Đừng Buông Tay Anh

Chương 40: Vũ Thiên




“Tôi ở Hồng Kông.”, nói xong bốn chữ này, chúng ta không ai lên tiếng nữa, thật lâu sau ta mới lại mở miệng: “Tám giờ, đợi cậu ở quán cà phê Tầm Hương.”

Cậu ấy đáp: “Bây giờ.”

“Cái gì?”

“Tôi đang ở Trụ Phong, giờ tôi xuống đó chờ anh, anh đến ngay đi, không phải tám giờ, ngay bây giờ.”

Mỗi lúc nôn nóng cậu ấy luôn có thói quen dùng giọng ra lệnh kiểu này, ta gập máy lại, do dự một chút rồi gọi một chiếc taxi, đi tới tòa nhà ta quen thuộc nhất trên đất Hồng Kông.

Hương cà phê của Tầm Hương vẫn tinh khiết như trước, bên trong quán không gian trầm lắng hòa quện cùng tiếng kéo violon du dương. Ta bước vào, vừa nhìn một lượt đã thấy cậu ấy. Đương nhiên, cậu ấy cũng thấy ta.

Trông Trịnh Diệu Dương có chút mệt mỏi, những đường nét khuôn mặt như mềm mại hơn dưới ánh đèn trong quán, hòa tan cả vẻ lạnh lùng sắc bén quen thuộc ở cậu ấy, ánh mắt cậu ấy lúc này có chút lạ lùng, hàm chứa một tia nghiền ngẫm khó hiểu, như thể cậu ấy đang ngầm đánh giá ta một lần nữa. Khi ta đã tiến đến rất gần, thật hiếm thấy cậu ấy lại quay đi, tránh nhìn thẳng vào mắt ta.

Ta ngồi xuống đối diện cậu ấy: “Sao không gọi giùm tôi một tách Latté?”

“Sợ anh cho tôi leo cây, lại phí một tách cà phê ngon.” cậu ấy ngẩng đầu nhìn ta, nói như thuận miệng, “Anh không có chuyện gì chứ?”, chính ánh mắt lại bán đứng cậu ấy.

“Cậu hy vọng tôi có chuyện gì?”

“Anh nói vậy là ý gì?”, giọng điệu thờ ơ đã hơi gắt lên, hòa bình giữa chúng ta chẳng bao giờ giữ lâu được.

“Nếu cậu muốn từ nay tôi biến đi, việc ấy tôi giúp cậu được.”, ta hơi nhoài người lên trước, nhìn cậu ấy, “Trịnh Diệu Dương, cậu rốt cuộc có muốn lưu tôi lại hay không?”

“Trần Thạc, này thật chẳng giống lời từ miệng anh chút nào.” trong khoảnh khắc ánh mắt cậu ấy rực cháy, “Muốn hỏi để nắn gân tôi sao?”

“Gì cũng được, dù sao tôi đã nói cái tôi muốn.”

Chúng ta lại cùng trầm mặc, thời gian như thể cũng chững lại theo… cho đến khi Trịnh Diệu Dương mở miệng nói: “Trần Thạc, thật ra tôi biết.. anh ở Pháp.”

Ta thoáng giật mình, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, mỉa mai nói: “Có câu này tôi vẫn muốn nói: Trương Thủ Huy có độc đến mấy, vẫn tốt hơn cậu.” Ta đứng bật dậy, “Không phải nói gì nữa, coi như Trần Thạc này không biết thức thời.”

Bước hai bước nữa thì ra khỏi quán, đột nhiên tiếng quát của Trịnh Diệu Dương vang lên sau lưng: “Trần Thạc, anh đứng lại!”

Toàn bộ khách trong quán đều quay lại nhìn, hừ, cậu ta vẫn còn ưa làm trò cười.

Ta còn đang giận dữ, lập tức quay lại mắng: “Cậu đừng có đứng đây lên giọng! Trò mèm này không dọa được tôi đâu. Từ giờ trở đi, chúng ta đường ai nấy đi!”

Cậu ấy sấn tới, túm cánh tay ta ngay trước đám đông: “Anh căn bản không hiểu ý tôi.”

“Còn có ý gì nữa? Cậu còn có ý gì được hả?! Mẹ nó cậu coi tôi là thứ gì chứ?!”, cố sức gạt tay cậu ấy ra, ta không muốn làm trò khó coi trước mặt mọi người.

Sải bước bỏ ra ngoài, cậu ấy có lẽ cũng ý thức được gây lộn trong quán Tầm Hương không hay hớm gì, chỉ im lặng đuổi theo. Chúng ta cứ như vậy một trước một sau đi qua ba con phố, tình cảnh khiến ta chợt nhớ lại tối hôm đó, chúng ta quậy tưng bừng bên ngoài, rốt cuộc uống say không biết trời đất gì… Ở cùng Trịnh Diệu Dương, ta sẽ không sao bình thường được, thường xuyên đánh mất kiềm chế, thành ra có chút thần kinh.

Rốt cuộc ta quẹo vào một con hẻm rồi dừng lại, đứng dựa tường nhìn cậu ấy bước đến gần: “Nói đi, muốn nói gì nói hết ra cho tôi, đừng để sót, tôi rửa tai chờ nghe đây.”

“Trần Thạc, anh đúng là đồ cuồng.”

“Cậu cũng không tốt hơn tôi mấy đâu.”

Cậu ấy tiến đến, vươn tay lại, những ngón tay thon dài mạnh mẽ quào quào tóc ta, ta miễn cưỡng nhích đầu tránh né.

“Biết anh ở Pháp là chuyện tuần trước, ông già đã đảm bảo với tôi anh được an toàn, tôi cũng muốn nhân cơ hội này để chính mình bình tĩnh lại một chút.”

Ta tiếp lời: “Sau đó kết quả cậu rút ra được từ sự bình tĩnh, là kết hôn.”

Cậu ấy khẽ thở dài: “Phải.”

Trịnh Diệu Dương và ta quá giống nhau, bất luận sự nghiệp hay tình cảm đều có thể giữ được lý trí rạch ròi, ngay khi ý thức được mình sắp bị đắm chìm lập tức phải khựng lại suy xét thời thế, phân tích lợi – hại, cho đến khi có được kết luận hoàn hảo mới tiếp tục hành động, chúng ta tuyệt đối không thể để vì sai lầm chính mình phạm phải mà gây ra tổn thất không thể cứu vãn. Sự ích kỷ đặc biệt này của chúng ta trên sàn đấu này chỉ khiến cả hai cùng thê thảm, không thể để chuyện này đi xa hơn nữa, cậu ấy và ta đều rõ ràng.

Cậu ấy xoay người cùng đứng dựa bên cạnh ta, chậm rãi nói: “Tôi biết anh chẳng coi tôi là gì, mà Trịnh Diệu Dương tôi không thích lãng phí quá nhiều cảm tình với những chuyện viển vông.”

Rất lâu sau, ta mới nghe chính mình lên tiếng: “Không coi là gì, tôi đã không về đây.”

Cậu ấy quay đầu sang, ánh mắt đột nhiên chăm chú vây lấy ta, một tia phấn khích phức tạp lấp lóe không yên.

Ta cười tự giễu: “Tôi kết hôn cậu bay đi Mỹ, cậu kết hôn tôi lộn về Hồng Kông, chúng ta rốt cuộc đang làm trò gì đây?!”, không khỏi đưa tay vuốt mặt, “Cứ vậy đi, Trịnh Diệu Dương, chúng ta thế này cũng xong. Nửa đường phải trả giá quá lớn, tôi với cậu đều gánh không nổi.” Ta bước đi lên trước.

Trịnh Diệu Dương tiến thêm vài bước, hai tay vươn lên từ sau lưng ôm choàng lấy ta, sức thực sự rất mạnh, qua một hồi cậu ấy mới giơ tay chạm lên má ta, áp đầu ta sát lại, đầu lưỡi khẽ liếm vành tai ta, rồi bắt đầu mút hôn mãnh liệt, thực sự khiến toàn thân ta rung động, ta xoay người lại, mạnh mẽ quấn lấy môi cậu ấy, chúng ta đều không kiềm được hưởng ứng đối phương.

Nơi này bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua, chúng ta đều biết, chỉ là giờ đã giống như muốn phát tiết tất thảy nỗi bức bối suốt gần một tháng qua…

Đến khi cậu ấy ngừng lại, vừa thở dốc vừa rủa: “Mẹ nó, anh thật sớm làm tôi phát điên.”

Ta tự áp chế một chút: “Kể từ giờ chúng ta sẽ giữ khoảng cách, giấc mơ này quá dài rồi, không cần cố dây dưa làm gì, cậu đồng ý không?” Chúng ta đều có sẵn quyết định sáng suốt nhất trong lòng.

“Vậy tôi muốn anh vào Trụ Phong, anh đồng ý không?”

Ta nhìn cậu ấy năm giây rồi gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.