Đừng Buông Tay Em

Chương 5




Vừa dứt lời, mặt Lục Thanh biến sắc, hỏi lại: "Ý của cô là…"

"Hàng đã đưa rồi thì phải trả tiền chứ, tôi còn giao tận nói cho anh, thái độ phục vụ vô cùng tốt rồi còn gì nữa?" Liễu Y thật thà nói, xòe tay ra, đòi tiền.

Lục Thanh vô cùng ngạc nhiên, đã thế cũng không hề rẻ chút nào, nhìn Liễu Y nói: "1000 sao?"

Liễu Y gật đầu, mong đợi nhìn chằm chằm Lục Thanh, chớp hai mắt, vô cùng vô tội.

Lục Thanh hít sâu một hơi, thấy ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Liễu Y, thỏa hiệp, đưa tay móc túi, lập tức trán đầy vạch đen.

Lục Thanh lúng túng ngẩng đầu: "Hiện tại không có tiền."

Liễu Y sững sờ, khinh bỉ liếc nhìn, ngôi sao lớn như vậy, trên người 1000 cũng không có, mới nói: "Ký sổ đi, tính thêm lãi, về công ty nhớ đưa cho tôi, đừng có quên."

Lục Thanh nhắm mắt gật đầu: "Không thành vấn đề, tôi sẽ nhớ."

Liễu Y nghe thấy, phất phất tay, xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: "Vậy tôi đi về trước, anh nghỉ ngơi cho tốt nhá."

Lục Thanh nhìn Liễu Y đi xa, thở ra một hơi thật sau, ngày đầu tiên bị huấn luyện viện trừng trị, lại bị Liễu Y lừa gạt, sao mà kì vậy chứ, quả nhiên đụng phải Liễu Y, thì chẳng biết trước được chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Y mặc quần áo tử tế, rửa mặt xong rồi chạy thẳng ra ngoài cửa, không nhanh không chậm, mắt liếc phía bên kia có mấy người đi ra, Liễu Y sờ cằm, hôm qua chắc là đói dữ lắm đây.

Huấn luyện viên đang vô cùng vui vẻ, cười cười, không khỏi đắc chí, nhìn mấy người này cho nhịn đòi hai bữa đã ngoan ngoãn, không phải sao.

Liễu Y nhìn vào hàng ngũ, trừ Lục Thanh còn tàm tạm, những người khác thì trông như sắp chết tới nơi, Liễu Y thu hồi ánh mắt, ưỡn ngực, nhìn thẳng phía trước.

Trải qua ngày hôm qua bị bỏ đói, mấy người kia đã thay đổi suy nghĩ, ít nhiều gì cũng coi trọng lần huấn luyện này, quân đội càng nghiêm khắc, thì cho thấy công ty càng coi trọng, dù sao muốn có bộ phim hay, thì diễn viên phải diễn tốt, chỉ có vỏ bọc quân nhân, mà bên trong rỗng tuếch, nếu quay thì chỉ cho ra bộ phim kém chất lượng.

Lục Thanh, Lê Hoa với Quách Thiếu Bân ai cũng phải đi từng bước để có được ngày hôm nay, một ngày đã đủ để họ nghĩ thông suốt, làm gì cũng phải cố gắng hết sức, còn bốn người kia mặc dù vẫn chưa hiểu rõ, nhưng vẫn học theo mấy tiền bối.

Trợ thủ sùng bái nhìn huấn luyện viên, chỉ là một ngày mà thôi, mấy người này, mặc dù tinh thần không phấn chấn, nhưng ánh mắt kia….

Huấn luyện viên đi qua đi lại trước hàng ngũ, hài lòng gật đầu, mắt liếc khuôn mặt không biểu cảm của Liễu Y, cảm giác bao tử đau vô cùng, ngày hôm qua, chỉ cần tới giờ cơm, cô nương này sẽ tìm mình, sau đó bám theo như đỉa, còn hơn mấy binh lính trong đây nữa.

Huấn luyện viên cúi đầu tằng hắng một cái, phất phất tay, ra lệnh: "Chạy mười vòng trước, chạy xong rồi điểm tâm."

Lời này vừa nói ra, bảy người kia thầm than, hôm qua mới năm vòng, hôm nay lại lên mười vòng, Lục Thanh muốn nói lại thôi, nhớ tới hậu quả, cúi đầu trầm mặc, còn Lê Hoa bị đói đến choáng váng, cười khổ Quách Thiếu Bân khẽ hừ một tiếng, mắt nhìn chằm chằm huấn luyện viên trước mặt, tay siết chặt, những người khác thì không dám nói một lời, chỉ sợ mình sẽ giống như ngày hôm qua.

"Không có ý kiến gì thì bắt đầu đi, Liễu Y ." Huấn luyện viên gọi tên Liễu Y.

"Vâng." Liễu Y phản xạ có điều kiện, chân không động, đầu nhanh chóng nhìn huấn luyện viên đại nhân.

Huấn luyện viên hồi hồn, nghẹn lời, ra lệnh: "Thông qua khảo sát ngày hôm qua, tôi bổ nhiệm Liễu Y làm lớp trưởng, nếu mọi người không có ý kiến, cứ quyết định như vậy, hiện tại, Liễu Y bước ra khỏi hàng, quay qua phải, bắt đầu chạy."

Liễu Y ngây người một lúc, lớp trưởng, có lợi sao, chỉ là thấy ánh mắt nghiêm túc của huấn luyện viên, nên không dám hỏi, đợi lúc rãnh thì hỏi , ngay sau đó theo khẩu lệnh, trực tiếp dẫn đầu chạy ra ngoài.

Bảy người kia vừa nghe, nhìn Liễu Y đang chạy phía trước, lại nhìn huấn luyện viên, toàn bộ ngây ngẩn, cái gì mà thôn qua khảo sát chứ, cái gì gọi là không có ý kiến chứ, cái gì mà quyết định chứ.(ŒmiŒnhŒdŒiễnŒđàŒn ŒêqŒuýđŒônŒ)

"Thế nào, mấy người lại muốn bị đói thêm một ngày sao, còn không mau đuổi theo." Huấn luyện viên quát lớn.

Trợ thủ chợt nháy mắt với bảy người, một ngày tạm được, nếu như thêm một ngày này, chắc sẽ chết mất, đến lúc đó chắc còn mệt hơn, cho nên, thà chạy còn hơn.

Lục Thanh híp mắt lại, nói: "Chạy đi, đây là quân đội."

Mọi người nhanh chóng hồi hồn, vội vàng xoay người, sải bước chạy về phía trước , nhưng là, vừa chạy vừa nhìn, trong lòng rối rắm cực kỳ, sao cô ta chạy nhanh như vậy làm gì, mọi người cắn răng, co chân chạy, anh dũng đuổi theo.

Huấn luyện viên dùng vai khều trợ thủ kế bên, nói: "Hồi nãy tôi chỉ nói đại, mà giờ tôi thấy cho Liễu Y làm lớp trưởng không tệ, chậc chậc, cậu xem tốc độ kia đi, ngay cả nam giới xem chắc cũng phải xấu hổ."

Trợ thủ im lặng liếc nhìn, cúi đầu giả bộ như không thấy, này trong sân huấn luyện, một cô nương chạy đằng trước, đằng sau là một đám đàn ông đuổi theo, đằng trước chẳng thấy mệt nhọc gì, còn mấy người đàng sau thở không ra hơi, quả thực là mất mặt mà, cũng không biết cô ta đã đóng được phim gì, để tìm xem thử, mình quyết định, từ nay về sau mình thành fan của Liễu Y.

Liễu Y chỉ nghĩ tới chạy mười vòng xong rồi ăn điểm tâm, vô cùng hưng phấn, cánh tay giống như motor, còn mấy người phía sau, mắt căm thù nhìn Liễu Y, vừa thở hổn hển , vừa ân thầm nói sao cô ta lấy sức đâu mà chạy nhanh như vậy chứ.

Mọi người cho là chạy hai vòng, Liễu Y sẽ không còn sức nữa, nào biết, vòng trước so với vòng sau chạy còn nhanh hơn, còn là tăng nhanh rất đều đặn, sao không chia bớt cho người khác đi chứ, trừ Lục Thanh tối hôm qua ăn 201 bánh màn thầu nên có chút sức lực, những người khác, đều le lưỡi, ra sức đuổi theo, nhưng mà khoảng cách ngày càng xa.(šmišnhdšiễ●n☆đ●ànlšê☆q●uýšđ●ônš)

Huấn luyện viên với trợ thủ đang đứng nhìn, vô cùng ngạc nhiên.

"Cậu xem cô ta có phải là vận động viên chạy cự li dài không?" Huấn luyện viên không nhịn được nói ra.

Trợ thủ gật đầu mạnh: "Có thể lắm."

Huấn luyện viên liếc mắt, một tay sờ sờ cằm: "Cậu đừng nói, cô ta nếu được rèn luyện trong này, sẽ thành người rất xuất sắc, thật đáng tiếc mà."

"Mà trong đây đều là nam." Trợ thủ nói.

"Cậu không hôm qua cô ta ăn cơm sao, cậu cảm thấy cô ta là nữ được à?" Huấn luyện viên thở dài.

"Cũng đúng " Trợ thủ vừa nghĩ hình ảnh trong phòng ăn ngày hôm qua, trán vạch đen xuất hiện, ăn nhiều đến nỗi mà đầu bếp còn ra cảm ơn, thật là.

"Chỉ là, có cô ta ở đây, tôi cảm thấy mấy ngày kế tiếp chắc sẽ rất thú vị lắm đây." Huấn luyện viên nói.

Trợ thủ liếc mắt, dĩ nhiên thấy người nào đó đang cười mờ ám, đồng tình liếc nhìn mấy người ngoài sân đang lết từ từ , chúc may mắn nhá.

Liễu Y chạy xong xuôi, mặt mày hồng hào, nói với huấn luyện viên, "Báo cáo huấn luyện viên, đã chạy xong mười vòng."

Huấn luyện viên trợn to hai mắt, chạy mười vòng mà không thở gấp, quả nhiên là luyện chạy cự li dài , mắt nhìn bảy người kia vẫn còn chạy, mặt không thể tin được, mặc dù huấn luyện viên đã biết thể lực Liễu Y không tệ, nhưng kết quả là, không những không tệ, mà là cực kỳ không tệ, rất rất tốt.

Chênh lệch kiểu này khiến huấn luyện viên chỉ biết câm nín, đành khoát tay: "Sau này cô chú ý một chút, cô là lớp trưởng, phải đoàn kết, cô có thể chạy chậm một chút."

Liễu Y nghe thấy, gật đầu, thầm than trong lòng, mình đã chạy chậm rất nhiều, nếu như không phải sợ mình chạy quá nhanh thì mình đã xong từ lâu rồi.

Huấn luyện viên thấy Liễu Y không nói gì, chẳng lẽ mình đã đả kích cô ta sao, ngay sau đó cười nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi chỉ nói vậy thôi, không thể trách cô được, tại bọn họ chạy quá chậm thôi."

Liễu Y túc nhìn huấn luyện viên, chớp mắt hai cái: "Huấn luyện viên, tôi có chuyện này muốn nói với anh."

"Nói đi." Huấn luyện viên cười cười, đối với người tích cực chấp hành mệnh lệnh thì nên kích lệ họ.

Liễu Y nói thẳng: "Tôi không làm lớp trưởng được."

Huấn luyện viên sững sờ, quan sát một hồi, hất cằm lên: "Thế nào, cô không muốn làm?"

Huấn luyện viên cảm thấy thất vọng, mặc dù lúc đầu không có nghĩ tới để cho Liễu Y làm lớp trưởng, nhưng biểu hiện hồi nãy của Liễu Y, tuyệt đối có thể đảm nhiệm, nên mới nói: "Mặc kệ cô có chấp nhận hay không, đây là mệnh lệnh."

Liễu Y cúi đầu, ngẩng mắt nhìn, rồi nói: "Nghe nói làm lớp trưởng có tiền phụ cấp ."

Huấn luyện viên cảm thấy nhưm đầu đầy mồ hôi, tay run run, trợn mắt nhìn Liễu Y, thật là quá đáng mà, còn trợ thủ bên cạnh cúi đầu cười trộm, cô ta sao mà thẳng thắn thế, mà như vậy cũng tốt.

Huấn luyện viên mắt liếc mấy người kia, lại nhìn Liễu Y vẫn tỉnh bơ, cắn răng: "Đương nhiên là có, yên tâm đi, chỉ cần cô làm lớp trưởng, chắc chắn sẽ có tiền phụ cấp."

Liễu Y vừa nghe thấy, thần kinh run lên, lập tức đứng thẳng, giơ tay lên nói: "Dạ vâng, huấn luyện viên, tôi đồng ý."

Huấn luyện viên cảm thấy ngột ngạt khó thở, lớp trưởng ngày thích mềm không thích cừng, còn mấy người kia, chờ đó đi, nhớ tới cảnh mình trưởng tượng, đành im lặng không nói gì.

Lục Thanh không còn hơi sức, hai chân như nhũn ra, mấy vòng cuối cùng, mọi người căn bản như sắp chết đến nơi, chỉ là cắn răng mới có thể chạy xong, thấy Liễu Y vẫn tỉnh bơ đứng đó, trong lòng thầm than đúng là tre già măng mọc.

Chạy xong, huấn luyện viên giễu cợt vài câu, đem Liễu Y ra so sánh, cuối cùng tổng kết, các cậu sao àm yếu quá, cố gắng học tập lớp trưởng đi, rồi mới phất phất tay, đi tới phòng ăn ăn điểm tâm.

Liễu Y biết được ánh mắt của những người kia, nhưng cô không để trong lòng, có gì đâu chứ, rồi nhớ tới nhân vật mà cô phải diễn, rồi còn cái chức lớp trưởng này nữa, cứ coi như làm cho có cũng được.

Huấn luyện viên với trợ thủ đã thấy được Liễu Y ăn trước đó, nên không cảm thấy ngạc nhiên nữa, còn mấy người kia, thì lại chưa thấy như vậy, trừ Lục Thanh đã thấy qua, còn những người kia thì vô cùng khiếp sợ.

Ăn điểm tâm xong, bắt đầu xếp hàng, đứng dưới nắng, mấy người kia đã bị thua thiệt, nên không dám phản kháng nữa, cũng cố gắng hoàn thành huấn luyện, nghỉ trưa xong, thì tiếp tục tập luyện cho đến chiều.

Sau bữa cơm chiều thì nghe huấn luyện viên giảng bài, trừ Liễu Y ngồi đó ra sức ghi chép, những người khác đã sớm ỉu xìu, không chỉ thân thể, ngay cả tình thần còn bị tổn thương.

Huấn luyện viên thấy thế, phất phất tay: "Mấy người học tập lớp trưởng đi, quân nhân phải ra dáng quân nhân chứ, sao mà chẳng có tinh thần gì hết, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tiếp tục."

Huấn luyện viên với trợ thủ nghênh ngang rời đi, còn Liễu Y lấy cái nón đội lên, rồi cảm giấy bút lên, từ từ đứng lên, ưỡn ngực, nếu làm lớp trưởng, phải làm cho tốt, nhìn xung quanh một vòng, rồi gật đầu, nghiêm túc nói: "Giải tán đi, mấy người sao yếu thế, nghỉ ngơi sớm để còn có sức khỏe."

Lời nói vừa dứt, mọi người trợn to mắt, còn Liễu Y xoay người đi ra ngoài, còn vẫy tay tạm biệt.

Lục Thanh mặt đen, Lê Hoa thì khóe miệng cứng đờ, còn Quách Thiếu Bân siết chặt tay, những người khác cúi đầu nhìn thân thể của mình, mặc dù không có cơ bắp, nhưng cũng coi là có thịt chứ, dù sao cũng đủ tiêu chuẩn làm người mẫu, rồi lại nhớ tới thân thể gầy yếu của Liễu Y kia.

Bảy người phiền muộn thở dài, nếu như huấn luyện viên thì cũng không có gì, nhưng nghe được Liễu Y nói thế, quả thật là bị đả kích nặng nề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.