng sao.

- Không phải thế sao?

- Ngươi bao nhiêu tuổi?

- Mười sáu

- Họ gì?

- Ninh.

Từ Sùng Sơn chăm chú nhìn hắn nói:

- Ngươi không phải cao nhân trăm luỗi, cũng không phải họ hàng của hoàng tộc, vậy thân phận ngươi so với người khác càng lớn ư?

Ninh Khuyết vân vê đôi mi được miễn cưỡng khen tụng thanh tú của mình, lắc lắc đầu.

Từ Sùng Sơn thở dài một tiếng, nhìn thiếu niên đang lắc đầu nói:

- Thường Tam bọn hắn đã nhiều năm vậy cũng chưa từng gặp hoàng thượng, vậy ngươi cho mình có tư cách gì để gặp hoàng thượng?

Ninh Khuyết trầm mặc một lúc rồi nói:

- Thư pháp của ta không tệ. Nếu như bệ hạ ưa thích, nói không chừng không muốn để ta làm thị vệ mà trực tiếp đem tuyển vào cung làm “(không rõ chức gì ở đây – liên quan tới bút sách: Thị đọc ( tựa như thị vệ =))) “ gì đấy

Từ Sùng Sơn thu liễm nụ cười, nhìn hắn nói đầy trào phúng:

- Ngoại trừ thị vệ, có thể ở lâu trong cung cũng chỉ có thái giám.

Cứng mặt, Ninh Khuyết có chút xấu hổ cười, hắn cũng không dám tiếp tục chủ đề này.

Từ Sùng Sơn là Phó thống lĩnh thị vệ Đại Đường đương nhiên bề bộn nhiều việc, hôm nay hắn cố ý dành ít thời gian, cuối cùng vì bất đắc dĩ mà thành ra kéo dài gặp mặt cái tên thiếu niên này đã là cho Triều Tiểu Thụ mặt mũi lắm rồi, sau khi nói chuyện xong, hắn không chút dọ dự tống cổ đối phương đi, đoạn tranh thủ thời gian chạy về bên cạnh Điện Chính Sự.

Ninh Khuyết đi ra khỏi phòng thị vệ, xung quanh không một bóng người, hắn thật sự lo lắng, chính hắn làm thế nào để xuất cung đây? Ở lại có hay không sẽ lại ngộ nhập Ngự Thư Phòng, ngộ nhập một chỗ cung viện, hoặc đại loại gặp phải sự tình gì đó không nên biết… Ngẫu nhiên hắn lại nhớ tới công chúa điện hạ…Sau đó hắn lại thấy vị thái giám tiến cử hắn vào cung như một u hồn chẳng biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh.

Mặc dù muốn hỏi một ít sự tình không rõ ràng lắm vì sao để hắn lại nơi Ngự Thư Phòng khiến hắn vừa sợ hãi vừa say mê hưởng thụ thú văn chương như thuốc phiện kia, tuy nhiên cân nhắc từ góc độ an toàn, hắn quyết định ngậm miệng vẫn tốt hơn, thành thành thật thật đi theo sau vị thái giám xuyên qua mấy cái cửa đá không người, lại ngồi trên chiếc xe ngựa đi qua Tẩy Y Cục (nơi giặt quần áo) rời khỏi hoàng cung

Sau khi đi qua hẻm sau Tẩy Y Cục, Ninh Khuyết chợn nhận thấy hơi buồn bực bèn rém một góc màn xe lên nhìn ra bên ngoài mặc ánh mắt cảnh cáo của tên thái giám bên cạnh.

Ánh mắt xuyên qua tầng tầng lớp lớp ngõ hẻm, lướt qua vô số âm thanh tràn ngập rơi vào một góc tòa cung điện ở phía xa, điểm lên nền trời xanh nhạt là vô sô những mái hiên với những thần thái, tạo hình khác nhau.

Hắn không biết những mái hiên này gọi tên là gì, là điềm lành gì, là con vật gì, sau cảm giác kinh ngạc lúc mới nhìn, hắn chỉ cảm thấy thêm buồn bực, tim đập càng lúc càng nhanh, phảng phất như muốn đứt gãy cả xương sườn, cùng với đó, trong tầm mắt hắn, những mái hiên xa xa ngày càng trở nên rõ ràng, bị mưa gió xói mòn không biết bao năm tháng, những mói ngói mấy trăm năm càng ngày càng linh động, tựa như sau một khắc sẽ hóa thành những sinh vật sống.

Rên lên một tiếng rồi tự lấy tay che lấy miệng của mình, hắn không khỏi nhớ tới cảm giác trong ngày mưa gió mà hắn cùng Tang Tang đi đến con đường Chu Tước ở Trường An, nhìn những con vật tựa như hung ác trên mái hiên, khuôn mặt hắn càng lúc càng tái nhượt, nhưng ánh mắt của hắn lại chẳng hề dời đi.





Từ sáng sớm, trong Ngự Thư Phòng đã lộ ra một cuộc cãi lộn gà bay chó chạy, Phó thống lĩnh thị vệ Từ Sùng Sơn cùng Phó tổng quản đại nội Lâm công công giống như hai pho tượng đưna hai bên phía ngoài Ngự Thư Phòng, dẫu bất luận âm thanh gì trên mặt cũng không có chút nào thay đổi, bởi sâu trong nội tâm hai vị đại nhân này cũng đều sợ hãi tới cực điểm, cả hai đồng thời cảm thấy không khí bên trong Ngự Thư Phòng lúc này quả thật ngột ngạt đến khó thở.

Đại Đường năm Thiên Khải thứ mười ba, ai cũng chưa từng gặp qua hoàng đế tức giận như vậy, mặc dù là sự việc Xuân Phong Đình đêm qua bệ hạ cũng chỉ vỗ bàn, đập ghế, mắng mấy câu “ngu ngốc” mà thôi, nhưng hôm nay lại khác, trong Ngự Thư Phòng đã bể không biết bao nhiêu chén trà, mắng bao nhiêu câu thô tục mà mỗi một câu đều không thể để lộ ra ngoài.

- Tiểu Thụ! Nếu ngươi còn không chấp nhận như vậy thì đừng trách lão tử thu thập ngươi!

- Còn như thế nào thu thập ngươi? Trẫm…Trẫm cũng chưa biết!

- Ngươi, tên gia hỏa ngu muội tới cực điểm này như thế nào có chút đạo lý nhỏ nhoi trong cuộc sống như thế cũng không hiểu được hả!

- Hôm nay, ta kêu một tiếng Triều nhị ca lần cuối, đến cùng ngươi lưu hay không lưu!

Trong Ngự Thư Phòng bỗng nhiên yên tỉnh, Từ Sùng Sơn cùng Lâm công công đứng ngoài cửa cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn chăm chú, xác nhận ánh mắt khiếp sợ cùng hâm mộ của đối phương, cả hai lần nữa ăn ý quay đầu không nói, nhìn gì thêm nữa.

Trong phòng yên lặng một thời gian dài, sau đó vang lên một thanh âm cực kỳ ôn hòa mà kinh định

- Không lưu!

Lại một tiếng “lạch cạch” nặng nề vang lên, hẳn là vị hoàng đế Đại Đường kia vừa ném bay cái nghiễn Phượng Hoàng châu trầm mà hắn cực kỳ yêu thích, đứng ở ngoài, Từ Sùng Sơn cùng Lâm công công cuối cùng cũng không thể đứng yên, nhất là Từ Sùng Sơn, hắn lo lắng bệ hạ tức giận sẽ làm ra một quyết định mà sau này sẽ phải hối hận, hai chân liền chuẩn bị bước vào bên trong can gián.

Đúng lúc này thì cửa Ngự Thư Phòng “két” một tiếng mở ra, Triều Tiểu Thụ trong y phục thanh sam bình tĩnh đi qua, đóng lại cánh cửa phía sau, hắn nâng lên tà áo dài, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, cực kỳ nghiêm túc khấu đầu ba cái, thực hiện đại lễ quân thần trước giờ chưa từng có.

Sau đó, hắn đứng dạy mỉm cười hướng Từ Sùng Sơn cùng Lâm công công thi lễ, hắn rời đi Ngự Thư phòng, cũng không có thái giám hay cung nữ đi cùng dẫn đường, hắn lẻ loi một mình chậm rãi đi tới tựa như đang bình thản dạo chơi nơi công viên. Mấy mươi năm trước hắn tới đây rất nhiều lần, rất nhiều cảm xúc, những năm gần đây số lần tiến cung của hắn ít đi, nhiều thứ đã trở thành hoài niệm.

Đi đến nơi gọi là Hồ lớn, Triêu Tiểu Thụ dường như có điều suy nghĩ, hắn chắp tay lại phía sau, lẳng lặng xem trong hồ đàn cá vui sướng bơi lội, đột nhiên trên trán giãn ra, hắn nở ra một nụ cười nhẹ nhàng mà khoan khoái.

Hắn mỉm cười hướng về trong hồ, những con cá chép vàng đang vui sướng bơi lội thân hình bỗng nhiên cứng đờ lại, trở nên hoàn toàn bất động, tựa như tại bên trong làn nước lấp lánh kia có những con thứ như cá, sinh cơ dạt dào nhưng lại không có hồn.

Triều Tiểu Thụ thì thầm

- Cửa tại phiền lung lý, phục đắc phản tự nhiên (Chim ở lâu trong lồng chính là phản tự nhiên).

Trời địa như lồng chim, tâm là thân xác bị, phá lồng mà ra chính là giãy đi cùm xích trong thiên địa này





Trong ngự thư phòng, kim quang (mũ miện) bị quăng lông lốc ở một góc hẻo lánh, hoàng đế Đại Đường lúc này đang căm tức nhìn chằm chằm vào bức án tự tay viết lúc sáng: “Thời khắc cá vượt biển” (Ngư dược thử thì hải), trên mặt đầy vẻ tiếc nuối, không camlòng.

Hắn cũng không biết tại trong góc giá sách có người lén thay hắn viết câu “Hoa nở nơi thiên đường” (Khai nở bỉ ngạn thiên)

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về xa xa hướng ngự viên, lông mày đang nhăn lại chậm rãi giãn ra, cuối cùng hóa thành một mảng giải thoát bình tĩnh, hắn nhàn nhạt tự giễu

- Có lẽ ngươi đã đúng.

...

...

Tại một góc nội cung, một vị đạo sĩ khoảng chừng bốn mươi tuổi đang bắt mạch cho hoàng hậu nương nương, đột nhiên lông mày hắn nhẽ nhướng, ngón tay rất vô lễ tại trên cổ tay đầy đã của hoàng hậu bấm một cái, giật mình quay đầu hướng về sau nhìn lại.

Hoàng hậu khẽ nhíu mày, nghĩ thầm quốc sư đại nhân vốn trước giờ luôn yên lặng, ôn hòa tại sao lại trở nên thất thố như thế?

Đạo sĩ nọ kinh ngạc nhìn một cái, đột nhiên dậm chân kêu than:

- Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi, năm đó ta nên sớm khích lệ bệ hạ để hắn sớm ly khai, hoặc dứt khoát để cho hắn vào Thư viện…

- Dùng năng lực của Phu Tử, dùng ngộ tính của Tiểu Thụ, chắc hẳn hiện nay Đại Đường đã nhiều hơn một gã cường giả siêu cấp, thậm chí có thể cùng tên biến thái ở Nam Tấn tranh tài một phên, đáng tiếc, thật sự đáng tiếc, đáng tiếc đã qua vài chục năm rồi!

...

...

Ngõ hẻm bên ngoài Tẩy Y Cục, Ninh Khuyết ngồi trên xe ngựa kiên cường nhìn chằm chằm vào phía xa mấy con thú nơi mái hiên giống như sắp sống lại, sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, tim đập ngày càng nhanh, đột nhiên mọi cảm giác của hắn đều biến mất.

...

...

Trước cửa Chu Tước hoàng cung.

Nam tử trung niên quay đầu nhìn về mái hiên mấy con thạch thú bên trên phía chánh điện, cao giọng cười ha hả, tiếng cười dị thường tiêu sái, khoáng đạt, không có một tia tạp niệm, những con thú nơi mai hiên tựa như hiểu được ý tứ tiếng cười mà một lần nữa trở nên an tĩnh.

Cười tiêu sái mà bước, một bộ thanh sam bồng bềnh đi ra khỏi cửa chính hoàng cung.

Sau hôm nay, Trường An không còn vị Lão Triều Xuân Phong Đình nữa.

Thế gian này lại bắt đầu nhiều ra một vị cường giả nhìn cảnh hồ tiến vào cảnh giới Thiên Mệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.