Dùng Cả Sinh Mệnh Để Yêu

Chương 100: 100: Rồi! Quay Lại Nơi Câu Chuyện Bắt Đầu Thôi ^▽^




Trưa hôm đó, Lưu Khải đến thăm tôi, còn đem theo một bó hoa rất lớn. Con người anh là trước giờ vẫn vậy, lâu lâu lại thích tạo một chút không khí lãng mạn, nếu là trước đây thì có lẽ tôi sẽ cảm động đến chảy nước mắt và chạy đến ôm chầm lấy anh. Nhưng hiện tại thì khiến tôi chỉ cảm thấy đây là một gánh nặng trong lòng. Tôi cũng không muốn làm anh khó xử, dù gì thì cũng xuất phát từ tấm lòng anh nên tôi cười đáp lễ cảm ơn anh. Anh ngồi ngay đầu giường và hỏi han tôi về bệnh tình, tôi cũng hỏi thăm anh về cuộc sống, về công việc. Đúng vậy, ngoài những vấn đề đó ra thì tôi và anh còn biết nói gì hơn!

Bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng ồn, vừa nghe thoáng qua, tôi đã đoán được Lưu Giai đến. Cửa phòng hé mở, quả nhiên đúng là cô ta, còn có Châu Dương và Trương Nhuệ nữa. Lưu Khải liền đứng dậy cáo từ:

"Đồng nghiệp của em đến rồi, anh cũng phải đi rồi, em cố gắng nghỉ ngơi và giữ gìn sức khoẻ!" Tôi gật đầu và dùng ánh mắt tiễn anh ra khỏi cửa.

Lưu Khải vừa ra khỏi cửa thì Lưu Giai lập tức chạy đến bên tôi, nhìn tôi đắm đuối và thở dài ngao ngán:

"Nhìn kìa! nhìn kìa! một anh chàng đẹp trai như vậy sao lại bệnh ra nông nỗi này chứ?"

Thật ra cơn bệnh lần này cũng không nhẹ, bị cảm biến chứng thành viêm phỗi cấp tính, con người cũng cảm thấy nhẹ hẳn và ốm đi nhiều:

"Sao? thấy thương xót tôi à? vậy sau này phải làm bạn gái tôi và chăm sóc tôi thật chu đáo nhé! Chứ đừng như tình trạng bây giờ, "đứng núi này trông núi nọ"!" Nói xong tôi liền nháy mắt với Trương Nhuệ.

Bị tôi nói vậy cô ta có vẻ mắc cở: "Cái tên này! bị bệnh rồi mà vẫn còn "độc mồm độc miệng", thật đáng đời!"

"Được rồi! đừng đấu khẩu nữa, ăn chút thức ăn đi!" Châu Dương cười can ngăn và lôi cô ta qua một bên, nhìn tôi và nói: "Anh đỡ nhiều chưa?"

"Khoẻ nhiều rồi, cám ơn các vị!" tôi nói lời cảm ơn tận đáy lòng tôi.

Châu Dương liền tiếp lời: "Anh khách sáo quá rồi! Quan hệ của chúng ta đâu chỉ dừng lại ở đồng nghiệp! Anh thấy không! đây đều là thức ăn chúng tôi cố tình chuẩn bị cho anh, đều là thức ăn rất tốt cho bệnh của anh!" Đúng là rất nhiều đồ ăn, có cả những món tôi thích.

Hắn cũng tiếp lời của Châu Dương: "Bị cảm nên ăn thức ăn đạm bạc, như vậy sẽ tăng thêm cảm giác thèm ăn vì người bệnh thường hay biếng ăn!" hắn ngập ngừng rồi nói tiếp: "Anh ăn nhiều vào sẽ mau hết bệnh!"

Nghe xong tôi có cảm giác ấm áp trong lòng, thì ra hắn cũng có lúc biết quan tâm đến người khác, tôi vừa định lấy thức ăn thì Lưu Giai đã giành lấy:

"Nằm im! Đừng cử động! Bổn cô nương niệm tình ngươi bị bệnh nên không so đo, hôm nay hy sinh một lần." Nói xong cô ta cầm chén lên: "Đây! Để bổn cô nương phục vụ nhà ngươi!"

Mọi người đều phá lên cười. Tôi cũng không nỡ chối từ, cô ấy đút một muỗng thì tôi ăn một muỗng. Thời gian cứ thế mà trôi qua, chúng tôi vừa cười vừa nói rất nhiều vấn đề, về công việc chẳng hạn. Khi tôi ăn xong thì thời gian cũng không còn sớm nữa:

"Các vị nên về rồi, thời gian không còn sớm nữa, yên tâm đi, tôi không sao đâu!".

Mọi người chào tôi ra về, hắn là người đi sau cùng, trước khi đóng cửa hắn còn quay lại nói với tôi:

"Tối nay tôi sẽ đến với anh!"

Tôi cười và gật đầu, cánh cửa từ từ khép lại...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.