Đừng Chạm Vào Cái Đuôi Của Tui Nha

Chương 3: Sự lúng túng của cô




Vất vả lắm mới biến thành người, không đợi tự ngắm xem bản thân biến thành như thế nào, Phấn Mặc liền leo tường chạy trốn. Sơn trang này được xây dựng giữa sườn núi, khi Phấn Mặc thất tha thất thểu chạy xuống dưới chân núi thì liền choáng váng……

Cậu thấy mỹ nhân áo đỏ đang ngồi trên cái bàn ven đường uống trà, phía sau còn bốn tên người hầu “đáng yêu” là Cầm, Kỳ, Thi, Họa, còn có một con rắn đỏ nho nhỏ đang le lưỡi với cậu. Khóe môi của mỹ nhân hơi khép mở “Để ta chờ lâu lắm rồi đấy, chậm quá!”

Nhìn bộ dáng khinh thường của mỹ nhân áo đỏ khiến Phấn Mặc tức đến mức hôn mê……

Khi Phấn Mặc tỉnh lại thì phát hiện mình đang bị nhốt trong một căn phòng củi, trên đất chỉ có ít cỏ, cậu ngủ trên đó lâu như vậy trách không được xương sống thắt lưng đau muốn chết. Lúc này, Phấn Mặc đã có thời gian mà nhìn ngắm dáng vẻ con người của mình, ừm, mái tóc màu hồng nhạt rất dài đến tận mông, trên người mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt có từ khi cậu biến thành người. Ngoài ra thì do không có gương nên cậu không thể xem xét những thứ khác.

Bỗng “cách” một tiếng, cửa mở ra, đi vào là…ừm, cậu không biết là ai, chỉ biết đây là một trong Cầm, Kỳ, Thi, Họa vì họ giống nhau như đúc, là sinh tư.

“Đi theo tôi, chủ nhân muốn gặp cậu!”

Mắc mớ gì phải đi theo ngươi, không đi, phòng chứa củi này thoải mái như vậy, ai mà thèm đi chứ? Người ta còn muốn ngủ tiếp!

Giọng điệu của người kia vẫn không đổi “Chủ nhân bảo nếu như cậu không nghe lời thì sẽ đem cậu cho Hồng Liên ăn.”

“Xoẹt” một tiếng, Phấn Mặc liền nhảy dựng lên, đã sớm muốn gặp mỹ nhân áo đỏ, chỗ này ngủ chẳng thoải mái!

Phấn Mặc bị đưa đến trước mặt mỹ nhân áo đỏ, chỉ thấy đôi môi mỹ nhân hé ra hợp lại, cách nói chuyện vẫn chậm rì rì, rất từ tính, “ Sau này bản tọa sẽ là sư phụ của ngươi, không mau đến bái sư?”

“Tôi đã gia nhập môn phái, không thể phản bội sư môn!” Kiên quyết không bái sư, nếu như bái sư sẽ càng bị áp bức ( Thực không có mắt, người khác muốn bái sư mà còn không có cơ hội), ai, nếu mỹ nhân dịu dàng chút thì tốt.

Ánh mắt của mỹ nhân trở nên lạnh lùng, “Ngươi theo phái nào, bản tọa lập tức diệt môn phái đó, vậy thì ngươi không phải sợ chuyện phản bội sư môn nữa!” ( Môn chưa có, phản bội cái gì)

Phấn Mặc không còn cách nào khác chỉ đành nhận lấy tách trà từ tay ai đó trong nhóm Cầm, Kỳ, Thi, Họa, nơm nớp lo sợ tiến lên kính trà, “Sư phụ, mời uống trà.”

“Bản tọa là giáo chủ của Ngân Nguyệt giáo, sau này con chính là thủ tịch đại đệ tử của bổn phái, chuẩn bị đi, ngày mai xuống núi.”

“Vâng, sư phụ.” Đối mặt với vị sư phụ khủng bố này chỉ còn cách nói “Vâng”. Cho dù ngày mai có bảo cậu nhảy vô nồi cậu cũng phải nhảy; không có gì cần phải chuẩn bị, mà nói đi cũng phải nói lại, người chơi bình thường phải có vòng tay chứa đồ linh tinh gì đó chứ, tại sao cậu hoàn toàn không có gì ngoài bộ đồ mặc trên người?

Không sợ, không sợ, dù sao đầu trọc không sợ bị nắm tóc, cậu muốn tiền không có tiền, muốn tài không tài, muốn sắc không sắc ( Sao biết mình không có sắc?), sợ gì, đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau cậu đã bị dựng dậy đi theo sư phụ ra ngoài. May mà được cùng sư phụ ngồi trong kiệu vì không biết cưỡi ngựa; nhưng mà nhìn đám thị vệ anh tuấn đeo bảo kiểm bên hông cưỡi tuấn mã khiến cho Phấn Mặc không khỏi chảy nước miếng, đàn ông thì phải như vậy, cưỡi ngựa đeo kiếm đi khắp đất trời!

Nhìn tên đồ đệ hai mắt lóe sáng không ngừng nhìn bên ngoài, mỹ nhân sư phụ hơi híp mắt, “Muốn cưỡi ngựa?”

“…… Không có, con chỉ xem thôi.” Vị sư phụ này quá đáng sợ, cậu không muốn ngồi cùng kiệu với y, không khí rất kỳ quái, cho nên mới nhìn xung quanh.

“Hừ!” Mỹ nhân sư phụ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục mặc kệ tên đồ đệ mà cầm chùm nho lên, nhìn những trái nho mọng nước rơi vào trong miệng y, Phấn Mặc khẽ nuốt nước bọt. Cuối cùng nhịn không được thừa dịp sư phụ ngủ, lén lút ăn đầy cả miệng cho đỡ ghiền.

Chịu tội trong kiệu suốt mấy ngày, họ đã đến nơi.

Nhìn võ đài khí thế ngất trời, vô cùng náo nhiệt. Phấn Mặc và sư phụ ngồi ở trong kiệu, cỗ kiệu được bốn người hầu Cầm, Kỳ, Thi, Họa nâng trên vai bay vào khiến cho Phấn Mặc thầm toát mồ hôi lạnh. Ngay cả người hầu mà cũng lợi hại như vậy thì vị giáo chủ này còn mạnh đến thế nào, cậu muốn chạy trốn xem ra vô cùng khó khăn!

Phấn Mặc ở bên trong kiệu có thể nghe thấy tiếng người ở bên ngoài không ngừng sợ hãi kêu lên. Phương thức xuất hiện này thật là đẹp, thật là phong cách, bất quá hơi bị giống tà phái (Thì vốn là tà phái)!

Kiệu hạ xuống đất, Phấn Mặc vươn tay giúp sư phụ kéo mành, sau đó nhìn sư phụ nghênh ngang đi ra ngoài mà không buồn để ý đến đám người lăm lăm vũ khí, phẫn nộ nhìn họ chằm chằm.

Sau đó, mấy người hầu không biết từ đâu moi ra bàn, ghế dựa, mỹ nhân sư phụ chậm rãi ngồi xuống uống trà, liếc nhìn đám người xung quanh.

Phỏng chừng là nhìn chán rồi, mỹ nhân sư phụ khẽ mở miệng, “Hôm nay bản tọa đến là vì muốn cho thủ tịch đại đệ tử của bản giáo tham gia luận võ, các người cứ việc an tâm, tiểu đồ nhất định thủ hạ lưu tình.”

Còn nói không phải quấy rối, rõ ràng người ta đã đánh xong, sắp trao giải tới nơi mà ngươi mới nhảy ra đòi tham gia luận võ, vậy không phải là khiêu khích thì còn là cái gì? Những người xung quanh bất kể là người chơi hay NPC đều tức giận, nhưng cũng biết đại hội võ lâm hôm nay xem ra không thể kết thúc trong yên bình.

Ai cũng biết, không thể trêu chọc nhất thế gian này có ba người: Một, giáo chủ Ngân Nguyệt giáo, người này hỉ nộ vô thường, tâm ngoan thủ lạt, giết người chẳng khác gì xắt dưa hấu.

Hai, là một người lão làng trong giang hồ — Tiểu Quai Quai nhưng mà hắn ghét nhất là ai gọi tên hắn, cho dù là nói đến ký tự có trong tên hắn cũng không được. Chỉ cần để hắn nghe thấy thì lập tức giết chết không tha.

Ba, là một đứa bé rất đáng yêu, trông rất hiền lành, thông minh lanh lợi, tên gì thì không ai biết, rất thích được người khác khen ngợi, nhưng nếu ai khen là “Thông minh, lanh lợi, hiền lành, đáng yêu” thì tuyệt đối không được, hắn sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết, hối hận cả đời.

Chủ sự của đại hội võ lâm là những người có uy tín trên giang hồ, nhưng ai cũng kiêng kỵ vị giáo chủ của Ngân Nguyệt giáo này, lại không thể trực tiếp cự tuyệt, đành hỏi, “Vậy giáo chủ Ngân Nguyệt giáo muốn so như thế nào?”

“Đồ nhi, vinh nhục của bản giáo trông cậy vào con.”

Phấn Mặc choáng váng, đừng nói là bắt cậu tham gia luận võ chứ? Cậu chỉ mới là gà mờ cấp 10 thôi, ngay cả một con quái nhỏ cũng chưa đánh bao giờ, võ công không biết, ngay cả nội lực cũng không biết dùng. Bảo cậu đi tham gia luận võ, có lộn không?

Phấn Mặc giơ tay chỉ mặt mình, không tiếng động hỏi sư phụ. Nhìn thấy sư phụ hài lòng gật đầu, Phấn Mặc sợ tới mức không biết trốn ra sau lưng ai trong nhóm Cầm, Kỳ, Thi, Họa, kiên quyết không ra.

“Sao, không nghe lời sư phụ?” Nhìn thấy đồ đệ trốn sau lưng Cầm Âm, mỹ nhân sư phụ híp mắt, đồ đệ này tuyệt đối không để mặt mũi cho sư phụ. Thế là trực tiếp bắt lấy vung nhẹ tay, Phấn Mặc bị y vứt lên trên võ đài, thiếu chút nữa ngã dập mặt.

“Đệ tử của bản tọa, Phấn Mặc, hướng các vị lãnh giáo!” Nghe thấy giáo chủ Ngân Nguyệt giáo nói vậy, mọi người đều nổ tung. Thì ra đây chính là vị Phấn Mặc trong truyền thuyết kia? Bộ dạng phấn nộn đáng yêu như vậy trách không được kiến cho hai đại cao thủ thần hồn điên đảo……

Nếu như không có ai đến quấy rối thì người đứng đầu đại hội võ lâm chính là Cô Phong Tàn Tuyết, nhưng trời không toại lòng người, có người đến phá.

Cô Phong Tàn Tuyết cũng chú ý tới tên đầu sỏ từng vô duyên vô cớ hại chết mình — Phấn Mặc, trông rất yếu đuối, nằm bẹp dí dưới đất, phấn phấn nộn nộn đáng yêu mà không ngờ lại độc ác như vậy. Từ trước tới giờ đều là hắn đi hại người, không ngờ lại có một ngày lật thuyền trong mương.

“Nói đi, cậu muốn so thế nào?” Cô Phong Tàn Tuyết kiểm tra cấp bậc của đối phương thì phát hiện chỉ mới có cấp mười. Hừ một con gà nhép mười cấp mà cũng dám chạy đến đây giương oai, một ngón tay cũng có thể đè bẹp cậu ta.

“ Cái đó…khỏi so có được không?” Phấn Mặc lắp ba lắp bắp nói ra suy nghĩ của mình. Không có việc gì tự nhiên lại đi đánh nhau, dành thời gian để ngủ còn tốt hơn!

“Không được!” Nhất định phải cho ngươi biết hoa hồng vì sao lại đỏ.

Phấn Mặc hoạt động đầu óc, bản thân mình thì lấy gì để mà so tài với người ta, người nọ vừa nhìn đã biết là cao thủ. Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của sư phụ, cậu sợ tới mức giật thót, chợt nghĩ ra cách, “Chúng ta không đánh nhau, so xem ai có thể ở trong nước lâu hơn được không?”

Có sư phụ ở đây, đối phương đồng ý thì đồng ý, không đồng ý cũng phải đồng ý, vừa lúc ở gần võ đài có một cái ao lớn. Vì thế sau khi nghe hiệu lệnh, hai người đều nhảy vào trong nước. Phấn Mặc vừa vào trong nước thì tranh thủ lúc không ai để ý biến thành một cái nấm màu hồng nhạt mơ mơ màng màng chìm xuống đáy ao ngủ. Đến khi cậu nổi lên thì đối phương đã sớm thua cuộc, ha ha, thắng……

Vì thế, để lại một đám người đủ loại cảm xúc, hân hoan hớn hở chạy tới chỗ sư phụ lĩnh thưởng.

Thủ tịch đại đệ tử làm vẻ vang Ngân Nguyệt giáo, chính vì vậy mỹ nhân sư phụ cho Phấn Mặc tự mình chọn lựa giữa một đống phần thưởng của giải đấu. Trước mặt đại ma đầu, người chơi lẫn NPC chính đạo đều chọn cách không nhìn không thấy. Phấn Mặc trong đống phần thưởng chọn ra một cái vòng cổ huyễn linh: Màu lam, 1000 ô, vật phẩm có thể chồng lên nhau, nhanh nhẹn +10, không thể rơi xuống, không thể giao dịch, không thể trộm, không thể bị hao mìn, có vật này sẽ dễ dàng đi lại trên giang hồ hơn. [Đại khái thì đây là túi trữ đồ trong gêm, đồ trong game thường chia theo màu sắc,màu lam thường là cấp trung ]

Vì thế trận đại hội võ lâm bị quấy rối đã kết thúc, Phấn Mặc lại bị lôi về kiệu mang đi.

Để lại vô số người chơi không ngừng phỏng đoán cùng với Cô Phong Tàn Tuyết tức giận đến nghiến răng.

Bởi vì hắn lại trúng độc, vẫn là loại độc khó giải lần trước, hơn nữa hung thủ lại chạy nhanh, cho dù biết Phấn Mặc đang ở đâu vẫn không dám đi tìm Ngân Nguyệt giáo gây phiền toán, người chơi thời điểm này chưa có ai là đối thủ của giáo chủ Ngân Nguyệt giáo.

Phấn Mặc phải không, ta nhớ kỹ mặt ngươi rồi. Sau này đừng để cho ta thấy ngươi đứng một mình. Một thằng đàn ông con trai mà đặt cái tên khó nghe như vậy, diện mạo cũng có vấn đề, hành vi thì lại vô sỉ, đúng là làm mất mặt đàn ông khắp thế giới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.